Chương 27:
Dù biết Tả Hàng nhất định sẽ đến, nhưng khi thấy Tả Hàng đứng trên khán đài giơ máy quay, Tô Chiến Vũ vẫn trở nên phấn khích, trạng thái vốn rất trấn định lập tức bị phá vỡ, bắt đầu hơi sốt sắng, đi theo sau đội trưởng trượt vào sân mà chân cũng hơi run lên, lo lắng mình còn chưa bắt đầu thi đấu đã trượt ngã luôn.
Không thể mất mặt được, thi đấu thắng hay thua không sao, nhưng nhất định phải thể hiện ra trạng thái tốt nhất.
Trượt chân ngã hẳn sẽ không trượt ngã nữa, nhưng ngã thì vẫn rất bình thường, nếu như có ngã, tư thế cũng phải đẹp…
“Ai nhìn thấy mẹ tao không,” Lúc cầu thủ hai bên đứng vào chính giữa sân, Trương Quảng Triết hỏi một câu, giọng hơi to, học viện ngoại ngữ đối diện cũng nghe thấy được, có mấy người còn không nhịn được cười.
“Cười cái rắm gì.” Trong đội bọn họ có người nhỏ giọng lầm bầm một câu, người bên học viện ngoại ngữ lập tức trừng ngược lại, bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm.
Áo của cầu thủ đại học sư phạm là màu trắng, học viện ngoại ngữ là màu xanh lam, Tả Hàng chỉ nhìn ra được điều này, mãi cho tới lúc bắt đầu vào trận mới biết mỗi đội có sáu cầu thủ, trước đây hắn chưa bao giờ đếm, vào lúc thủ môn như ngọn núi đứng trước khung thành, hắn cảm thấy bóng vào được khung thành đúng là chuyện rất khó tin.
“Khai trận là trung phong,” Thang Hiểu không biết đã đứng bên cạnh hắn từ lúc nào, đã lấy luôn thẻ nhân viên công tác đi, “Trung phong đội Chiến Vũ là Lương Bình, Chiến Vũ vẫn luôn đánh tiền đạo trái.”
“Ồ.” Tả Hàng nhìn thấy trọng tài đứng giữa hai trung phong, hắn quay ống kính về phía Tô Chiến Vũ đang khom người chờ khai cuộc, số áo thằng nhóc này là số 18, đáng tiếc là nó lại quay lưng về phía này, chỉ có thể quay tới mông nó, Tả Hàng ác ý dừng hình lại ở cái mông nó.
Mới vừa dừng hình, bên kia đã bắt đầu trận đấu, hắn vội vàng bật ống kính, nhưng đã không tìm được bóng ở đâu nữa, chỉ thấy một đám người bắt đầu trượt vèo vèo: “Mẹ kiếp, bóng đâu?”
“Đừng tìm bóng, tìm người ấy,” Thang Hiểu rất có kinh nghiệm, “Nhìn hướng gậy đánh đi, tìm bóng có thể không tìm thấy đâu.”
Tả Hàng đành phải giơ máy quay tìm số 18.
Bóng ở phía trước gậy Tô Chiến Vũ, cậu mới vừa giành được bóng, đùi đạp mạnh mấy cái, dẫn bóng từ bên trái khung thành đối phương xông ra, giày trượt xẹt lên mặt băng bắn lên một đám vụn băng, cậu dùng khóe mắt liếc, có thể nhìn thấy đồng đội mình đã theo tới.
Mới vừa dẫn bóng qua được đường chính giữa sân, hậu vệ đối phương đã tiến lên đón, cậu nhanh chóng dùng gậy chặn bóng lại, quay người chắn giữa hậu vệ kia và bóng, sau đó vung gậy lên chuyền tới trước mặt Lương Bình, nhưng gậy Lương Bình chưa kịp chạm tới bóng, đã bị người ta ngoắc đi, cậu buồn bực, nhanh chóng đuổi theo, vốn là muốn vừa bắt đầu đã cho Tả Hàng xem một pha bóng đẹp, không ngờ lại bị người ta cướp mất bóng.
