Phiên ngoại này không hề liên quan tới chính văn.
Cảnh báo : phiên ngoại có nội dung 18+, ai không thích phiền lướt qua nhé.
...
Hắn là nhi tử của một chủ gia trang. Nhưng hắn là con của một nô tì, nàng có nhan sắc khuynh đảo lòng người, không may bị gia chủ nhìn trúng. Lão cưỡng ép nàng khiến nàng hoài thai.
Mẫu thân hắn ban đầu thời điểm liền muốn tự tử, khi biết bản thân có mang liền trốn ra khỏi địa phương kia, lưu lạc bốn bề.
Khi hạ sinh hắn, bản thân ốm yếu mà chết đi. Một khoảng thời gian sau thì được một lão nhân nhặt được, đặt cho hắn Tất Cửu danh xưng.
Năm hắn vừa tròn thập nhất, lão nhân kia qua đời, di nguyện cuối cùng là muốn hắn nhập Trường Bình môn đệ. Cả đời an an ổn ổn dưới họ bảo vệ trướng.
Đến dự thính thời điểm, bản thân do lo hậu sự cho vị lão nhân mà đến muộn, hắn khó khăn mãi mới tới không lẽ lại chờ tới 10 năm nữa?
Thật may, hắn được một vị tiên sư rủ lòng cứu giúp. Y giúp hắn nhập môn, giúp hắn tìm nơi trú ngu.
Hắn lần đầu nhìn thấy y mà như si như dại. Y một thân tiên khí nồng đậm, dung mạo mị hoặc tựa ma quỷ lại thanh lãnh cao quý như tiên tử. Làn da bạch ngọc trong suốt.
Mãi về sau hắn mới biết người này là Quỳnh Vân chân nhân - phong chủ Diệp Thạch phong. Y thu nhận hắn làm đệ tử môn quan, trăm năm hắn liền nổi danh khắp tu chân giới.
Trăm năm này, hắn vẫn luôn thắc mắc, hà cớ gì mà y lại thu nhận hắn làm đồ đệ môn quan mà không hề xem qua tư chất.
Lần đầu hắn hỏi
" Sư tôn, vì cái gì người lại nhận ta làm đệ tử môn quan? "
Y không trả lời.
Lần thứ hai, y vẫn im lặng không trả lời.
Lần thứ ba
"Sư tôn, vì cái gì người lại nhận ta làm đệ tử môn quan? "
Y thở hắt, đôi hắc mâu xinh đẹp kia nhìn vào khoảng không vô định, đáy mắt ánh lên tia ảm đạm
" Vì mẫu thân của ngươi, trước khi nàng sinh ngươi đã tìm ta trò chuyện"
Hắn trừng lớn mắt, mẫu thân hắn cư nhiên có quan hệ cùng sư phụ.
Theo như lời của y, nương hắn năm xưa từng là sư muội dưới trướng y. Hai người trước đó lại là thanh mai trúc mã, nàng nhiều lần thổ lộ với y rằng nàng yêu y, nhưng y lại một mực chối từ. Nàng đau khổ tột cùng, ban đêm tới thư phòng của y làm loạn. Y năm đó từng là đồ đệ cưng nhất của chưởng môn, do nàng mà y bị trọng thương, ảnh hưởng nặng nề tới đan điền, chưởng môn sinh khí tới cực điểm liền đem nàng phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi sư môn.
Hắn đơn thuần suy nghĩ, có lẽ tại chấp niệm của mẫu thân hắn quá lớn nên mọi việc mới thành ra như vậy. Nhưng hắn nào biết, chính hắn cũng sẽ cùng bước trên con đường mà mẫu thân hắn từng đi, sa vào lưới tình của người nọ.
Từ đó, hắn ngày ngày mơ ước cùng sư tôn ân ái bên nhau. Chính bởi suy nghĩ kia, hắn rơi vào cõi u mê hệt như mẫu thân hắn trước kia. Hắn bắt đầu tu tà đạo, vướt bỏ hết sự trong sáng kia để chấp nhận rơi vào bóng tối.
Chưởng môn biết chuyện, không kiêng nể mà đánh hắn thập tử nhất sinh rồi trục xuất ra khỏi sư môn.
Hai trăm năm sau, hắn trở thành ma quân, uy áp toàn bộ tu chân giới, san bằng Trường Bình môn. Bắt trói Quỳnh Vân nhân chân.
Ngắm nhìn người khiến hắn thần trí điên dại, y vẫn như xưa, vẫn cái khí chất thanh lãnh cao quý kia.
Y mở mắt, trừng hắn, y hét toáng lên
" Ma đầu, thả ta ra!"
