Vào một buổi sáng giữa mùa hè, lúc bảy giờ, sương sớm dần tan, mặt trời lên cao, những tia nắng chói chang.
Giáo viên quân sự căng mặt, liếc nhìn đội hình hình vuông xiêu vẹo đứng thành một vòng tròn: “Trước tiên đứng tư thế nghiêm quân đội trong hai tiếng.”
Bùi Nguyệt đứng thẳng người, nhìn về phía trước, hai tay ép sát vào hai bên ống quần, rất nghiêm túc.
Chu Ngữ uể oải đứng bên cạnh, cô ấy chỉ đứng thẳng người được bảy tám phần, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Bùi Nguyệt.
Khuôn mặt trắng nõn của Bùi Nguyệt dưới ánh mặt trời càng xinh đẹp hơn, những sợi lông tơ nhỏ li ti cũng hiện rất rõ, trên vầng trán mịn màng trơn bóng của cô đã lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Chu Ngữ thừa dịp giáo viên quân sự đi vòng ra phía sau chỉnh tư thế đứng cho một bạn học, cô ấy huých cùi chỏ vào người Bùi Nguyệt: “Đồ ngốc, mới bắt đầu mà cậu đã đứng nghiêm túc như vậy, còn hai tiếng nữa cậu sẽ chịu không nỗi, đứng thả lỏng chút đi.”
Lúc học cấp ba, cô ấy đã từng học quân sự nên khi nhìn thấy tư thế đứng nghiêm túc quá mức của Bùi Nguyệt, thấp giọng nhắc nhở cô.
Bùi Nguyệt chớp mắt, biết cô ấy là người tốt bụng, khẽ gật đầu, nhưng không nghe lời thả lỏng cơ thể.
Từ nhỏ tính cách của Bùi Tiểu Nguyệt đã rất bướng bỉnh, muốn làm gì phải làm bằng được, không té ngã, đầu gối không chảy máu một chút sẽ không nhớ lâu.
Nhưng thật ra, từ nhỏ cô đã lớn lên trong nồi mật của gia đình lớn, chưa bao giờ rời xa gia đình, không quá lời khi nói cô như bông hoa mỏng manh được nuôi trong nhà kính.
Đến bây giờ khi cô bước chân vào khuôn viên trường đại học, lần đầu tiên rời xa quê hương đã sống mười tám năm để đến phương Bắc, mọi thứ đối với cô đều rất mới mẻ và cô muốn thử.
Thấy cô không nghe, Chu Ngữ không nói gì nữa, dù sao hai người cũng vừa mới quen biết lúc khai giảng.
———
Trời ngày càng nắng to, lớp kem chống nắng của một số học sinh bôi vào buổi sáng đã bắt đầu bong tróc.
Sau khi đứng như vậy được khoảng một tiếng, Bùi Nguyệt đã không chịu đựng được nữa, lúc này, giáo viên quân sự mới nhìn đồng hồ bấm giờ trên tay: “Vẫn còn mấy phút cuối cùng! Kiên trì! Giữ vững!”
Giọng nói của giáo viên rất lớn, anh ta lại đứng ngay trước mặt Bùi Nguyệt, cô giật mình khi nghe tiếng hét của anh ta, khiến mọi người hưng phấn lên không ít, cô cảm thấy thái dương có chút đau nhức, nhưng trong lòng vẫn âm thầm cổ vũ chính mình.
Kiên trì, còn mười lăm phút cuối.
Bùi Tiểu Nguyệt nhìn về phía trước, thấy một thanh niên dáng người cao gầy cách đó không xa, trên người mặc một chiếc áo blouse trắng đi về hướng này.
Mấy học sinh nữ bên cạnh cũng thấy, thấp giọng kêu lên, cùng nhau bàn luận: “Trời ơi, đây có phải là bác sĩ trong phòng y tế của trường chúng ta không? Đẹp trai quá đi.”
Chu Ngữ nghe thấy cũng nhìn qua, ánh mắt cô ấy luôn nhìn rất cao, hiếm khi đồng ý điều gì.
Vị bác sĩ trẻ tiến lại gần vài bước, giáo viên quân sự bên cạnh dường như quen biết với anh, bước tới mỉm cười: “Bác sĩ Thẩm, hôm nay không phải ngày làm việc à, sao anh lại ở đây, không phải đến Bệnh viện số 5 sao?”
Bác sĩ Thẩm mỉm cười, chỉ tay vào một vài bác sĩ cách đó không xa: “Nhà trường mời chúng tôi dạy cho lớp sinh viên mới này một số kiến thức về phòng chống say nắng.”
Giáo viên quân sự gật đầu, nói thêm hai câu: “Những sinh viên này, cơ thể không khỏe cũng không nói, vừa rồi có hai sinh viên ở Đội 7 ngất xỉu vì say nắng.”
Anh ta nhìn đồng hồ, vừa đủ hai tiếng, một giọng nói lớn vang lên: “Nghiêm, nghỉ!”
Hai người đã đứng trước mặt Bùi Nguyệt nói chuyện từ lúc đó, giọng nói của giáo viên quân sự quá lớn làm Bùi Nguyệt cảm thấy chóng mặt và chói tai.
“Các bạn sinh viên, đây là bác sĩ Thẩm ở Bệnh viện số 5 của thành phố Giang, được nhà trường đặc biệt mời đến giới thiệu tổng quát về khóa huấn luyện quân sự…”
Giáo viên quân sự vẫn đang nói thì Bùi Nguyệt người đứng thẳng vai trước mặt anh ta, cơ thể lắc lư vài cái sắp ngã.
Vừa lúc ngất đi ngã vào trong vòng tay của bác sĩ Thẩm.
Truyện sẽ được cập nhật vào 9h sáng hàng ngày nhé các tình yêu.