Khuôn mặt nhỏ bé của Phủ Tinh Lan tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp ầng ậng nước mắt, cậu mơ hồ biết đám người muốn làm gì, nhưng cậu lại không biết rõ chi tiết như nào, chỉ cảm thấy kinh tởm từ tận đáy lòng.
Thật bẩn, thật bẩn, thật bẩn!
Tay hắn thật bẩn, thứ đồ vật kia thật kinh tởm, nơi hắn vừa chạm vào cũng bẩn như vậy, bản thân có phải cũng sắp bị vấy bẩn rồi không?
Cậu không muốn!
Ai? Có ai có thể đến cứu cậu không?!
Sở Thiên Tâm thì sao? Không phải cô đã đi gọi người rồi à? Tại sao còn chưa có ai đến? Cậu ấy thực sự sẽ gọi người đến cứu mình đúng không? Hay chỉ là đang lừa mình?
Nhưng cho dù cậu có tự tưởng tượng hay đặt cho mình kỳ vọng thế nào, vẫn không có ai đến giải cứu cậu.
Hai cánh tay chật vật của cậu đang bị khóa chặt, chỉ có thể bất lực nhìn qυầи ɭóŧ của bản thân đang bị người kia kéo xuống, hạ thể trần trụi bị lộ ra, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, thanh tú đầy vẻ sợ hãi của cậu.
Đồng thời cậu cũng không phát hiện biểu cảm vặn vẹo của Hoàng Mao đang nhìn xuống phần hạ thể của cậu, mà Dương Diệp thì thấy rõ, suýt chút nữa không nhịn được bật cười thành tiếng.
Phủ Tinh Lan quả không hổ danh là nam chính của truyện ngựa giống, là con lai, tuổi tuy nhỏ, lông ở bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cũng chưa mọc đều, hạ thể trắng trẻo, mềm mịn, nhưng chim nhỏ lại không hề nhỏ!
Nhưng hàng của Hoàng Mao lại chính là "vòi ấm trà", hắn đã lớn như vậy nhưng chỉ như một cô bé, còn không bằng một đứa trẻ mười ba tuổi, điều này đã đánh vào lòng tự trọng của hắn.
Đúng như dự đoán, hành động của Hoàng Mao đột nhiên trở nên thô lỗ hơn, hắn ra sức xoa nắn cặp mông tròn trịa của Phủ Tinh Lan, lập tức muốn thượng cậu.
Chuyện này không thể được!
Dương Diệp chợt giật mình, trong kịch bản không hề viết nam chính bị người khác cưỡиɠ ɠiαи, hơn nữa đây còn là nam chính chuyện ngựa giống, nếu còn phải kể thêm chuyện cúc hoa bị khai bao...loại cốt truyện này cũng quá âm hiểm rồi?!
Anh vốn dĩ đang ở bên trên xem diễn đến yên tâm thoải mái, chủ yếu căn cứ vào tiền đề nam chính sẽ không gặp phải tổn thương đến mức không thể khắc phục, nhưng nữ chính cứu vớt lại chậm chạp chưa chịu xuất hiện, mắt thấy cúc hoa của nam chính khó lòng giữ được trinh tiết, Dương Diệp cũng không thể tiếp tục đứng nhìn thêm nữa.
Trên thực tế, ngay cả khi đã đọc qua cốt truyện, Dương Diệp cũng không thể chịu nổi việc ức hϊếp kẻ yếu, cùng với sở thích luyến đồng diễn ra ngay dưới mắt mình.
Vì vậy, trong lúc Phủ Tinh Lan đang thất hồn lạc phách, tuyệt vọng đến cực điểm, cậu nhìn thấy một bóng người rơi xuống từ trên không, trên tay anh cầm một cục đá, hung hăng nện xuống đầu Hoàng Mao.
Hoàng Mao không hề phòng bị, trước mắt bị đập đến tối sầm, lại bị Dương Diệp đạp cho một phát vào eo, trực tiếp ngã cắm mặt xuống đất như chó hốc cứt.
Dương Diệp chế nhạo nói: "Cái thứ lớn bằng nấm kim châm, thậm chí còn không bằng cả đứa nhỏ mới mười ba tuổi cũng dám móc ra khoe, nhìn xem đứa nhỏ đã sợ tới mức này rồi."
