Xuýt xoa nhìn đầu gối trắng nõn đã rơm rớm máu, gương mặt than quanh năm hơi có biểu cảm, y trong lòng không ngừng thổ tào, cmn hôm nay sao chổi chiếu mệnh à? Doãn Kì Tân thấy tiếng xuýt xoa cách đó không xa, ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp một nữ sinh đang cúi đầu ôm đầu gối. Hắn hỏi
" Vị đồng học này, cậu không sao chứ?"
Y giật mình, không nghĩ tới thụ chính lại để ý đến mình. Theo thói quen đè thấp giọng xuống, nhỏ giọng nói
" Tớ...tớ không sao, tớ...làm phiền...cậu sao?"
Lão thiên gia, hôm nay con đã làm sai gì mà lão lại trừng phạt con ác như vậy? Ngã lên ngã xuống thì chớ, đằng này lại bị thụ chính "tia" trúng. Mọe, đen hết sức hà.
" Không sao là tốt rồi!"
Hắn cười nhẹ, ngữ điệu ôn nhu có điểm ưu thương, đáy mắt khó dấu được sự buồn phiền.
Lam Nguyệt bày ra bộ mặt hết sức khó hiểu : có phải thụ của truyện đam mỹ cẩu huyết nào cũng mang đậm sự ưu cmn thương như vầy không?
...
Tan học..
Tất Hỷ một mực muốn cùng y về nhà để chào hỏi ông bà "Quý" .Y ngoài mặt nhẹ nhàng từ chối, trong lòng gào thét không thôi, má ơi mau về hộ con cái đi. Đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng, điện thoại của Diên cô cô vang lên, không biết nói chuyện gì mà Tất Hỷ chẳng thèm nói năng mà chạy đi mất hút. Y mừng như điên, trong lòng niệm 7749 câu cảm tạ người kia, còn suýt nữa hận không thể đặt người kia lên bàn thờ mà cung phụng.
Y hôm nay không đi cùng hai anh em nhà kia, đích thân lết xác tới bến xe bus. Chợt y nhớ ra, bản thân bị mù đường, ha hả. Sau en nờ phút, cuối cùng y cũng lết được tới trạm xe, may thay đây mà chuyến cuối rồi.
Chống tay tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt lơ đãng ra con đường phủ tuyết trắng. Cảnh vật ở đây, thật đẹp, thật thơ mộng. Mãi một hồi sau, xe bus dừng, y mới chậm rãi hồi thần cùng mọi người vội vã xuống xe. Cũng may bây giờ y đi thẳng liền về tới nhà.
Đi tới phòng khách, không khí trầm lặng bất thường. Y tháo giày nhanh bước vào trong. Đập vào mắt chính là ba mẹ mặt căng như dây đàn, hai anh em kia đều không hẹn mà phát ra hàn khí.
Y lạnh người, khe khẽ ngước nhìn cái đồng hồ lớn mà trong lòng có chút khẩn trương, tính bước lên cầu thang thì bị giọng nói giận dữ của Lam Thế Bảo kéo ngược trở lại
" Anh như vậy mà về phòng? Không giải thích gì sao?"
Tóc gáy y dựng thẳng, quay qua cười hề hề nói
" A...ha...ha, giải thích...ca..cái gì vậy?"
Lam Thần Vũ cũng không vừa quay qua trừng y một cái, đôi hắc mâu đỏ ngầu, hằn cả tia máu dọa y sợ xanh mặt.
" Còn hỏi?"
Y không dám nói, cúi đầu chuẩn bị bước lên bậc thang thì
" TỚI ĐÂY NGỒI! "
Lam Tường Khung gầm lên làm y giật mình, chút nữa là ngã lộn nhào ra đất. Mặt ông đanh lại, hai mắt trừng trừng về phía y. Y âm thầm thắp một nén nhan cho bản thân, toang thật rồi bu em ạ.
" Tùy hai đứa xử lý "
Nghe câu này của ông, y rợn người, sao thấy câu này nó như đi vào huyền thoại vậy. Theo như kinh nghiệm đọc đam mỹ mấy năm thì sau câu này, nếu là nhân vật chính sẽ bị đem lên phòng và làm làm làm, còn nam xứng chắc chỉ tùy tiện ném cho mấy tên thuộc hạ cưỡиɠ ɠiαи tới đột tử.
