Nam Chính Thỉnh Tránh Ra

Chương 17: Nam phụ gặp tiểu thụ

Lam Nguyệt vươn tay che mặt, cuộn mình vào ổ chăn ấm áp mềm mại tiếp tục đại sự dở dang. Lam Thế Bảo giận tới run người, mạnh bạo hất đống chăn ra, nâng y dậy bước vào phòng tắm.

Mơ màng mở mắt, phát giác được tình huống gì đang diễn ra, trợn mắt. Vươn tay choàng lấy cổ cậu mạnh mẽ lắc

" Buông, buông anh ra. Em làm trò quỷ gì vậy? Nè, nè có nghe tiếng anh mày nói gì không hả, hả?"

Hắn im lặng, vòng tay qua eo y ôm chặt để hai chân y vắt qua hông. Xốc mạnh một cái để cái người kia im lặng.

Y im luôn, ngoan ngoãn ngồi im không dám động. Giề chứ phản nhân vật chính là một điều không hay ho gì đâu. Có biết là chỉ cần làm trái lệnh bọn họ một cái là bị cả chục cái bàn tay vàng vả tới sấp mặt đấy.

Lam Thế Bảo chẳng mảy may nhìn cái mặt hết chuyển xanh sang trắng kia của y, một mạch đi vào phòng tắm. Đặt y ngồi lên bồn rửa, nặn kem đánh răng ra bàn chải, xả nước vào cốc rồi cúi xuống nhìn y. Nhăn mày nhìn y thất thần, nhéo nhẹ lên chóp mũi nhỏ nhắn, cưng chiều nói

" Anh muốn tự làm hay để em giúp?"

Y hồi thần, xua tay

" Để anh, để anh. Em xuống trước đi, chút nữa anh sẽ xuống."

Hắn gật đầu, bế y xuống, giúp y mang dép vào, dặn dò

" Cho anh 15 phút, chậm liền cho anh ở nhà!"

" Yes sir"

Y chào theo kiểu quân đội, nghiêm chỉnh chào hắn. Thấy tiếng đóng của phòng vang lên, y nhận thức được việc, từ khi nào Lam Thế Bảo và y lại thân mật như vậy. Bỏ qua cái vấn đề đó, y cầm bàn chải lên bắt đầu đánh răng.

Vừa lau mặt y vừa nghĩ, thế giới y đang ở chính là một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết ngập mặt, bất quá...nam phụ lại có linh hồn bay tới thế giới kia để cầu y trả thù. Suy nghĩ mãi cái vấn đề ấy, y càng nghĩ càng phi lý, cmn nhân vật tưởng tượng mà cũng có linh hồn?

Bỗng hình phản chiếu trong gương chuyển động, "y" cười nhạt một tiếng, cất giọng lạnh lẽo

" Ai, Trình Khanh của tôi ơi, một đời làm tổng tài lãnh khốc mà bây giờ một cái vấn đề cỏn con mà cũng phải suy nghĩ mãi như vậy a. Để lão tử giải thích cho cậu nghe, đây - là - thế - giới - song - song, thế giới của sự giả dối!"

Y giật mình nhìn cái hình ảnh đang không ngừng chuyển động kia, kinh ngạc

" Lam Nguyệt, cậu sao lại xuất hiện nữa"

" Cậu cấm được tôi chắc, nhắc lại lần nữa, đây là thế giới song song"

" Cậu bị ngốc à? Sao cậu có thể nói như vậy, thật là một thứ giả thuyết phản khoa học mà"

Y nhăn mày nhìn cái người giống mình như đúc ở trong gương đang cười nhạt. Chẳng hiểu sao y không thích nổi cái bản mặt vênh váo, trong lòng có điểm chán ghét "bản thân" kia.

" Cuộc sống mà, cái gì phi lý nhất cũng có thể là thật. Ngay cả cái cuộc sống này, cái cuộc sống tôi ban cho cậu cũng chỉ là trong một thế giới mọi thứ giả tạo mà thôi!"

