Nam Chính Thỉnh Tránh Ra

Chương 19: Kiss

Đứng trước cửa phòng hiệu trưởng, y thở phào một hơi, phòng gì mà khó tìm muốn chết, làm đơn giản một chút cũng không có chết đâu.

Cầm tay nắm cửa vặn ra, nhìn mặt lão Dực căng như dây đàn nhìn vào tờ giấy gì đó. Y ngồi vào sa lon, nói

" Làm sao mà lại gọi tôi lên đây?"

" Tới nhìn một chút" mặt Dực Cung hơi đanh lại, ngoắc ngoắc y tới gần.

Y đứng dậy đi tới trước mặt bạn già, cúi thấp đầu nhìn vào tờ giấy trên tay lão. Mày đẹp hơi nhíu lại. Là thông báo lịch làm việc của y sau khi kì thi cuối kì kết thúc, cùng một câu khịa quen thuộc của lão giám đốc nhà mình gửi tới lão Dực " Nhớ tôi chứ bạn già? À quên mất cậu làm gì có não mà nhớ =)"

Quên không giới thiệu, lão Dực này và vị giám đốc kia mà chồng yêu của thầy Thụy nhà y.

Đúng lúc y cúi thấp hơn một chút để nhìn rõ hơn, Lam Thế Bảo mở cửa bước vào. Y ngẩng đầu lên, có chút chột dạ. À mà y có làm gì sai đâu nhể?

Hai mắt hắn tối đi, nói lớn

" Hiệu trưởng, thầy Thụy nói em đưa tập hồ sơ cho thầy" nói xong còn lườm y một cái.

Y cầm lấy tờ giấy trong tay lão Dực, mặt than rời đi. Dực Cung mất tự nhiên mà chỉ về phía bàn trà nói

" Em để đó, xong việc rồi thì mau về lớp đi không muộn"

" Vâng" hắn để lại một câu, lạnh lùng quay đi.

Vừa đi ra ngoài, hắn đã chạy theo bắt lấy tay y kéo đi tới một góc khuất.

Hắn ép y vào tường, đôi con ngươi sâu thẳm như đáy vực lãnh đạm lại trở lên đυ.c ngầu, chăm chăm nhìn y. Đem hai tay y khóa trên đỉnh đầu. Lực tay mạnh đến nỗi có thể nắm gãy tay y rất cứ lúc nào.

Y trong đầu toàn dấu chấm hỏi, nam chính ăn nhầm thuốc động kinh rồi sao? Đau chết đi được. Bất quá mặt than nên không thể biểu thị ra ngoài, chỉ cắn chặt răng, mồ hôi lạnh chảy xuống sườn mặt điển trai.

Bỗng nhiên hắn cúi xuống, chiếm lấy môi y, trao cho y nụ hôn đầy giận dữ. Hai mắt y trợn lớn, hắn làm cái gì vậy? Y run lên, hai tay bị khóa trên đầu nắm thành quyền cứng đờ.

Thẳng đến khi hắn hôn tới chán mới buông y ra, vừa buông ra đã ăn trọn một cú đấm vào mặt.

Hắn nhăn mày, khó khăn chống tay lên bức tường phía sau nâng thân dậy, lau đi tia máu, nơi khoé môi khẽ câu lên nụ cười nhạt, chậm rãi nói

" Sao vậy? Cùng lắm chỉ là một nụ hôn, anh làm gì mà phản ứng thái quá như vậy? Anh...."

" Nín! Cậu con mẹ nó vừa biết bản thân vừa làm gì không?"

" Người cậu hôn vừa rồi là anh trai cậu, tôi không phải thứ cậu tùy tiện mà hành xử lung tung. "

Lam Thế Bảo giận dữ bày tỏ : Không phải vừa rồi anh vừa hôn lão hiểu trường đó sao?

Y vừa đi mất dạng, Lam Vũ Thần liền xuất hiện. Hắn đứng đây hóng chuyện từ sáng tới giờ =). Lam hồ ly chín đuôi nở nụ cười khinh bỉ, chất giọng hết sức gợi đòn cất lên

" Em trai hôm nay lại rảnh rỗi ngồi đây nghịch tuyết sao?"

Lam Thế Bảo hừ lạnh một tiếng. Hai anh em nhà này vốn đã chẳng ưa nhau, sở thích lại rất giống nhau, chính là đi cà khịa đối phương, nhưng bây giờ hắn không có tâm trạng! Phủi bỏ tuyết trên quần áo mình, lách người bước đi, còn có ý va vào bả vai của anh trai mạnh một cái.

Nhếch môi, thời tiết hôm nay thật đẹp, tuyết cũng bớt rơi rồi. Ta nói, Lam Vũ Thần - anh trai chính trực, siêu cấp ôn nhu cũng chỉ là lớp ngụy bên ngoài, bên trong quả thực là một lão hồ ly lão luyện.

Tựa lưng vào tường, cười lạnh một tiếng, độc thoại

" Ai, em trai à, đã là người của anh thì em chớ nên đυ.ng vào. Nếu không anh đây cũng sẽ không lưu tình đâu. Phanh thây dóc thịt anh đều có thể làm, chỉ cần Nguyệt là của anh."

Dứt lời liền quay lưng đi mất, gương mặt nhanh chóng trở về hình thái ôn nhu ban đầu tựa hồ như những lời nói cay nghiệt kia không phải từ người này thốt ra.

Bất quá khi hắn đi rồi, từ một góc tường kín, Diên Tất Hỷ gương mặt âm trầm đến đáng sợ. Câu chuyện từ đầu đến cuối đều do chính mắt nàng chứng kiến. Nhếch môi cười nhạt, trong lòng không ngừng nổi lên hứng thú với cô bạn mới này. Quả thực thân phận của vị đồng học mới này không đơn giản rồi.