Ngữ điệu ái muội này của Tề Mạc Bạch lập tức khiến cơn buồn ngủ của Ôn Oánh biến mất, thân thể ở trong chăn không khỏi rùng mình một cái, cô lập tức nhấc chăn lên, "Đột nhiên em không muốn ngủ nữa".
" Em quyết định rời giường, về trường học thôi!! "
“Anh đưa em về đi!!”
Nếu cứ tiếp tục nằm như vậy, ai mà biết Tề Mạc Bạch lại muốn lôi kéo mình làm một lần, tiểu huyệt của cô thật sự không chịu nổi côn ŧᏂịŧ lớn của anh nữa rồi, hai ngày nay môi âʍ ɦộ sắp bị anh làm cho trầy da đấy.
Nếu tới một lần nữa cái tao huyệt của cô thật sự bị nát mất.
Ôn Oánh chột dạ như kẻ trộm chạy thật nhanh từ phòng ngủ đến phòng tắm, vì đề phòng Tề Mạc Bạch còn cố ý khóa cửa lại.
Làm cho Tề Mạc Bạch dở khóc dở cười, anh nhìn vào vị trí Ôn Oánh vừa nằm liền cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc, đột nhiên anh cảm thấy cứ như vậy cùng cô kết hôn, cuộc sống sau khi kết hôn khẳng định cũng không tồi.
Rất nhanh Ôn Oánh rửa mặt chuẩn bị xong xuôi, cô mặc vào chiếc váy mà Tề Mạc Bạch sai người mang tới.
Váy ngắn màu đen bó sát người phác họa đường cong Ôn Oánh, cô tuy gầy nhưng nơi nên có da có thịt thì vẫn đầy đủ, thân hình lả lướt làm Tề Mạc Bạch nhìn đến cả người khô nóng, "Ôn Oánh, tự nhiên anh có chút hối hận, bây giờ đem em về thao một lần vẫn kịp".
Vốn anh gọi cho trợ lý dựa theo kích cơ đưa đến cho cô một bộ quần áo đơn giản thôi, ai dè lại gửi đến một chiếc váy tao lãng như này, Ôn Oánh cứ mặc như vậy đi há chẳng phải sẽ bị bọn sắc lăng trong trường học nhìn chằm chằm hay sao.
Một cỗ giấm chua loét dâng lên trong dạ dày Tề Mạc Bạch.
Ôn Oánh cười híp cả mắt, "Không được đâu nha, sắp muộn rồi, mau lái xe đưa em về! "
Ôn Oánh phải ôm cánh tay Tề Mạc Bạch ỡm ờ làm nũng mãi mới làm anh chịu ngồi lên xe, vùng ngoại thành này khá xa, nếu anh không lái xe đưa về thực sự Ôn Oánh không thể về trường học mất.
"Đi thôi nào".
——
Đến đường lớn dừng xe chờ đèn xanh, ngón tay Tề Mạc Bạch nhàm chán mà xoa xoa vô lăng, mắt liếc thấy sườn mặt mỹ lệ của Ôn Oánh đang cắm sạc điện thoại sau nhiều ngày bỏ xó của mình, không bao lâu sau khi điện thoại khởi động thông báo tin nhắn liền ồ ạt kéo đến.
Tất cả đều là cuộc gọi và tin nhắn từ Cao Lượng.
Ôn Oánh tùy tiện mở một tin đọc, đại khái là nói lời giảo biện, gì mà cùng với tiểu học muội kia trong sáng, không như cô nghĩ đâu, còn nói vốn không thích cô ta chẳng qua là bị câu dẫn mà thôi.
Buồn nôn ——
Ôn Oánh ghê tởm đến nỗi chút nữa liền phun hết cơm ra.
Tại sao lại có người không biết xấu hổ như vậy!!
Cô chính mắt bắt gian hắn ta ở trên giường đó!!!
Tận mắt nhìn thấy Cao Lượng giống như một con chó ghé lên người học muội kia thở hổn hển, bộ dáng hưng phấn đó trông y hệt như chó thấy c*t vậy, lúc này vậy mà Cao Lượng còn nói những lời buồn nôn như vậy, thật khiến người ta ghê tởm muốn chết!!
Ruột của Ôn Oánh xoắn hết cả lên, tự hỏi tại sao trước kia mắt mình bị mù không mà bị thằng tra nam này lừa dối, cũng may do mình bảo thủ bằng không nếu cùng Cao Lượng tiếp xúc da thịt hiện tại chắc cô hối hận muốn chết mất.