Nam Chính Thỉnh Tránh Ra

Chương 14: Mệt muốn phát bệnh

Ngồi một mình trong phòng tối, trong đầu y lại tưởng tượng ra không ít tình tiết điên rồ mới cho câu chuyện này. Khi y xuyên tới đã bị xuất hiện hiệu ứng cánh bướm rồi nên bây giờ không thể lơ là được. Nhất là khi các má nam chính chưa thân thiết với nhau thì càng phải cẩn thận chặt đứt lấy mối quan hệ đó.

Liếʍ liếʍ môi mấy cái, y khát nước rồi. Dậy đi uống nước cái đã. Mò mẫn bò xuống phòng bếp nhà người ta. Khϊếp, phòng bếp gì mà khó tìm thế!

Đi tới cửa phòng bếp, thấy bóng người cao lớn lúi húi nấu mì. Máu cà khịa trong người y đột nhiên nổi lên, cao giọng mỉa mai

" Không nghĩ tới Vĩnh đại thiếu gia như anh vì cãi nhau với em gái mà không thèm ăn cơm. Đói bụng nhanh như vậy sao?"

" Ừ" hắn lạnh lùng chặt đứt bỏ đường dây cà khịa của ai kia.

" Tôi cũng không nghĩ tới, ảnh đế đại danh đỉnh đỉnh như cậu lại quan tâm tới việc ăn uống của một người tầm thường như tôi"

Hắn vừa nói câu này, y im bặt. Biết nói câu gì đâu mà chả im cơ chứ!

Nhếch môi, muốn khịa anh? Chú còn non và xanh lắm em trai à. Hắn trầm giọng xuống nói

" Khuya rồi cậu cũng ngủ sớm đi. Con nít thức khuya không tốt đâu "

" Con nít? "

Y trong lòng hận không thể đè hắn ra, tặng liên hoàn vả. Tính cả khi trước lúc xuyên không tới nơi bê tha bọ chét này thì y cũng sương sương năm mươi rồi đấy. Con nít cái quỷ a.

" Hừ "

Y vừa mới rời đi, trong gậm cầu thang có ba bóng đen. Bóng đen thứ nhất thì thào giận dữ

" Thằng tiểu tử thối này, cơ hội lớn như vậy còn không biết nắm bắt lại còn khịa người ta! Ngu xuẩn!"

Bóng đen thứ hai vuốt nhẹ sống lưng bóng đen thứ nhất, thì thầm trấn an

" Lão bà à bớt nóng, thằng bé tính cách từ nhỏ đã vậy, từ từ rồi nó sẽ thích nghi được "

" Nó giống anh chứ ai, cha con các người thật hết nói nổi mà "

" Anh giống nó thì bây giờ mới lấy được em chứ!"

Bóng đen thứ ba nhìn nhìn hai bóng đen kia thả cẩu lương, nhỏ giọng

" Ai da, cha và baba nhỏ tiếng một chút a. Theo con thấy thì tiến triển mối quan hệ của họ là được rồi đó. Lam Nguyệt thường ngày còn lười mở miệng nữa kìa, huống hồ bây giờ còn đi trêu chọc anh hai nha. "

Ba bóng đen kia nghĩ đi nghĩ lại cũng cản thấy đúng, người nọ kéo người kia trở về phòng. Từ nãy tới giờ chính là chuyên mục hội bà tám ba người nhà Vĩnh.

....

Lê bước xuống phòng khách, y hôm qua mất ngủ đến trầm trọng! Nguyên lai là hôm qua trái gió trở trời, y ngồi cả đêm vạch ra kế hoạch thiết lập tình tiết mới do y biên tập cùng đạo diễn. Đang hí hửng vạch ra rất trơn tru, đột nhiên nhớ ra. Truyện này còn một boss phản diện nữa. Mà boss này cực kỳ lợi hại luôn, đúng chuẩn lão đại hắc bang của chị em phụ nữ - Tịch Phương Thất.