Hai tên đồng lõa của hắn cũng bị cả kinh, vừa buông Phủ Tinh Lan ra chuẩn bị phản kháng đã bị Dương Diệp biết trước, nhanh chóng đập một phát vào đầu, kết hợp với chân đá ra một phát vào tên còn lại.
Ba người lồm cồm định bò dậy tấn công họ, tuy nhiên trong thực tế, Dương Diệp là một đại ác bá, ba ngày đánh nhau hai trận, thu thập toàn bộ mấy cái chỉ số trò chơi cũng không phải nói chơi, rất nhanh lại quật ngã bọn họ xuống đất.
Hiện tại, các game thực tế ảo đều đã chân thực hơn rất nhiều, trên người anh còn dính không ít máu tươi của đối phương, anh động cổ tay một chút nhưng vẫn cảm thấy không quá cao hứng, lại đá đá vài phát lên người Hoàng Mao đã ngất trên mặt đất, cũng không thấy hắn có hành động đáp trả lại nào liền cảm thấy nhàm chán.
"Anh, anh ơi!" Thắt lưng anh đột nhiên nóng lên, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, Phủ Tinh Lan đột nhiên bật dậy ôm chặt lấy anh.
Dương Diệp cúi đầu, định đẩy cậu ra, lại thấy trạng thái của Phủ Tinh Lan lúc này không quá thích hợp. Tay cậu gắt gao túm lấy quần áo trên người anh, giống như đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Nước mắt không ngừng chảy ra, cơ thể liên tục run rẩy, trên người không một mảnh vải đang vô cùng hoảng sợ. Dáng người mảnh khảnh ở trong ngõ nhỏ như bị bóng đêm nhấn chìm.
Ánh mắt Dương Diệp trở nên hung dữ, lúc này anh chỉ hận bản thân mình đã không đấm mấy tên khốn nạn kia thêm mấy phát. Anh chung quy vẫn không đành lòng, bàn tay đang muốn đẩy cậu ra lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cậu.
Tuy đó chỉ là sự an ủi đơn thuần không diễn tả thành lời cũng đủ mang lại sự an tâm cho nội tâm đang thấp thỏm lo âu của Phủ Tinh Lan. Cậu rốt cuộc cũng không thể kìm lại giọng nói và cảm xúc vỡ òa của mình, chôn mặt vào lòng Dương Diệp mà khóc.
Cậu cũng không khóc lớn, nhưng lại giải phóng tất cả những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay, nghe đau đớn đến tê tâm liệt phế, cậu vừa khóc vừa không ngừng lẩm bẩm "anh" "anh".
Trong khoảnh khắc dơ bẩn, đáng sợ và tuyệt vọng ấy, người đàn ông trước mặt này như tia sáng trong bóng tối kéo cậu ra khỏi bùn lầy hôi thối, trở thành vị cứu tinh duy nhất của cậu.
Chỉ sợ cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên người anh từ trên trời giáng xuống đã cứu vớt mình khỏi bi kịch này, lúc này một niềm hi vọng bùng cháy được thắp lên.
Đây là một loại hạnh phúc khác khi đã tìm được nơi để nương tựa.
Cậu chưa bao giờ có được thứ gì trong tay, vì vậy cậu hoàn toàn chắc chắn phải bắt được tia sáng duy nhất có thể thuộc về cậu, đó là anh của cậu.
Dương Diệp đương nhiên không biết được suy nghĩ này của Phủ Tinh Lan, chỉ thấy khó chịu về nữ chính, nữ chính có phải không muốn mỹ nhân cứu anh hùng hay không? Không lẽ tuyến tình cảm của hai người này còn chưa bắt đầu sao?
"Phế vật, thật mất mặt!" Chẳng qua thiết lập nhân vật của anh không thể sụp đổ, đối mặt với tâm trạng suýt chút nữa bị cưỡиɠ ɠiαи của nam chính vẫn không lưu tình hung ác mắng: "Chuyện này còn ra thể thống gì nữa, tự mình mặc quần áo vào! Đồ vô dụng!"