Hắn đi tới, mân mê đám dây xích quấn quanh y, nắm chặt cằm nhỏ, ngữ điệu bất đắc dĩ
" Sư tôn a sư tôn, không ngờ nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi lại thê thảm như vậy "
Y hừ lạnh, cố tránh đi đôi hắc mâu sâu thẳm của người kia.
Hắn tức giận, lực đạo nơi kia mạnh hơn, gằn giọng
" Ôn Vân Tĩnh, ngươi giám khinh bỉ bản tôn, ha, gan ngươi cũng thật lớn nha "
" Ma đầu, cút ra "
" Khẩu khí lớn như vậy, để ta xem một chút nữa tiếng rêи ɾỉ của người chắc rất êm tai đi a"
Y nhìn hắn một cách khinh bỉ, giãy giụa tránh khỏi bàn tay kia. Hắn nhếch môi tà mị, cúi xuống ngấu nghiến đôi môi mà hắn hằng mơ ước. Cắn nhẹ vành môi dưới khiến y há miệng, cái lưỡi nóng ấm mυ'ŧ mát cái lưỡi đinh hương kia.
Vuốt ve cần cổ trắng nõn, liếʍ láp hầu kết quyến rũ. Thoát đi lớp xiêm y vướng víu, hai tay thô ráp vội vã xoa nắn hai khỏa hồng anh đỏ hồng kia. Bàn tay thô ráp lướt nhẹ xuống phần bụng dưới. Y run lên, tay bị dây xích quấn chặt giãy dụa, phản kháng mãnh liệt.
Hắn ngẩng đầu, cười lạnh
" Ngươi nên ngoan một chút, sư tôn!"
Hắn giựt phăng đi tiết khố trắng tinh ra, xoa nắn ngọc hành đã bán cương kia vuốt ve làm nó cứng hẳn, *** *** rỉ chất dịch trong suốt.
" Cút....ra, ngươi...kinh...tởm"
Hắn tiếp tục đại sự dang dở, mò mẫn ra nơi tư mật luôn khép chặt, ấn ấn nhẹ *** ***** khẩu. Từ thời khắc này, toàn bộ từ trong ra ngoài đều là của hắn.
" Ma...ma đầu, ngươi...ngươi...gϊếŧ chết...ta đi "
Hắn nghe vậy, đáy mắt tối đi, ngón tay đang trêu đùa nói hậu huyệt liền chọc mạnh vào nơi tư mật kia. Ngón tay thon dài, lạnh lẽo khuấy đảo nội bích nóng ấm
" AAA..."
Thoát bỏ xiêm y, vươn tay lấy kiếm chém bỏ dây xích. Ôm y tới nhuyễn tháp, nâng hông y lên. Xoa nắn hai khỏa bánh bao mềm mền, vỗ vỗ
" Ân, nơi này xúc cảm thực hảo "
Đồng tử co rút mãnh liệt, hướng hắn nhìn căm phẫn. Hắn lập tức không ôn nhu mà mạnh bạo đem du͙© vọиɠ to lớn kia đâm mạnh vào nội bích. Cơ mặt y căng cứng, mồ hôi lạnh rịn ra đầy trán, nước mắt trào ra, cơ thể cơ hồ như bị tách làm đôi " Đau...đau quá"
Hắn thở ra, cuối cùng nơi này, người này đã thuộc về hắn. Nơi kia như mυ'ŧ chặt lấy hắn, hảo thoải mái.
" Ha...ngươi kẹp ta thật chặt, kẹp ta muốn đứt rồi, có phải sướиɠ lắm không, ha...?"
Y bấu chặt lấy gối, cắn mạnh môi dưới để không cho tiếng rêи ɾỉ thoát ra tới nỗi khiến nó bật máu.
Hắn lật y đối diện với hắn, hôn lên đôi môi kia, thúc nhẹ
" Ngoan, ta muốn nghe giọng của người, sư tôn "
Bị cái thúc mạnh bất ngờ, y đau đớn siết chặt nội bích, nức nở
" Cút...ra, ghê...tởm ngươi...gϊếŧ ta đi..."
Y lại nói như vậy làm hắn mặc những lời kia, mạnh mẽ xỏ xuyên người dưới thân. Điên cuồng làm đến kia người kia ngất đi mà không buông tha.
Hồi thần, nhìn xuống dưới, nơi hậu định sưng tấy ghê người, huyết tinh cùng bạch trọc chảy ra. Trên người toàn vết xanh tím. Hắn cười mãn nguyện.
Cả đời ta sẽ trói người ở bên ta, sư tôn à!