Tả Hàng giơ máy quay, nhìn qua ống kính rõ ràng hơn so với nhìn trực tiếp, nhưng lại hoa cả mắt, chỉ xem một đám người vây quanh một cái đĩa, không nhìn rõ, cầm cái gậy như nấu ăn chốc gõ bên này chốc lại chặn bên kia, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng vang giòn giã lúc gậy hockey gõ vào nhau.
Ống kính không theo kịp tốc độ Tô Chiến Vũ bứt về phía trước trên băng, mỗi lần nó va phải người khác, Tả Hàng đều sẽ căng thẳng, may là chân thằng nhóc này cũng vững, chỉ có một lần hơi khuỵu gối xuống, mà rất nhanh đã đứng dậy.
Tả Hàng thử tưởng tượng ánh mắt của nó… không khác những lúc nấu ăn lắm? Không, nấu ăn mà làm thế này, chảo đã sớm bị thằng nhóc này đảo cho thủng.
Nói chung Tả Hàng rất thích nhìn thấy Tô Chiến Vũ như vậy, chăm chú mà nhiệt tình, gần như không giống với thằng nhóc ngây ngô hắn biết, mặc lên bộ quần áo bảo hộ trông rất cồng kềnh, linh hoạt trượt qua lại trên mặt băng, có sức hấp dẫn không nói rõ được.
Tả Hàng đuổi theo bóng hình Tô Chiến Vũ nhanh chóng trượt băng, hắn chưa bao giờ có cảm giác này, Tô Chiến Vũ trong trận đấu…
“Trông ngầu lắm đúng không.” Thang Hiểu chống cằm nói khẽ một câu.
“Ừ.” Đúng là ngầu, ngầu lắm, đây là lần đầu Tả Hàng nhìn thấy một mặt hoàn toàn khác từ trên người Tô Chiến Vũ, có gì đó khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
“Tập trung, sức mạnh, va chạm, tốc độ…” Thang Hiểu chống cằm, hơi híp mắt lại tiếp tục thì thầm bên cạnh, “Đây chính là sức hấp dẫn của khúc côn cầu trên băng, môn thể thao cực kỳ đàn ông…”
Tả Hàng nhìn cô nàng, hắng giọng một cái, Thang Hiểu cười hơi ngượng ngùng: “À, hình như em lại hơi u mê rồi.”
Tả Hàng cười không nói gì, lúc nhìn lại ống kính, đột nhiên phát hiện cửa tường bao được mở ra, Tô Chiến Vũ cứ thế trượt thẳng ra ngoài, một đồng đội khác trượt từ trong nhà vào sân.
“Đây là làm sao?”
“Đổi người.”
“Giờ mới mấy phút mà đã thay người, thay người cứ lặng lẽ thay vậy à?” Tả Hàng sững sờ, dời ống kính về phía mặt Tô Chiến Vũ đã ngồi ngoài sân, bởi vì Tô Chiến Vũ không cởi mũ bảo hộ ra, hắn không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng có thể nhìn ra được thở dốc rất gấp.
Tô Chiến Vũ quay đầu ngước mặt lên cười với hắn, chưa chờ hắn cười lại, đã xoay mặt nhìn chằm chằm vào sân.
“Tốn thể lực lắm, bình thường cứ mấy phút là sẽ thay người, nếu không là không chịu được,” Thang Hiểu lấy máy ảnh ra chụp Tô Chiến Vũ liên tục mười mấy tấm, “Chỉ có thủ môn là chơi cả trận.”
Phong cách trâu bò vênh váo của học viện thể thao không phải không có căn cứ, bọn họ đúng là có thực lực, tốc độ và kỹ thuật đều mạnh hơn bọn họ. Tô Chiến Vũ ngồi trên ghế nhìn bóng người trượt đan xen nhau trên sân, mới ra ngoài sân mấy phút, cậu đã có thể cảm nhận được mồ hôi đang không ngừng chảy ra, lướt xuống trên thân thể dính vào quần áo.
Lão Trần không nói chiến thuật gì với cậu, ý định có vẻ là để bọn họ tự do phát huy, nghỉ ngơi trên ghế mấy phút cậu đã vào lại sân.