"Lam Nguyệt" kia cười điên dại, bàn tay nhợt nhạt trong gương kia chồi ra ngoài, chỉ thẳng vào tim y, ấn mạnh một cái. Kẻ kia tiếp tục nói

" Nào nào Trình Khanh, cậu đừng có tỏ ra sợ hãi như vậy chứ? Ha hả, cái tình cảm của cha mẹ dành cho cậu là do tôi ban cho cậu, mọi người yêu quý cậu cũng là do tôi ban cho cậu. Cậu có gì? Một thứ cũng không có! Số cậu vốn đã tận trước cả khi tôi đưa cậu tới đây, là do tôi cầu Diêm Vương cho cậu sống thêm một chút ít thời gian tại thế giới kia. Chậc, không phải muốn trả thù cho tôi sao, vậy mà lại đối với đám nghiệt súc kia giả nai như vậy a. Yêu thích chúng rồi sao?"

Y đứng thẳng người, quay đi chỗ khác khoanh tay lạnh giọng

" Ha, họ là nhân vật chính, hại họ chỉ tổ phiền phức, vả lại bàn tay vàng để trưng sao?"

Người kia cũng không thèm đôi co nữa, chỉ hất hàm lạnh lùng

" Hừ không quan tâm cậu xử lí đám kia như thế nào, chỉ cần biết đám người kia cũng không tốt lành gì và cẩn thận Tô Tuệ Cách và Lam Tường Khung một chút"

Ba mẹ? Có ý gì? Còn chưa kịp hỏi đã mất tiêu rồi. Nặng nề nâng mắt nhìn đồng hồ, à còn 2 phút nữa, cái gì, 2 phút nữa??? Y trong miệng lẩm bẩm "không xong không xong", tay chân cuống cuồng chạy đi tìm đồ.

...

Lam Thế Bảo ngồi dưới phòng bếp, nhịp nhịp gõ chân xuống sàn nhà. Nâng khoé mắt nhìn cái người chạy như ma đuổi đứng trước mặt mình. Hắn đứng dậy, chỉnh lại hành trang của y, mày kiếm nhăn lại

" Mặc như này không sợ cảm sao? Anh mặc như này là muốn câu dẫn ai?"

" Hả?"

Y khó hiểu nhìn em trai nhà mình, cậu dẫn? Đây là cái ý tứ gì? Tự nhiên mấy lời nói của nguyên thân hồi nãy lại vang lên trong đại nào y, trầm mặc tránh đi bàn tay đang có ý chạm vào mình, y thấp giọng nói

" Ngồi xuống ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi kìa."

Thế Bảo cũng ậm ừ. Y vừa rồi cư xử lạ vậy, giận hắn? Không có nha, bắt nạt y là điều không thể. Hơi nghiêng đầu nhìn y, hắn thấp giọng nói

" Giận em sao?"

" Không có!"

Y lập tức phản bác, im lặng cúi đầu ăn sáng. Hắn cũng không nói gì thêm, chậm rãi dùng bữa.

...

Ăn xong họ cùng nhau đi chơi công viên. Hôm nay là ngày nghỉ nên công viên đặc biệt đông người. Chơi cả ngày, quả thật là một ngày vô cùng vui. Chỉ là đối với hắn thôi chứ nhìn y mặt cứ như đưa đám, lúc nào cũng thất thần hồi lâu. Hỏi cũng chỉ trả lời qua loa. Điều này là hắn rất đau đầu, rốt cuộc bản thân mình đã làm y phật lòng điều gì chứ.

Nếu nói ra y sẽ cười nhạt rồi nói

" Cưng không đủ trình độ để anh mày thất thần cả ngày đâu!"

Bất quá y đâu có tâm trạng để hỏi han rồi đấu khẩu với hắn cơ chứ. Thứ khiến y thất thần suốt chính là lời nói cuối cùng của nguyên chủ trước khi biến mất. Cẩn thận Tô Tuệ Cách và Lam Tường Khung. Đây là có ý gì?