Cô nàng xinh đẹp kiêu sa, cao quý như nữ vương trong truyện thần thoại cổ. Mà khổ nỗi, cô nữ phụ này lại say như điếu đổ Doãn Kì Tân. Cô ả bám riết không buông, tìm mọi cách cướp thụ chính từ tay mấy anh công ra. Bất quá, phận nữ phụ chỉ mãi mãi là phận nữ phụ thôi. Chương cuối của bộ truyện, nữ phụ tắt nắng. Mà tắt nắng theo kiểu rất lãng xẹt luôn, bị thụ chính gạt chân nên ngã cầu thang, mất máu nhiều mà chết. Đấy, có lãng xẹt không cơ chứ.

Thế là cả đêm lại vạch ra ti tỉ con đường để cứu sống nữ phụ mà không liên lụy đến mình. Bất quá, sức khoẻ cái thân thể này vốn đã yếu, nay lại thức khuya nên càng yếu hơn.

....

Mộng Điệp đi đằng sau cười xấu xa, đang tính có ý định nhào lên người y đu đưa mấy cái. Ai dè, vừa mới kịp gọi tên người ta một cái, người nọ liền vô lực ngã nhào ra trước.

Cô hãi hùng đỡ lấy cái con người đang mất ý thức kia, nhìn gương mặt nhợt nhạt xám ngoét của y mà kinh ngạc, anh dâu nhà cô bị cái gì vậy?

...

Mơ màng tỉnh dậy, y thấy đầu mình đau nhức không thôi. Hai mắt hơi hé ra đảo mắt quanh phòng một lượt thì thấy Vĩnh Kha Lạc đứng sau nhìn bác sĩ chỉnh lại ống chuyền nước. Y cứ nhìn hắn, thẳng đến lúc hắn tiễn bác sĩ ra cửa y mới thu hồi mắt nhìn.

Thấy y tỉnh lại, hắn khẽ nói

" Còn mệt thì nghỉ đi."

" Tôi...tôi bị sao...vậy? " cổ họng khô quá.

" Cậu bị ngất xỉu do căng thẳng quá độ, bác sĩ nói cậu nên chú ý sức khỏe của bản thân nhiều hơn "

" À, ừ..."

" Không có gì thôi tôi đi trước"

Y gật gật đầu nhìn bóng lưng hắn khuất sau cánh cửa gỗ. Chớp mắt một cái, y cảm thấy cả người nặng nề đi rất nhiều, tự nhiên y nhớ nhà quá.

Dùng hết sức chống tay đỡ cả người ngồi dậy, đặt cái gối nằm kê sát vào lưng, y chậm rãi tựa vào. Mộng Điệp vừa đi vào đã vội vã chạy tới ấn y nằm xuống giường, lo lắng

" Nguyệt cậu làm quái gì vậy?"

" Về nhà"

" Chiều tớ đưa cậu về ha, bây giờ thì ngủ đi cho khỏe!"

" Tôi không phải heo!"

" Thôi nào, cậu còn yếu. Nghỉ một chút, khi cậu tỉnh tớ sẽ kêu người đưa cậu về nhà"

Giúp y nằm xuống giường, tùy tiện tìm một bài hát để dỗ y ngủ, thấy người kia nhíu mày, cô liền vươn tay xoa xoa lông mày làm nó dãn ra. Cô chống cằm độc thoại

" Lại gặp ác mộng sao?"

Khe cửa gỗ hé ra, lộ ra hai cặp mắt trung niên, đang nhìn chằm chằm đôi bạn trẻ trong phòng.

Gia nhân : Từ khi nào lão gia cùng phu nhân lại thích trò con bò này vậy?

...

Cô vẫy tay chào tạm biệt y đang ngồi trên xe, cố ý đẩy ông anh hai nhà mình lên. Hắn bị đẩy lên có chút ngượng ngùng khó nói, cúi đầu thì thào với y

" Nhớ...nhớ nghỉ ngơi thật tốt"

Y nhìn cái người ngượng ngùng kia thấy có điểm đáng yêu, gật đầu miễn cưỡng nở nụ cười trấn an.

Ở phía xa xa ba người kia nụ cười trên môi có chút nham nhở, nụ cười càng đậm hơn khi thấy hắn ngượng ngùng, trong lòng bắt đầu thiết lập âm mưu gì đó.