Lần thứ hai trượt trên mặt băng, cậu hơi hưng phấn, trong trận đấu có rất nhiều va chạm, chẳng mấy chốc, giữa hai bên đã va ra mùi thuốc súng, ngay ở dưới cũng cảm nhận được, cậu yêu thích cảm giác cả người đều bùng nổ này.
Lương Bình chặn được bóng, bắt đầu dẫn thật nhanh về phía khung thành, Tô Chiến Vũ nhanh chóng bám theo, nhìn chằm chằm vào bóng, lúc trung phong bên đối phương quấn tới, Lương Bình truyền bóng về chếch bên trái phía trước.
Cơ hội! Tô Chiến Vũ theo sát bóng lướt qua đường việt vị, dẫn bóng tiếp tục trượt về phía khung thành.
Thủ môn quay lại, khom người làm ra tư thế phòng ngự, hai hậu vệ kẹp tới, không có cách nào chuyền bóng đi được, cậu một mặt khống chế một mặt tìm cơ hội, trong vòng một hai giây, ba cái gậy gần như đập vào nhau.
Trong nháy mắt va vào với hậu vệ, Tô Chiến Vũ đánh một gậy vào giữa hai chân hậu vệ, bóng bay ngang qua giữa đùi phải của hậu vệ và khung thành.
Trên khán đài đột nhiên vang lên một mảng tiếng thét chói tai rung trời, Tả Hàng sợ tới mức suýt nữa ném mất máy quay đi.
Đây là lần đầu tiên khung thành có uy hϊếp từ sau khi trận đấu bắt đầu.
“Bắn rồi! Bắn —— AAAAAA” Tiếng hét của Thang Hiểu vang lên ngay bên tai Tả Hàng, chân động tới mức tai hắn cũng ong ong.
*shot on goal: cú đánh bóng vào thẳng lưới, có khả năng thành bàn thắng hoặc bị chặn lại bởi thủ môn
Thật ra, nếu như không phải Tả Hàng không muốn thất thố trước mặt một cô bé, cũng không muốn để cho cậu hai xem lại video bị giật mình, hắn cũng muốn hét lên một tiếng.
Một phát bắn bóng vào gôn của Tô Chiến Vũ trước khi ngã xuống đất, quả thực là siêu đẹp trai, đây là em trai hắn, em trai đã từng gầy đen như con khỉ thò lò nước mũi! Đệt, nghe có vẻ vô lí mà lại quá thuyết phục!
Tuy rằng cuối cùng không vào, thủ môn đối phương dùng khí thế nghìn cân làm tư thế xoè chân chữ bát quỳ xuống đất ngăn bóng, nhưng một pha bóng này đã làm bầu không khí trên khán đài sục sôi lên.
Sau đó, Thang Hiểu giải thích cho hắn đó được gọi là phòng thủ con bướm, là tư thế phòng thủ mà thủ môn hay dùng, Tả Hàng cảm thấy cái tên này cách xa động tác này mười tám phát đại bác, đi đâu kiếm được con bướm khỏe mạnh như thế…
“Đẹp.” Lương Bình trượt tới va nhẹ vào vai Tô Chiến Vũ, tuy pha bóng này không vào, nhưng đã nung nấu ý chí của đồng đội.
Tô Chiến Vũ cười, không nhịn được liếc mắt nhìn về phía Tả Hàng, Tả Hàng vẫn đang giơ máy quay, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy miệng và cằm, cậu chỉ có thể tưởng tượng bộ dạng Tả Hàng đổ rạp vì cậu, sau đó thỏa mãn rồi tiếp tục tập trung vào trận đấu.
Đại học sư phạm không có áp lực gì, bọn họ đối mặt với đội mạnh, thua cũng bình thường, thêm vào Tô Chiến Vũ tấn công khung thành, ai nấy đều đánh hết mình, trong mấy phút thôi vậy mà đã xuất hiện cục diện áp chế học viện ngoại ngữ.
Cầu thủ bên học viện ngoại ngữ rõ ràng đã hơi bực bội, số lần va chạm và dán lấy chen lấn ngày càng tăng, mùi thuốc súng dần nồng lên.
