Giới thiệu:
Bác sĩ cẩm dục thanh lãnh và cô gái tiết sữa mềm mại dễ thương.
Thời gian nghỉ trưa, bệnh viện số 5 thành phố Giang, trong phòng khám bệnh yên tĩnh.
Vị bác sĩ với sắc mặt lạnh lùng, trên người mặc chiếc áo blouse trắng tháo chiếc kính gọng mỏng trên sống mũi cao thẳng xuống, sắc mặt hơi mệt mỏi.
Cánh cửa đột nhiên bị cẩn thận đẩy ra, bác sĩ Thẩm nhàn nhạt nhìn lướt qua.
Là cô gái học trường Giang Tài bên cạnh đã té xỉu trong l*иg ngực anh trong lúc huấn luyện quân sự.
Người con gái hơi xấu hổ lúng túng che chắn bầu ngực bị sữa thấm ướt, chắp tay trước ngực kính nhờ anh: “Bác sĩ thẩm, anh có thể giúp tôi được không?”
“Kể từ lần trước sau khi ngất xỉu, hình như tôi… Tôi mắc một căn bệnh kỳ quái có liên quan đến tiết sữa.”
Bác sĩ Thẩm trầm tư suy nghĩ gì đó, vừa đứng lên thong thả đeo găng tay cao su vừa nhàn nhạt nói: “Cởϊ qυầи áo ra, để tôi kiểm ta một chút.”
Chương 1
Tháng chín, mùa tựu trường.
Giang Tài toạ lạc tại một thành phố nhỏ ở phía Bắc, là một trường đại học kinh tế và tài chính nổi tiếng và xuất sắc nhất trong cả nước.
Các tân sinh viên từ khắp mọi miền đất nước đã đến, bọn họ hoặc ngây thơ hoặc tò mò bước vào khuôn viên trường, vội vàng thả vali hành lý xuống để thu dọn ký túc xá, chẳng mấy chốc đã hoà nhập với các bạn cùng phòng, sau khi tắt đèn còn hăng say trò chuyện, nói về lý trưởng sau này, nói về kế hoạch của mình, nói về các trò chơi mới ra…
Bọn họ vẫn còn đang đắm chìm trong niềm khát khao vô hạn về cuộc sống đại học thì đã chào đón khoá học đầu tiên của tân sinh viên, huấn luyện quân sự.
…
Bùi Nguyệt - Cô sinh viên năm nhất với làn da trắng trẻo và giọng nói ngọt ngào, vừa mới nhập học đã thu hút không ít sự chú ý.
Năm giờ rưỡi sáng, các cô gái ở tầng một đã thức dậy, tất cả đều đồng loạt mặc quần áo rửa mặt.
Bùi Nguyệt mặc đồng phục huấn luyện quân sự, đang cúi đầu nghiên cứu xem chiếc thắt lưng kia nên thắt như thế nào.
Cô sở hữu ngoại hình đáng yêu, lúc nói chuyện cũng mềm mại, nhẹ nhàng, trắng nõn sạch sẽ, vừa nhìn đã biết đó là một cô gái niềm Nam lớn lên ở một thị trấn nhỏ vùng Giang Nam, dịu dàng uyển chuyển, đồng thời còn rất thân thiện, vô thức khiến người ta sinh ra thiện cảm.
Cô bạn cùng phòng Chu Ngữ đã thức dậy từ sớm, rửa mặt xong xuôi, đang đứng trước gương bôi kém chống nắng, cô ấy bắt chuyện với Bùi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, lúc cậu đến đây có mang theo kem chống nắng không?”
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Bùi Nguyệt chỉ mới mân mê vài cái trên hông thì đã có thể hiểu rõ kết cấu của đai lưng, cô cố định nút cài đai lưng ở chiếc lỗ trong cùng, ngẩn ra một chút rồi trả lời: “A, tớ quên mất rồi.”
Thực ra cô cũng không dễ bị cháy nắng lắm, thậm chí năm ngoái khi cô đến ở trong nhà dì út ở Hạ Môn, chơi mệt nghỉ bên bờ biển suốt cả kỳ nghỉ hè cũng chỉ đen hơn một chút, vả lại chẳng bao lâu sau đã trắng trở lại.
Trong lúc thu dọn hành lý, cô cũng không suy xét đến vấn đề này.
Chu Ngữ nhiệt tình hào phóng, lúc nói chuyện cũng sang sảng, cô ấy là người bản địa thi đậu vào đại học Giang Tài, yêu thích Bùi Nguyệt ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, cô ấy vừa ngoảnh đầu lại vừa tốt bụng nói: “Vậy cậu dùng của tớ trước đi, cậu trắng thế này nếu để cháy đen thì không tốt lắm.”