Ngàn Vạn Lần Đừng Sắm Vai Phản Diện Tà Ác

Quyển 1 - Chương 16: Thắp sáng thanh tiến độ tình cảm (2)

Phủ Tinh Lan mặc dù chưa thể rũ bỏ nỗi sợ hãi, nhưng vẫn vô thức nghe theo lời của anh, thút thít nhặt chiếc quần trên đất lên mặc vào. Nhưng quần áo đã bị xé đến mức không thể cài nổi cúc áo, vì vậy cậu chỉ có thể tạm khoác một nửa trên người, lộ ra một ít da thịt mỏng manh trắng mịn như tuyết cùng một ít vệt đỏ do va chạm lúc trước tạo ra.

Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cậu còn đọng lại một chút nước mắt như hoa lê dính mưa, đôi mắt màu nâu ẩm ướt đáng yêu, lại thêm quần áo không che nổi thân thể, thật sự là nhu nhược, đáng thương dụ người phạm tội.

Tuy nhiên Dương Diệp không hề có hứng thú với sở thích này, chỉ cảm thấy dáng vẻ hôm nay của Phủ Tinh Lan không thể tiếp tục lên lớp được. Liền liên hệ với tài xế tới đón cậu.

Chờ đến bây giờ, bên ngoài mới có 1 chút động tĩnh, Sở Thiên Tâm mang theo người mới khoan thai đến muộn.

Kỳ thật cô tới cũng không tính là muộn, cô chỉ là một đứa nhỏ thì có thể chạy nhanh đến mức nào chứ? Huống chi trong lúc cô chạy đi Hoàng Mao đã lôi Phủ Tinh Lan đến một nơi khác. Hoàn toàn tách biệt khỏi nơi ban đầu, khó tránh khỏi việc phải mất chút thời gian mới có thể tìm thấy Phủ Tinh Lan.

Nhưng đối với Phủ Tinh Lan, khoảng thời gian ấy đã đủ để hủy hoại cậu, cậu tuy chưa đến mức sẽ ghi hận Sở Thiên Tâm, nhưng cũng không cho rằng cô đã cứu mình.

Sở Thiên Tâm kinh ngạc nhìn đám người đang lăn lóc trên mặt đất, sau đó lại thấy một thiếu niên cao lớn trong hẻm với cơ thể còn vương vệt máu, cùng với Phủ Tinh Lan một tay đang túm quần áo, cúi đầu trốn sau lưng anh.

Anh trai này thắt cà vạt trường bọn họ, lớn lên trông hơi dữ dằn nhưng lại không hề khó coi, lúc này đang có chút ảo não mà nhìn cô.

Sở Thiên Tâm chạy đến thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hổn hển hỏi: "Phủ, Phủ Tinh Lan cậu không sao chứ?!"

Phủ Tinh Lan không muốn cho cô thấy vẻ chật vật của mình lúc này, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Ừm."

"Cậu, cậu......" Sở Thiên Tâm kiểm tra lại ba người kia, những tên côn đồ ban nãy giờ đang bất tỉnh nhân sự nằm trên đất, kinh ngạc nói: "Đây là, có chuyện gì vậy? Là anh trai này đã cứu cậu sao?"

"Sở tiểu thư." Dương Diệp sợ cô thắc mắc ngược lại làm cho Phủ Tinh Lan cảm thấy phản cảm, trực tiếp mở miệng nói: "Tôi là Phủ Trí Kiệt, anh trai của Phủ Tinh Lan, em ấy đã không sao rồi".

"Nhưng......" Dương Diệp chuyển đề tài, nghiêm túc nói: "Sở tiểu thư nên tự biết thân phận của mình, không nên rời khỏi vệ sĩ chạy lung tung bên ngoài, rất nguy hiểm, là tiểu thư đã làm liên lụy đến Tinh Lan nhà chúng tôi. Làm đại tiểu thư của Sở gia, cô chắc hẳn phải nên cẩn trọng từ lời nói đến hành vi của mình."

Bị Dương Diệp giáo huấn một phen, quả nhiên làm Sở Thiên Tâm áy náy đến đỏ bừng cả mặt, cô cũng biết rõ vì cứu mình nên Phủ Tinh Lan mới bị bắt đi, cũng không biết gặp phải điều gì đáng sợ, ấp úng không nói nên lời: "Tôi, tôi......"

Dương Diệp làm như vậy đương nhiên không phải muốn cùng một cô gái nhỏ vô duyên vô cớ dây dưa không dứt, mà là theo cốt truyện ban đầu, Sở Thiên Tâm luôn phi thường chán ghét Phủ Trí Kiệt, thậm chí đến cuối cùng Phủ Trí Kiệt mới thật sự là con hoang, không liên quan gì đến nhà họ Phủ, cũng là do Sở Thiên Tâm sau khi điều tra đã đưa kết quả chứng thực cho nam chính.

Lúc này anh nói như vậy, là muốn đem tội lỗi này đẩy lên trên người Sở Thiên Tâm, đồng nghĩa với việc làm cho Sở gia thiếu nợ một ân tình khiến cho Sở Thiên Tâm cảm thấy khó chịu, dẫn đến chán ghét anh.