Nhờ có biểu hiện trước đó, Tô Chiến Vũ giờ đã bị đối phương ghìm chặt, lúc Trương Quảng Triết một lần nữa chặn được bóng dẫn về phía trước, không dám chuyền về bên trái, vẫn chuyền cho Lương Bình.
Tô Chiến Vũ nhanh chóng yểm trợ theo sau, nhưng chưa trượt tới sau, bên phải đột nhiên có người lao tới, Tô Chiến Vũ không để ý, cậu đang không khống chế bóng.
Nhưng lúc người này vọt tới bên cạnh cậu, dường như không hề có ý dừng lại, mà lao thẳng tới, va mạnh vào vai phải cậu, cậu bị va tới nỗi đập thẳng lên hàng rào, đầu cũng đập vào hàng rào, choáng váng.
“Đệt!” Tả Hàng bị một cú va chạm này làm cho sợ hết hồn, không nhịn được văng một câu, sau đó lập tức ngậm miệng, cần phải xóa câu này đi, còn cả câu “bắn” trước đó của Thang Hiểu nữa…
“Phạm quy, học viện ngoại ngữ gây gổ!” Trên chóp mũi của Thang Hiểu đang hưng phấn đã toàn là mồ hôi.
Tả Hàng nhìn Tô Chiến Vũ qua ống kính, nó và người va vào nó nhìn nhau chăm chú mấy giây, sau đó chậm rãi tách ra, có vẻ không có chuyện gì, trọng tài xử phạt nhẹ, người kia bị phạt ngồi tại chỗ trong hai phút, trên sân sáu đấu năm.
Trong quá trình ánh mắt Tô Chiến Vũ giao hỏa với người kia, Tô Chiến Vũ vô cùng muốn gỡ găng tay xuống đánh với tên đó một trận, mà đáng tiếc là lão Trần đã nói, đừng có nghĩ cái giải bé tí của chúng ta là NHL, thi đấu cho đàng hoàng, đừng vọng tưởng trọng tài sẽ dọn sân cho mấy cậu chơi 1V1.
*NHL: National Hockey League là một giải khúc côn cầu trên băng ở Bắc Mỹ, gồm 31 đội: 24 ở Hoa Kỳ và 7 ở Canada. NHL được coi là giải khúc côn cầu trên băng hàng đầu trên thế giới, và một trong các giải thể thao chuyên nghiệp lớn ở Hoa Kỳ và Canada.
Thôi, trận đấu này coi như cho Tả Hàng xem, cậu lấy lại bình tĩnh, lau mồ hôi đang chảy xuống trên mặt, liếc mắt nhìn về phía Tả Hàng, đẹp trai ngây người rồi đúng không!
Trận đấu trở về sau càng đánh càng kịch liệt, người trên khán đài reo hò ầm ĩ, Tả Hàng vẫn luôn giơ máy quay không động đậy mà còn toát mồ hôi cả người.
Một trận đấu 60 phút, mỗi hiệp 20 phút, đánh ba hiệp, hiệp đầu tiên học viện ngoại ngữ không có bàn nào, đương nhiên, bên đại học sư phạm ngoài lần Tô Chiến Vũ bắn bóng vào khung thành lần đó, cũng không tìm được cơ hội ghi bàn nào nữa.
Hiệp hai, học viện ngoại ngữ ghi được một bàn, nóc nhà thi đấu khúc côn cầu trên băng như bị nổ tung.
Tả Hàng từ đầu tới cuối đều không hề quan tâm tới tỉ số, dù sao hắn cũng không hiểu, nhìn lâu lâu cũng chỉ biết việt vị thế nào, bởi vì bám theo bóng cũng ổn, còn lại thì vẫn đầu óc mơ màng, hắn chỉ nhìn Tô Chiến Vũ.
“Thủ môn học viện ngoại ngữ quá mạnh,” Thang Hiểu thở dài, tuy cô nàng là người của học viện ngoại ngữ, nhưng vẫn cổ vũ cho đại học sư phạm, làm phản cực kỳ triệt để.
