Bác Sĩ Thẩm Mau Giúp Em

Chương 3: Để lộ một mảng da trắng như tuyết

Bùi Nguyệt ngất xỉu.

Có tiếng xôn xao từ phía sau, các cô gái ở Đội 5 nhìn về phía bên này, vẻ mặt lo lắng.

“Cô gái bên kia sao lại ngất vậy?”

“Có phải bị say nắng không?”

Tiếng nói của các bạn học trong lớp trở nên ồn ào, giáo viên quân sự phản ứng rất nhanh, lập tức mở mắt Bùi Nguyệt quan sát, nhéo nhéo người bên cạnh, nhìn Thẩm Trí Viễn thở phào nhẹ nhõm: “Thời tiết quá nóng, chắc là bị say nắng thôi.”

Vẻ mặt của bác sĩ Thẩm thờ ơ, anh không ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của một nữ sinh đang ngất xỉu trong vòng tay của anh.

Anh liếc nhìn cô gái trong ngực mình, hàng mi dài đang nhắm nghiền, dưới ánh nắng phản chiếu tạo ra một cái bóng màu đen, làn da trắng mịn, đôi môi mềm mại tựa như cánh hoa khô ráp.

Bác sĩ Thẩm gật đầu với giáo viên quân sự, nói nhỏ: “Anh tiếp tục đi, tôi sẽ đưa em ấy đến phòng y tế để nghỉ ngơi.”

Giáo viên quân sự vỗ vai anh: “Được, anh vất vả rồi.”

——

Khi Bùi Nguyệt tỉnh lại, đã gần mười hai giờ trưa.

Cô ngủ rất thoải mái trong giường của phòng y tế, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, nhưng đầu vẫn còn đau âm ỉ.

Bùi Nguyệt xoa đầu, bối rối nhìn xung quanh, mơ hồ nhớ ra khi cô bị ngất đã được một đôi bàn tay r vững trãi ôm lấy.

Cô có chút thất vọng, đúng là quá miễn cưỡng, mới đứng tư thế quân đội có hai tiếng đã ngất xỉu.

Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, bác sĩ Thẩm cầm một tập tài liệu đi tới ngồi xuống bàn làm việc bên cạnh, anh lật ra xem, cảm thấy phía sau có người nhìn mình, anh quay lại thì phát hiện cô gái nằm trên giường đã tỉnh, đang mở to đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm anh.

Bác sĩ Thẩm nói: “Tỉnh rồi à? Còn thấy chỗ nào khó chịu không?”

Anh vừa lật xem tài liệu, vừa thờ ơ hỏi.

Sau khi tìm được thông tin của Bùi Nguyệt, anh mới quay đầu nghiêm túc chờ câu trả lời của cô.

Anh quá đẹp trai, đường nét khuôn mặt thanh tú, sống mũi cao, dưới mắt còn có một nốt ruồi lệ, đuôi mắt hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng, giống như người trong truyện tranh bước ra, vừa có cảm giác hư ảo lại vừa có cảm giác chân thực.

Chắc anh là người ôm cô lúc cô ngất xỉu.

Bị một người quan sát nghiêm túc như vậy, Bùi Nguyệt bất giác đỏ mặt, cô đỡ người ngồi dậy, nói rõ ràng: “Cảm ơn bác sĩ, em khỏe hơn nhiều rồi.”

Khi cô đang nói thì thấy ánh mắt bác sĩ Thẩm dời xuống khỏi khuôn mặt cô, dừng lại sau đó nhanh chóng rời đi một cách lịch sự.

Bùi Nguyệt sững sờ trong giây lát, theo góc độ của anh cúi xuống nhìn, lúc này mới phát hiện chiếc áo khoác quân phục của cô đã được cởi ra từ lúc nào không biết, trên người chỉ còn mặc chiếc áo thun ngắn tay rằn ri.

Có thể là lúc cô ngồi dậy không chú ý, nên theo động tác chiếc áo rằn ri bị kéo lên, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, vòng eo thon thả, không có một chút mỡ thừa.

Ngay lập tức Bùi Nguyệt đỏ mặt, vội vàng chỉnh lại áo rằn ri, qua khóe mắt cô nhìn thấy chiếc áo quân phục học quân sự của mình được xếp ngay ngắn bên cạnh giường, cô muốn hỏi ai đã giúp cô cởi nó ra.

Cô đang do dự, bác sĩ Thẩm dường như đoán được suy nghĩ của cô, trầm giọng giải thích: “Cơ thể của em hơi yếu, buổi sáng em bị ngất vì say nắng, nên tôi đã giúp em cởϊ áσ khoác.”

Giọng nói của anh rất bình tĩnh, cũng không cảm thấy có gì sai.

Đối với các bác sĩ, đó chỉ là một chuyện rất bình thường.

Bùi Nguyệt đương nhiên hiểu, cũng không nghĩ nhiều về điều này, chỉ chân thành cảm ơn bác sĩ Thẩm: “Cảm ơn anh.”

Rất lịch sự.

Nhìn cô gái rất ngoan ngoãn.

Bác sĩ Thẩm cười mỉm: “Không có gì, chỉ cần lần sau đừng thắt đai lưng quá chặt, gài đến nút thứ hai là được rồi.”

———

Bùi Tiểu Nguyệt (nắm chặt tay): không thể nhìn thấu, không hiểu thì chớ nói ra TT

【Đôi lời tác giả】:

Đây là lần đầu tiên mình viết truyện hiện đại, mấy chương đầu có thể mình sẽ sửa lại thường xuyên, nhưng không cần phải đọc lại, mình chỉ thay đổi một số từ ngữ để bài viết không quá lặp đi lặp lại, đến khi mình quen sẽ tốt hơn! (≧▽≦)