"Chuyện tiếp theo cũng không phiền đến Sở tiểu thư quan tâm nữa." Dương Diệp lạnh nhạt nói: "Tôi đã gọi người đến đón rồi, Sở tiểu thư cũng nên sớm trở về nhà đi."

Sở Thiên Tâm bị lời nói của Dương Diệp chặn đến mức không nói được lời nào, trong lòng vừa bất lực, vừa ủy khuất, chỉ có thể mang theo sắc mặt xám xịt rời đi.

Xảy ra chuyện như vậy, cô đương nhiên không thể tiếp tục lên lớp học hôm nay, Sở gia đã nhận được tin, tự nhiên sẽ mau chóng phái người tới đón cô.

Khi ngồi trên xe, cô đã dần bình tĩnh lại, người ban nãy chắc là anh trai của Phủ Tinh Lan. Kỳ thực anh ta nói không sai, là do nàng bướng bỉnh trốn khỏi vệ sĩ, một mình đi loạn ở bên ngoài mới bị những tên côn đồ đó để ý, những tên đó ban đầu chỉ muốn quấy rối cô nhưng Phủ Tinh Lan đã đứng ra cứu cô, cho cô cơ hội để chạy đi cầu cứu, nhưng chính cô lại không thể làm được việc gì.

Cô ủ rũ, cụp đôi mắt xuống, kéo phần ren trên váy nghĩ lại chuyện vừa xảy ra. Những người kia đều là bị anh trai của Phủ Tinh Lan đánh ngã sao? Anh như vậy cũng quá lợi hại rồi. Anh chính là đại thiếu gia danh chính ngôn thuận của nhà họ Phủ sao? Quả thật đáng sợ giống như trong lời đồn của mọi người, thật hung hăng nhưng cũng rất lợi hại, hơn nữa ....còn có chút....đẹp trai....

Sở Thiên Tâm vừa nhớ lại dáng vẻ của thiếu niên kia, gương mặt bất giác ửng đỏ, ngón tay nắm chặt làn váy.

Thật sự hâm mộ Phủ Tinh Lan, cô cũng muốn có một người anh trai mạnh mẽ như vậy, luôn xuất hiện bên cạnh bảo vệ cô.

Dương Diệp mang theo Phủ Tinh Lan về nhà, trực tiếp ném cậu vào phòng tắm sau đó không quan tâm gì nữa.

Anh là một người thô lỗ, cũng không thể làm bất kỳ việc tư vấn tâm lý nào cho cậu, nuôi đứa nhỏ cũng là nuôi cho thân thể khỏe mạnh, huống chi anh còn đang đóng vai một người anh trai tà ác, không cần thiết làm điều thừa thãi như quan tâm trạng thái của Phủ Tinh Lan.

Phủ Tinh Lan ngồi trong bồn tắm lớn liên tục chà xát cơ thể mình, cậu cố chấp muốn rửa sạch những dấu vết dơ bẩn trên cơ thể mình, nhưng điều này là phi thực tế. Cuối cùng cậu như bị điên, xoa bóp da thịt mình đỏ đến phát đau mới có thể buộc bản thân dừng lại.

Cậu cảm thấy bản thân thật dơ bẩn, mỗi lần nhắm mắt lại cậu đều nhớ đến hình ảnh kinh tởm đó, cùng cảm giác xoa nắn đến mức buồn nôn nên da thịt cậu. Dơ bẩn, thực sự quá dơ bẩn!

Anh trai nói đúng, mình chính là phế vật, một tên vô dụng! Tùy tùy tiện tiện cũng có thể bị người khác vấy bẩn, nếu không phải có anh trai, lúc sau.....khi cậu tìm được một ít tư liệu về quan hệ đồng tính, chỉ vừa nghĩ đến một chút đã khiến cậu nổi lên từng cơn buồn nôn mãnh liệt.

"Ọe!" Cậu không nhịn được lao tới bồn rửa tay đem bữa sáng và bữa trưa đều nôn sạch.

Cậu nhìn gương mặt tái nhợt của mình trong gương, biểu cảm thấp thỏm lo âu cùng với thân thể gầy yếu dơ bẩn, chỉ thấy phá lệ bất kham.

Mình đã như vậy còn có tư cách ngủ cạnh anh trai sao.

Bên kia, Dương Diệp vừa ở trong phòng tắm rửa xong không hề biết Phủ Tinh Lan sẽ có tâm lý phức tạp như vậy, anh vừa hong khô tóc vừa nhắm mắt xác nhận lại tiến trình cốt truyện.

Sau đó anh phát hiện thanh tiến trình mối quan hệ của Phủ Tinh Lan và Sở Thiên Tâm vậy mà thực sự sáng lên!

Thanh màu xám sau tên hai người cuối cùng cũng chuyển sang màu hồng, thanh tiến trình di chuyển về phía trước một chút, của Sở Thiên Tâm chỉ có một chút, còn của Phủ tinh Lan thì nhiều hơn một tẹo.

Dương Diệp bỗng nhiên cảm giác thật sảng khoái, cuối cùng cũng làm xong, nhiệm vụ theo từng giai đoạn đã hoàn thành. Tiếp theo có thể lược bỏ một đoạn rồi!