Nam Chính Thỉnh Tránh Ra

Chương 13: Mộng Điệp là em gái của nam chính?

Trên con đường tuyết phủ trắng xóa, các cặp tình nhân nắm tay nhau âu yếm, Mộng Điệp thấy vậy cũng bắt chước làm theo, nắm lấy tay y giữ chặt.

Cô chợt sờ sờ xuống bụng, hình như lại đói rồi, đào đào túi áo lấy cái ví ra, hết sạch tiền rồi. Cô hơi nghiêng đầu vào vai y cọ cọ

" Nguyệt a, tớ còn muốn ăn tiếp nhưng hết tiền rồi, cậu bao tớ nhé? Lần sau tớ chắc chắn sẽ bao lại cậu một chầu "

Y chau mày, tay đang lướt xem lịch trình dừng lại, lạnh nhạt nói

" Đang bận, cậu ăn chưa chán sao?" y nhiều lúc rất thắc mắc, rốt cuộc dạ dày của Mộng Điệp lớn tới mức nào vậy?

Bị y từ chối phũ phàng trong lòng không vui, nhưng cô là ai, là Vĩnh Mộng Điệp đó! Nên căn bản không phải người dễ bỏ cuộc nha. Cô tiếp tục mè nheo

" Bảo bối a, tớ rất đói đó. Tớ muốn đi ăn nữa"

Mày đẹp lại một lần nữa nhíu lại, tâm trạng có xu hướng đi xuống, y hừ một tiếng. Đầu y có chút nhức nhối. Trực tiếp bỏ ngoài tai lời cô nói, đi nhanh hơn.

Cô mất điểm tựa, tí thì thì ngã chổng quèo ra đất, cảm thấy xung quanh không khí như đóng băng. Bảo bối hình như nổi giận rồi.

Thôi xong rồi, bảo bối bé bỏng của cô giận cô rồi. Nếu bảo bối mà giận không thèm tới nhà cô thì kế hoạch gắn kết nhân duyên giữa y và anh hai sẽ đi tong đó.

Cô nghĩ tới đây thì xanh mặt, không được, cái kế hoạch đó chắc chắn phải thực hiện, cô đã hứa với cha và baba chắc chắn sẽ thành công a.

Nắm lấy tay y lôi đi xềnh xệch. Y nhăn mày, con nhỏ này lại lên cơn khùng?

" Buông, buông tôi ra!"

Y khó khăn chạy theo cô, nhìn đi, một thằng con trai cao gần một mét bảy bị một đứa con gái cao hơn một mét bảy lôi đi thì hỏi ai sẽ mệt hơn? Đương nhiên là cái người có chiều cao thấp hơn rồi!

...

Y đứng trước một biệt thự lớn mà kinh ngạc, đây nhà Mộng Điệp? Lớn như vậy? Thật ra thì trước kia y cũng từng nhìn qua vài tấm hình cô chụp nó, nhưng y không ngờ nó còn lớn hơn tưởng tượng của y rất rất nhiều.

Cô cười nhẹ, kéo cái người đang ngẩn ngơ bước vào

" Bảo bảo à, mau đi vào thôi còn ngẩn ra đó làm gì. Thời gian chiêm ngưỡng còn nhiều lắm. "

Men theo lối đi là hai hàng hoa hồng trắng đang kết nụ, lối đi được lát sỏi đá sang trọng cổ điển. Gần lối vào nhà chính có hai hàng gia nhân cúi đầu hô lớn

" Kính chào Đại tiểu thư trở về "

Cô gật gật coi chào lại xong rồi vội kéo y tiến vào phòng khách. Vừa đi vừa hấp tấp hỏi nhỏ quản gia điều gì đó, lão quản gia dịu dàng cười rồi nói gì đó, xong rồi đi mất hút.

Ở phòng khách với tông màu trắng trang nhã, hai nam tử trung niên. Một người thì tuấn dật, toát ra khí chất tao nhã của một quá ông ngoại quốc. Một người thì đẹp tới kinh diễm lòng người, người sơ qua mới gần 30, khí chất cường đại như bức người khác nghẹt thở.

Mộng Điệp lễ phép cúi người

" Cha, baba con đã về!"

Y cũng thấy thế mà làm theo.

Nam tử có khí chất tao nhã cất giọng

" Điệp Nhi, con mệt không?"

