Thong thả đi tới phòng giáo vụ, y ngốc ngốc nhìn cảnh vật xung quanh phủ một lớp tuyết dày. Vừa bước tới phòng giáo vụ, chưa kịp gõ cửa, cánh cửa liền bật mở khiến y té nhào ra đất.
Uất ức xoa xoa bàn tay toàn bụi, ngẩng đầu liền thấy một bàn tay trắng mềm thon dài cùng giọng nói ôn nhu
" Thật sơ ý, bạn học này là Quý An? "
Y vội đứng dậy, bật mode diễn xuất, mỉm cười thật tươi rói
" Vâng thưa thầy"
Nam tử kia mỉm cười, nắm lấy tay y kéo về lớp, vừa đi vừa nói
" Tôi là Hữu Quân Thụy, là giáo viên đứng lớp 10–1, tôi mong em có thể cùng các bạn trong lớp hòa đồng."
Nam tử vừa dứt lời đã nhận được tiếng cười khẽ của y
" Thầy Thụy, thầy cứ gọi em là A An, còn có em mong có thể cùng thầy đàm đạo nhiều hơn nữa thầy Thụy"
Quân Thụy phát giác được trong lời nói của đứa trẻ này có điểm bất thường, anh còn đánh hơi được mùi nguy hiểm đâu đây nữa.
....
Đứng trước của lớp Quân Thụy giật giật khóe miệng, nhìn học sinh mới lớp mình đang chỉn chu lại vài thứ : vuốt lại tóc, đeo lên cặp kính to sụ dày cộp. Đầu y cúi thấp xuống, biểu cảm tựa như người sống cách biệt với xã hội vậy
Quân Thụy bước vào lớp, gõ tay Lên bàn đều đều nói
" Các em, hôm nay lớp chúng ta lại có thêm một vị đồng học mới, nào đồng học Quý mời em "
Y rụt rè bước từng bước nhỏ, vai khẽ run, nhìn bộ dạng có thể thấy y đang sợ nhưng bên lại nở nụ cười tự mãn, thế nào, mấy cưng thấy tài diễn xuất của anh đây chưa?
" Hâ...hân hạnh, tôi...tên Qu...Quý An "
Cả đám học viên ở dưới vẫn im lặng, Quân Thụy trong lòng không ngừng cảm phục tài diễn xuất của hài tử này nha, bỗng
" Chào mừng cậu đã đến với lớp học "bình thường" 10–1, Tiểu An! "
Thanh âm nữ tử lảnh lót nghe phi thường êm tai vang lên, nàng tiếp tục nói
" Mình là Diên Tất Hỷ, trùm"
Y vội ngẩng đầu, cười nhẹ, đôi mắt xinh đẹp sau cấp kính dày lia láo nhìn xung quanh để tìm kiếm đứa em trai mặt lạnh thối của mình. Y quay sang hướng Quân Thụy nói
" Thầy ơi, em...em có thể ngồi cùng Tất Hỷ được không?"
Nhận được tín hiệu đồng ý, y nhanh chóng đi tới chỗ nàng thì "rầm!!" y ngã ngồi trên sàn lạnh. Trong lòng ủy khuất vô cùng, hôm nay y bị sao chổi chiếu mệnh sao?
Buổi học diễn ra suôn sẻ....
....
Giờ nghỉ trưa
Tất Hỷ muốn cùng y xuống căn tin ăn thì bị từ chối liền uất ức đi trước. Đợi mọi người đi hết còn mình cậu trong lớp, y tới chỗ cậu ngồi xuống
" Tiểu Bảo, em không đi ăn trưa sao? "
Hắn lạnh lùng hất mặt đi chỗ khác, đây là đang hờn y, ai bảo y không thèm ngồi cùng một chỗ với hắn chứ, hắn hờn!
" Tiểu Bảo, em đây là đang giận anh sao? "
Lam Thế Bảo quay mặt lại, ngữ điệu lạnh băng
" Cái người honey mà sáng nay gọi cho anh là ai?"
Y ngớ người, đứa nhóc này lại đi sang chủ đề chắc liên quan gì cả. Vươn tay kéo tay hắn đi ra ngoài cửa, khóe môi hồng nhoẻn miệng cười
" Bí mật!" lại tinh nghịch nháy mắt một cái.
Vừa bước ra của đã thấy anh trai nhà mình đứng đợi, y cười
" Hai người đi ăn đi, em chút nữa sẽ ăn "
Hai người đang định mở miệng phản đối thì y đã chạy đi mất rồi.
...
Y tay cầm hộp cơm, tung tăng đi tới phòng giáo vụ, réo tên
" Thầy Thụy!"
Quân Thụy nghe thấy người gọi tên mình liền ngẩng đầu, trước mắt là một dáng vẻ hấp ta hấp tấp của y liền cười nhẹ.
