Bác Sĩ Thẩm Mau Giúp Em

Chương 1.2: Một bộ ngực tròn trịa đầy đặn

Chu Ngữ vừa quay đầu nhìn lại thì thấy Bùi Nguyệt đã thắt dây lưng xong, bộ đồng phục tinh tế chỉnh tề ôm lấy dáng người mảnh khảnh của người con gái, eo thon chân dài, bầu ngực tròn trịa đầy đặn trước ngực, càng làm nổi bật vòng eo thon thả một tay có thể ôm hết đang bị thắt lưng trói buộc.

Nước miếng của Chu Ngữ sắp chảy xuống rồi, ngày hôm qua khai giảng, Bùi Nguyệt mặc một bộ quần áo rộng thùng thình giản dị, không ngờ dáng người của cô lại đẹp như vậy, cô ấy lập tức quên mất mình vừa nói gì, hai mắt sáng lên, thần bí ghé sát đến: “Tiểu Nguyệt Nhi, cậu nói cho tớ biết, cậu có… Có cái này không?”

Chu Ngữ khoa tay múa chân tạo ra một hình chữ D, mong chờ Bùi Nguyệt trả lời.

Tính cách Bùi Nguyệt mềm yếu, ba mẹ lo lắng cô sẽ bị bắt nạt khi không có người khác, vì thế từ tiểu học đến cấp ba, cô đều là học sinh ngoại trú.

Lần này thi vào một trường đại học ở miền Bắc cũng là cô tự mình lựa chọn. Lúc điền nguyện vọng đại học, thực chất điểm thi của cô cũng chỉ xấp xỉ trường học này, nhưng cô thực sự yêu thích chuyên ngành Thương mại quốc tế của Giang Tài nên đã mang theo tâm thế liều một phen, điện nguyện vọng đầu tiên.

Cô thi đậu vào trường đại học lý tưởng như mong muốn, nhưng không thể ngờ được rằng cô bạn cùng phòng vừa mới quen biết lại thoải mái như vậy, cô đỏ mặt lắc đầu, nhỏ giọng trả lời cô ấy: “Không.”

Chu Ngữ nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô lập tức đỏ bừng, cô ấy sở hữu chiều cao 1m75, để tóc ngắn, luôn mang theo hơi hướng tomboy.

Nhìn thấy cảnh tượng này cũng có hơi kỳ quái, cô ấy bèn trêu chọc Bùi Nguyệt: “Không phải D, vậy thì lớn hơn nữa? E, F?”

“Không phải, không phải.” Bùi Nguyệt giải thích, cô có thể nhìn ra được Chu Ngữ không có ác ý, nhưng thực sự rất xấu hổ, đành phải vội vàng ra dấu hiệu C rồi để lại một câu: “Tớ đi rửa mặt trước đây.”



Trời vừa sáng, trên sân thể dục vẫn còn sương mù mệnh mông, các tân sinh viên lần lượt chạy đến sân thể dục trong tiếng nhạc phát ra từ loa phóng thanh.

Bùi Nguyệt tìm được hàng ngũ của mình, cô đứng ở hàng đầu tiên, Chu Ngữ đứng bên cạnh cô.

Huấn luyện viên huấn luyện các cô bày ra vẻ mặt nghiêm túc, ít khi nói cười, sau khi kiểm tra nhân số đông đủ, anh ta giới thiệu đơn giản về mình rồi vứt xuống mấy chữ: “Nghiêm! Nghỉ!”

“Hôm nay là buổi học quân sự đầu tiên của các em, bài học đầu tiên tôi muốn dạy cho các em chính là tư thế đứng quân đội.”