Nửa đêm, Phủ Tinh Lan nằm bất an trong góc giường của anh trai, cậu xoay qua xoay lại, mỗi khi nhắm mắt lại, những khuôn mặt xấu xí và hung tợn đó sẽ lại xuất hiện, còn có thứ đồ vật xấu xí của người kia khiến cậu chẳng thể nào ngủ được.
Dương Diệp vẫn như thường ngày, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Anh ấy ngủ rất sâu, cho dù cậu có trở mình như thế nào thì anh cũng không hề bị đánh thức.
Phủ Tinh Lan khẽ gọi: "Anh ơi.."
Cậu biết bản thân không thể cứ như thế đánh thức được Dương Diệp, bèn từ từ tiến lại gần anh.
Chiếc giường này rất lớn, cho dù mỗi ngày bọn họ đều ngủ chung thì dường như cũng chẳng có một chút tiếp xúc thân thể nào.
Và bây giờ là lần đầu tiên cậu cố gắng tiếp cận với Dương Diệp trong hoàn cảnh thế này.
Cậu cẩn thận tiến đến gần anh trai, lặng lẽ quan sát khuôn mặt khi ngủ của anh.
Khuôn mặt của Dương Diệp tuấn tú, cơ thể cũng rất cao, rõ ràng chỉ lớn hơn cậu ba tuổi, vậy mà lại khác so với dáng vẻ nhỏ nhắn của bản thân, trông anh giống một người đàn ông thực thụ.
Mặc dù anh trai trông rất hung dữ, lúc nào cũng bắt nạt cậu khiến cậu vừa sợ vừa ghét. Nhưng những ký ức đó đã từ rất rất lâu rồi, cậu không thể nhớ rõ nữa.
Khi những cú đấm đó bị trút lên bản thân, dường như nó lại hoá thành một lá chắn bảo vệ của riêng mình. Thì Phủ Tinh Lan không thể khơi được nỗi hận trong lòng với người này nữa.
Cậu biết anh trai không thích tiếp xúc với cậu, cũng không chào đón cậu trong căn nhà này. Cậu cũng biết anh trai muốn cậu kết giao với Sở Thiên Tâm chỉ để lợi dụng cậu mở rộng mối quan hệ cho gia đình mà thôi.
Nhưng mà..anh trai cũng sẽ ở bên khi cậu sợ bóng tối, cũng sẽ doạ nạt lại những bạn học đã bắt nạt cậu. Khi cậu sắp gặp chuyện tương tự, anh như người từ thiên giới xuống bảo vệ cậu, đuổi hết đám người đó đi.
Phủ Tinh Lan cẩn thận chạm vào cánh tay của anh trai, đúng như cậu nghĩ, không có bất kì phản ứng nào.
Bản thân cậu có thể cảm nhận được anh trai sẽ không làm gì mình, sau đó cậu nín thở, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Dương Diệp, đầu tựa vào l*иg ngực anh.
Cậu có thể nghe được tiếng nhịp tim của anh trai đang đập qua l*иg ngực ấy, cả hơi thở đều đều và cơ thể đầy ấm áp.
Sự ấm áp này giống như dọn lửa duy nhất giúp cậu sưởi ấm trong đêm đông lạnh giá, chiếu sáng trái tim đã tan vỡ của cậu, xua đuổi đi những cơn ác mộng trong đêm đen.
Phủ Tinh Lan thở nhẹ một hơi, dựa vào cánh tay của anh trai và cứ thế ngủ thϊếp đi…
Mặc dù thanh tiến độ tình cảm của Phủ Tinh Lan và Sở Thiên Tâm đã có chuyển biến tốt, tuy nhiên không được tính là nhanh.
Thanh của Phủ Tinh Lan vẫn luôn duy trì tiến độ rất chậm, còn của Sở Thiên Tâm thì chẳng xê dịch đi một chút nào, nhưng có lẽ bọn họ cũng đã thành công kết thành bạn bè.
Diệp Dương cũng không vội, dù gì mối quan hệ của hai người bây giờ cũng chỉ mới bắt đầu, vẫn là đợi sau này trưởng thành bọn họ gặp lại nhau, tới lúc đó mới có thể tiến xa hơn.
Tiếp sau đó cũng không có tình tiết quan trọng nào, Dương Diệp chỉ cần quan sát và lưu lại những tình tiết không đúng của kịch bản này. Tiếp đó là trải nghiệm những thứ mà bản thân muốn, nào ăn nào uống, miễn vui vẻ là được.
Trong thời gian còn lại, đa số các đêm đều dùng để ngủ, nếu như không có bất cứ một chuyện gì ngoài ý xảy ra thì hầu như Dương Diệp sẽ không bị đánh thức.
Bởi vậy cậu không hề phát hiện ra những hành vi đầy thân mật của Phủ Tinh Lan đối với mình…
Thời gian luôn trôi qua một cách nhanh chóng, mới đó mà Phủ Tinh Lan đã mười bốn. Đã sắp học cao trung, chiều cao cũng tăng thêm không ít. Chỉ là vẫn còn lưu giữ nét đẹp thanh tú của một người thiếu niên, dung mạo khó phân biệt được nam nữ như của tuổi dậy thì.