Càng nghĩ y càng sợ, ném bỏ em cặp sách thân yêu, vứt bỏ liêm sỉ của ảnh đế cao cao tại thượng, bò tới ôm chân nam chính. Nói ôm chân thì không đúng, y chạy qua xoa xoa nắn nắn vai hai tên kia, nhỏ giọng cầu xin
" Anh hai a, em trai a, hôm nay là en không ngoan, chỉ là muốn đi xe bus để ngắm cảnh một chút thôi. Điện thoại em hết pin nên.... "
" Anh có biết vì anh mà ba chút nữa gọi luôn cả đồn cảnh sát tới tìm không? Bọn em lo cho anh không phải để thừa đâu " Lam Thế Bảo gắt lên, tuôn một tràng rồi xách cặp về phòng.
Thần Vũ đại ca cũng lười mở miệng, phất phất tay ý nói y về phòng nghỉ ngơi.
..
Sau khi được miễn mội cho về phòng, y phi như điên về phòng, chốt cửa lại. Nằm ì trên giường, dụi dụi gương mặt đẹp trai vào con gấu nhồi bông to bên cạnh, y đang cẩn thận vạch ra kế hoạch bảo vệ tấm thân ngọc ngà này (◐.̃◐). Nhìn điện thoại, y bật dậy, chút nữa thì quên chuyện đại sự. Mau chóng tháo bỏ lớp hóa trang chạy vào phòng tắm sửa soạn.
....(๑¯ω¯๑)
Sân bay Bắc Kinh
Y hôm nay bận yếm bò tinh nghịch, áo len cổ lọ màu xám khói có điểm trầm đi, đầu đội mũ nồi* màu nâu đỏ, chân đi đôi R.O, gương mặt điển trai chôn trong cổ áo hở ra đôi con ngươi màu lam ma mị.
* Mũ nồi : loại mũ mà các họa sĩ hay đội. Mấy thím cứ liên tưởng tới cái mũ của Jaiko hay đội ấy.
Y đảo mắt nhìn xung quanh, chưa ra sao?
Bỗng một cái ôm thật chặt từ phía sau, y hơi giật mình, theo bản năng mà định cho tên biếи ŧɦái kia một cùi trỏ thì bị giọng của nữ nhân kia làm cho dừng lại
" Nguyệt, cậu tới trễ nga~"
Y xoay người lại, nhìn thấy người quen liền buông bỏ phòng bị, mặt than nhếch mép cười nhạt
" Điệp, nhớ cậu!"
Mộng Điệp tặc lưỡi một cái, mặt than cười cho ai coi đây? Người qua đường còn đang tưởng cậu đang khinh bỉ tôi kìa. Dang hai cánh tay mảnh mai ôm lấy y, nói
" Ai da, bảo bảo của tớ cậu vẫn không cao lên chút nào cả lại còn gầy hơn nha"
Cái tay không an phận sờ sờ xuống cái mông tròn trịa của ai kia. Vô diện biểu tình, chỉ lạnh lùng quất bỏ cái móng vuốt trên mông mình, ghé tai cô rít lên
" Vĩnh Mộng Điệp, cậu dám giở trò biếи ŧɦái với tôi trước bàn dân thiên hạ? Có tin tôi tôi nghỉ chơi với cậu không?"
Mộng Điệp cười, xoa xoa đầu cái người thấp hơn cô mấy phân, thôi trêu chọc
" Ân liền không làm gì cậu nữa, Nguyệt cậu dẫn tớ đi ăn nhé, nào đi thôi"
" Ba mẹ cậu biết cậu về nước chưa?"
" Cậu là người đầu tiên tớ báo cho đó"
" Ừ "
" Hể, không nói gì nữa vậy?" cô đang đi thì dừng lại nhìn y.
" Còn biết nói gì nữa? Chẳng lẽ phải nói " Về rồi chúng ta đi ăn nhé?" hả?"
" Ý kiến không tồi. "
Lam Nguyệt : .....