" A An, em không ăn trưa cùng bạn à? "
" Thầy Thụy, em tới đây là muốn cùng thầy ăn cơm "
Anh đang định kéo ghế mời y ngồi xuống thì bị một lực đạo không hề nhẹ, kéo mạnh bật ra khỏi ghế. Y quay qua cười hì hì
" Thầy, thầy ơi, thầy dẫn em tới phòng hiệu trưởng nhé"
Quân Thụy thắc mắc, đứa nhỏ này mới vào đã bị lão Dực nhà anh câu hồn? Trong lòng thắc mắc nhưng vẫn tận tâm đưa kẻ mù đường tìm tới địa phương kia.
Trước phòng hiệu trưởng, y không kiêng dè mà mở cửa bước vào, kéo Quân Thụy ngồi xuống sô pha. Hướng cái người đang cắm cúi làm việc kia nhăn mày
" Lão Dực, vợ anh tới rồi, đừng thể hiện nữa"
Quân Thụy nghe y nói mà khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, hai rạng mây phiếm hồng trên gò má xinh đẹp kia càng thêm mị hoặc. Dực Cung bị tiểu bằng hữu vạch trần liền đi tới sô pha, ôm Quân Thụy đặt vào lòng, thanh âm có điểm bất đắc dĩ
" Nhóc đây là ngứa miệng quá mà qua đấu khẩu với tôi đấy à? Nếu như vậy thì xin lỗi tôi đây không rảnh!" muốn bắt bẻ ta? Còn lâu!
Y ngả người ra ghế, vặn lại
" Đấu khẩu với một kẻ tư duy có vấn đề như anh thì tôi chắc sẽ ngu luôn mất."
Dực Cung á khẩu, hờn dỗi dụi dụi vào hõm cổ Quân Thụy, mυ'ŧ lấy một cái. Quân Thụy đỏ mặt, cười ngượng nói với y
" Quý An, đừng như vậy"
Y đứng dậy, chỉnh lại áo khoác, lạnh lùng
" Cũng nên để hai người có không gian riêng, cáo từ trước "
....
Rảo chân trên con đường lát gạch đá xa hoa, y miết nhẹ cánh hoa cúc trắng xinh xắn. Y không biết mình đang ở đâu nhưng không gian xung quanh làm y nhớ lại chuyện trước kia.
Đi được một đoạn thì y nghe thấy tiếng guitar và tiếng hát êm dịu
"入夜漸微涼 繁花落地成霜
Ruyè̀ jìan wēi líang fánhuā lùodì chéng shuāng
(Đêm lạnh, phồn hoa rơi xuống đất thành sương)
你在遠方眺望 耗盡所有暮光
nǐ zài yuǎnfāng tìaowàng hào jìn suǒyǒu mù guāng
(Người trông về phương xa, ánh hoàng hôn kiệt quệ)
不思量 自難相忘
bù sīliang zì nàn xiāng wàng
(Không tưởng niệm, tự thấy chẳng thể quên)
夭夭桃花涼 前世你怎捨下
yāo yāo táohuā líang qíanshì nǐ zěn shě xìa
(Mơn mởn hoa đào lạnh, chuyện kiếp trước người làm sao buông xuống?)
這一海心茫茫 還故作不痛不癢不牽強
zhè yī hǎi xīn mángmáng hái gù zùo bù tòng bù yǎng bù qiānqiǎng
(Trái tim mịt mờ này còn giả vờ không đau đớn, không gượng ép)
都是假象
dōu shì jiǎxìang
(Đều là sự giả dối)
涼涼夜色 為你思念成河
líang líang yèsè wèi nǐ sīnìan chénghé
(Bóng đêm lạnh vì nỗi tưởng niệm của người thành sông)
...
«Lạnh lẽo/凉凉 - Trương Bích Thần ft Dương Tông Vỹ»"
Tìm kiếm nơi phát ra giọng hát kia, y có điểm ngẩn người, là Doãn Kì Tân.
Hắn một thân đồng phục chỉnh tề, bên ngoài khoác hờ chiếc áo chàng dạ màu xanh rêu, mái tóc nâu theo gió đông mà bay bay, đôi tay thon dài như lượt trên dây đàn. Gương mặt nhu hòa, tao nhã.
Phát hiện thấy có ánh mắt nhìn mình, hắn ngẩng đầu lên thì chỉ thấy một mảng yên tĩnh.
Kì Tân trong lòng càng trĩu nặng, hắn từng nghĩ khi y trở về nước thì chính mình sẽ vừa đàn vừa hát cho y nghe nhưng thất vọng thay, y một chút cũng không nhớ gì về hắn. Ánh mắt ảm đạm đi không ít.
Cách đó ba bước chân, y trốn thì không biết ma xui quỷ khiến mà ngã nhào ra nền đất.