Nếu không phải là mặc đồ nam, thì e rằng cậu đã bị nhầm với một mỹ nhân người lai.
Phủ Tinh Lan cực kỳ mong chờ những ngày tháng học cấp ba, bởi như vậy thì trong năm học này cậu có thể ở chung cùng một khuôn viên với anh trai rồi. Chỉ cần cậu chú ý một chút, thì cậu sẽ nhìn thấy hình bóng anh trai ở trong trường.
Vào trước ngày nhập học, trong lòng cậu tràn ngập sự mong đợi và vui mừng, vì vậy cậu liền mất ngủ.
Ngoài yếu tố tâm lý ra, thì gần đây cơ thể cậu cũng bắt đầu có chút khác lạ. Đôi khi cảm thấy cơ thể có cảm giác khô nóng không rõ nguyên nhân, thậm chí bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© còn sưng tấy và sung huyết lên khiến cậu cực kì khó chịu.
Cậu đã tham gia các khóa học giới tính và biết được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng sau khi trải qua những chuyện trước đây, trong tiềm thức cậu luôn cho rằng đó là một hành vi bẩn thỉu và tồi tệ. Bởi thế cậu hoàn toàn không thể đối mặt với những ham muốn theo bản năng của bản thân mình.
Hôm nay trước khi đi ngủ cậu rõ ràng đã tắm nước lạnh rất nhiều lần, tại sao chỗ này vẫn còn..
Cậu kẹp chặt hai chân lại đầy xấu hổ, cũng may anh trai nằm bên cạnh đã ngủ say. Nhìn về hướng anh trai đang ngủ, chợt nghĩ: Vì sao? Vì sao anh ấy từ trước đến giờ đều không có dáng vẻ như vậy, anh ấy vẫn luôn sạch sẽ, chỉ có mình là…
Phủ Tinh Lan khẽ dựa đầu mình vào đầu anh trai, tham lam hít lấy hơi thở thuộc về anh, hơi thở của cậu cũng dần nặng nề hơn…
Thứ đồ vật đó cũng càng ngày càng trương cứng lên.
Cậu biết nên giải toả nó như thế nào, nhưng cậu vẫn luôn nhẫn nhịn, tự giày vò bản thân mình.
Nhưng bây giờ nhìn thấy anh trai nằm ngủ say bên cạnh mình, cậu thực sự không biết nên làm thế nào nữa rồi. Những du͙© vọиɠ sâu nhất trong cậu bắt đầu trỗi dậy lớn dần lên.
Đưa tay cầm lấy nơi đang cương cứng kia, khép hờ mắt, ánh mắt cậu bị thu hút bởi đôi lông mày ôn nhu, bờ môi căng mọng, cổ thon dài, xương quai xanh và cả vòm ngực đang nhấp nhô đều đều ấy.
Trong đôi mắt đen láy như đang lấp liếʍ quá khứ, có một khát vọng không một ai có thể biết được.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cậu khẽ rêи ɾỉ một tiếng, thở hổn hển, cuối cùng cũng phóng thích ra được. Khắp cơ thể vẫn còn say mê bởi cảm giác tuyệt vời sau cao trào vừa rồi. Đây là một loại cảm giác thực dễ chịu, cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần làm, mà chỉ cần hồi tưởng đến những dư vị tê dại đó.
Sau khi định thần lại, cậu chợt nhận ra những chuyện mình đã làm vừa rồi. Lại nhìn sang tay của anh trai, trên đó văng tung toé những thứ nước đυ.c trắng, đó là..đó là..tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu!
Mặt cậu hết đỏ bừng rồi lại sang tái nhợt, môi run run. Sao cậu lại nằm ở bên cạnh anh trai làm ra những chuyện dơ bẩn như vậy? Sao cậu có thể làm như vậy với anh trai chứ?! Anh trai vẫn luôn cứu vớt cậu ra khỏi những hố đen, anh trai vẫn luôn sạch sẽ như thế. Vậy mà cậu lại vong ân phụ nghĩa, lấy ân báo oán làm bẩn anh trai!
Phủ Tinh Lan bị bao phủ bởi một cảm giác tội lỗi, cậu vội vã thu dọn lại những thứ này, nằm xuống giường với một trái tim đầy sự thống khổ.
Bỗng bàn tay của anh trai chạm nhẹ vào cậu, thân thể hai người sát vào cơ thể đối phương, hai cự vật của hai người cũng chạm vào nhau, dùng tay nắm lấy cự vật của đối phương.
Ánh mắt anh trai trầm xuống, vẻ mặt bình tĩnh ẩn chứa sự du͙© vọиɠ khó có thể kìm được. Anh nhấc chân lên, kẹp lấy eo Phủ Tinh Lan vào giữa.
Dục niệm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phút chốc cơn thú tính khó kiểm soát bị thổi bùng lên, cậu kẹp chặt chân anh trai, thô bạo cắm vào trong cơ thể anh, anh trai ngẩng đầu lên nhưng bàn tay vẫn ôm lấy cậu. Tất cả mọi thứ đều trở nên mơ hồ và ngọt ngào…
_
Moè: Cảm ơn ren001 đã đề cử ạ
Chúc mọi người 20/10 vui vẻ, hạnh phúc 🥰