Ôn Oánh cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của Tề Mạc Bạch, lông mi khẩn trương chớp chớp, tim đập liên hồi.
"Sao vậy? Sao cứ nhìn em hoài thế?! ". Ôn Oánh bị Tề Mạc Bạch nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, cô thẹn thùng lảng tránh tầm mắt của anh, những bức bối trong lòng bởi tên Cao Lượng cũng hoàn toàn biến mất.
Tề Mạc Bạch nhìn rõ biểu hiện nhỏ trên mặt Ôn Oánh, liếc mắt một cái liền rõ ràng cảm xúc kích động của cô là do ai mà ra, anh liền không vui nói, "Không được nghĩ đến người đàn ông khác".
" Ôn Oánh, có phải ở biệt thự anh chưa thao em sướиɠ đúng không? Sao em vẫn không để anh vào trong lòng? ".
Tề Mạc Bạch bá đạo nói, giữa chân mày có phần cảnh cáo, nếu Ôn Oánh dám nói không, anh nhất định sẽ cởi sạch cô mà làm ngay trên đường này.
" Nào có, em không có nghĩ đến, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy uất ức mà thôi". Ôn Oánh vội vàng giải thích, thế nhưng đây cũng là lời thật lòng của cô, cô với Cao Lượng chẳng còn chút lưu luyến nào.
Nhưng cũng không có nghĩa là cô không tức giận, cô là người bị lừa dối mà.
"Thật sao? ". Ánh mắt Tề Mạc Bạch nghiêm túc nhìn kỹ Ôn Oánh, nhìn một lúc lại cảm thấy bụng dưới bốc hỏa.
"Thật mà". Ôn Oánh kiên nhẫn dỗ dành anh.
Nhưng tay Tề Mạc Bạch lại không an phận, bàn tay to trắng nõn với những khớp xương rõ ràng dừng ở trên đùi Ôn Oánh, chiếc váy bó sát màu đen lúc này tựa như trở nên dư thừa, cách một lớp vải tiểu huyệt vẫn cảm nhận được sự ấm áp đến từ bàn tay anh.
Tề Mạc Bạch cong môi, thanh âm khàn khàn kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, "Bảo bối ướt rồi sao? Mới sờ nhẹ một cái mà nước đã chảy ra rồi? ".
Ôn Oánh cắn môi không trả lời, anh mới chạm vào một chút thôi đã khiên cô không tự chủ được nghĩ đến cảnh cự vật cắm vào tiểu huyệt, làm cho mật huyệt không khống chế được mà chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, qυầи ɭóŧ hoàn toàn bị nước da^ʍ làm ướt, váy ngắn màu đen cũng không may mắn thoát nạn.
Thậm chí còn chảy ào ạt xuống ghế da phía dưới. Tiểu huyệt của cô thật sự quá mẫn cảm, quá dâʍ đãиɠ rồi.
Ngón tay Tề Mạc Bạch nhẹ nhàng cọ tiểu huyệt một chút thôi mà đã khiến nó trào ra dâʍ ŧᏂủy̠ như suối, thật là mất mặt a.
Mặt Ôn Oánh đỏ ửng, hận không thể tìm một khe đất chui vào, đôi tay muốn cản trở ngón tay được một tấc lại muốn tiến lên một thước của Tề Mạc Bạch, "Tề Mạc Bạch, anh đừng... Không được... Nơi này có nhiều người... "
Hôm nay trên cầu vượt hơi kẹt xe, có vẻ như đã có tai nạn xảy ra, đèn xanh mãi cũng chưa sáng lên, có lẽ phải một lúc lâu đường mới thông được.
Mà xung quanh xe Tề Mạc Bạch toàn là những xe đang chờ đợi, anh lại to gan như vậy, nhỡ bị người ngoài nhìn thấy thì làm sao bây giờ, nơi này nào giống như chỗ biệt thự ngoại thành dân cư thưa thớt cơ chứ.
Nhưng đôi tay bé nhỏ của Ôn Oánh nào ngăn cản được tên sắc lang này, ngón tay anh linh hoạt tách ra môi âʍ ɦộ màu mỡ của Ôn Oánh...
———————————————————