" Con không sao thưa cha, còn có, đây là người mà con đã nhắc với cha và baba"

Nam tử lạnh lùng kia hơi nghiêng đầu, đôi con ngươi đen kịt như ra đa dò xét y một lượt. Y thấy cái ánh mắt dò xét đó thì liền thẳng lưng, cứng nhắc chào hỏi

" Dạ, con là Lam Nguyệt, bạn của Mộng Điệp "

Nam tử lạnh lùng kia thu hồi ánh mắt, thoáng cái lại nở nụ cười ôn hòa

" Con không cần khách sáo bạn của Mộng Mộng cũng như người một nhà thôi. Cái này cũng phải cản ơn con đã chịu đựng nó lấu như vậy."

" A, phải rồi con ngồi chơi đi ta vào bếp chuẩn bị ít trà bánh "

Nam tử ôn hòa kia nhẹ giọng

" Con đừng sợ, cứ coi đây như ở nhà "

Ngừng một chút, ông ngẫm nghĩ gì đó rồi nói tiếp

" Chắc Điệp Nhi chưa nói với con, ta là cha nó, còn người hồi nãy là baba nó"

Hơi huých khuỷu tay vài cánh tay cô, thì thầm

" Điệp, mẹ cậu đâu? Cha cậu nói baba của cậu là ý gì? "

" Baba tớ là người sinh ra tớ mà"

Hai mắt y mở to nhìn cô bạn. Nam nhân vậy mà lại có thể sinh con? Đùa à? Cái tình huống phi lí gì đây?

Thấy y ngạc nhiên, Mộng Điệp bày ra bộ mặt hết sức bình thản, cứ như việc đó là việc bình thường. Ôm lấy vai y nói nhỏ

" Này nhé, baba tớ là song nhi chứ không phải nam nhân bình thường. Ở sau tai trái của song nhi thường có một nốt ruồi đỏ như máu, rất dễ nhận biết."

Y hơi ngờ ngợ ra. Nhưng lại nhớ tới, không phải sau tai trái của y có một nốt ruồi đỏ như máu sao? Không phải vậy chứ!!!!

Trong lòng y như nổi bão, bên ngoài vẫn ngoan ngoãn nâng cốc trà được rót sẵn uống một chút. Mộng Điệp không dòm y nữa, hỏi cha mình

" Cha, anh hai đâu rồi?"

" Tiểu Kha nó nói đi công chuyện có lẽ bây giờ đã về tới rồi "

Lời ông Vĩnh vừa dứt cánh cửa phòng khách bật mở, Vĩnh Kha Lạc bước vào. Y trợn mắt, mẹ nó Mộng Điệp là em gái nam chính? Hắn bước tới lễ phép cúi chào ông Vĩnh, hướng Mộng Điệp lãnh đạm

" Về làm cái quái gì?"

Mộng Điệp hừ lạnh, hất cằm nói

" Em về anh nên vui ra mặt chứ, đuổi cái gì? "

" Mày về chỉ tổ phá hoại không gian yên tĩnh của anh mày mà thôi "

" Hừ!!"

Hai người đang sung sức thì ngừng lại, hắn mới chú ý đến người bên cạnh Mộng Điệp, nhìn y, đây không phải cái tên tiểu tử hôm trước làm Doãn Kì Tân tức đến mất kiểm soát sao? Nay lại ở đây làm gì?

" Bạn?"

" Vâng "

Giọng cô trịnh thượng, đẩy y lên trước mặt, có vẻ anh cô trúng tiếng sét ái tình của tên mặt lạnh rồi nha. Cô vội cười thầm. Y cười, nụ cười cứng nhắc. Đứng gần tên này có chút không tự nhiên

" Ha hả, chào anh em là bạn của Điệp, tên...."

" Không cần, tôi biết rồi "

Bất Trì đi tới vỗ cái bốp vào đầu con trai, lạnh giọng

" Tôn trọng thằng nhỏ một chút hộ ta được không? Mau đi tắm rồi xuống dùng bữa tối "

" Con ở lại đây tối nay nhé? Nào mau vào dùng bữa"

" Vâng, con cảm ơn " y còn chưa kịp trả lời đó.

" Không cần khách sáo "

Ông Vĩnh xua tay, đứa nó này khách sáo quá đi.

....

Bữa ăn đặc biệt suôn sẻ nếu không có sự cãi vã của hắn và cô. Hai anh em nhà này thật khó chịu nổi!

###

*Song nhi : là nam nhân mà lại có tử ©υиɠ ở hậu huyệt, họ có thể mang thai nhưng không dễ như của nữ nhân.