Hiệp thứ ba, đại học sư phạm lại có cơ hội ghi bàn, Tô Chiến Vũ và đội trưởng bọn họ ở khu vực khung thành của đối phương, cùng hai hậu vệ thêm một thủ môn ngã nhào vào nhau, bóng vẫn không vào, bị thủ môn chặn lại chặt chẽ.
“Người cũng sắp bị đẩy vào khung thành rồi, bóng vậy mà lại không vào…” Tả Hàng thở dài.
“Thế nhưng bọn họ đánh rất tốt mà! Đúng không, cố hết sức là được rồi, đánh đặc sắc là được, thắng thua không vấn đề gì!” Thang Hiểu lau lung tung mồ hôi trên mặt.
Tả Hàng đưa cho cô nàng gói giấy ăn, cô nàng hơi ngượng ngùng rút một tờ ra.
Hiệp ba còn có ba phút cuối cùng, đại học sư phạm bị dẫn trước ba điểm, có đánh nữa cũng không thể giành được ba điểm từ trong tay học viện ngoại ngữ, lão Trần đưa ra quyết định liều mạng, thay đổi thủ môn, cho thêm cầu thủ tấn công vào.
“Chơi bất chấp đi.” Đội trưởng lướt qua bên cạnh Tô Chiến Vũ, vỗ lên lưng cậu.
Tô Chiến Vũ mới vừa vào trận lại chưa tới một phút, chắc trước kết trận sẽ không đổi cậu nữa, cậu tiêu hao hơi nhiều thể lực, nhưng chiến thuật của lão Trần rõ ràng là muốn bọn họ chơi bất chấp một lần, cậu có mệt chết cũng phải đứng vững.
Nhìn thấy thủ môn bị thay đổi, cầu thủ tấn công vào sân, khán giả trên khán đài đều sôi trào, bỏ phòng ngự để tấn công toàn lực có thể làm cho bọn họ quá đã trong ba phút cuối cùng này.
Sau khi tranh bóng, trên sân vang lên một mảng tiếng “két” lúc lưỡi dao giày trượt lướt trên mặt băng, Tô Chiến Vũ nắm chặt gậy, nhìn thấy chữ Tả Hàng viết bên trên, lòng trở nên kích động, liều mạng!
Mặc dù kết cục đã được quyết định, học viện ngoại ngữ không muốn hao tổn thể lực nữa, muốn kéo dài thời gian, nhưng đại học sư phạm lại đột nhiên tăng tốc, chặn bóng chặn người liên tiếp, bọn họ không thể không dốc hết sức đối phó.
Tô Chiến Vũ không biết mình va chạm với cầu thủ bên đối phương bao nhiêu lần, trên vai là dụng cụ bảo hộ dầy, nhưng mỗi lần va chạm đều phải giữ vững cân bằng, không để mình ngã xuống, còn phải tập trung tinh lực nhìn chằm chằm vào bóng tìm cơ hội, cậu cảm thấy nếu như tiếng thở dốc của mình không có tiếng reo hò khen hay của khán giả yểm trợ cho, có khi đã làm cho đến ngay cả mình cũng thấy sợ.
Ba tiền đạo của đại học sư phạm là Lương Bình, Trương Quảng Triết và Tô Chiến Vũ, hai người này đều là người Tô Chiến Vũ hợp tác tốt nhất trong lúc huấn luyện, lão Trần trong mấy phút cuối cùng đã sắp xếp cho bọn học cùng vào sân, xem như là cơ hội huấn luyện, cũng coi như có hi vọng nhìn bọn họ đánh ba phút cuối cùng thật đẹp.
Bóng qua lại giữa ba người, dồn tới khu vực khung thành đối phương, Tô Chiến Vũ được Trương Quảng Triết chuyền bóng cho, suýt nữa thì bị hậu vệ của đối phương chặn mất, cậu và người kia va vào nhau một phát, rồi ổn định trọng tâm, không có thời gian, cậu muốn đánh bóng vào khung thành trước lúc tiền đạo bên đối phương quay về hiệp trợ.
Cậu đè gậy lên mặt băng, nhắm một con đường, đè mạnh một cái, lợi dụng quán tính lúc gậy bắn thẳng ra, đánh một phát, bóng bắn tới với tốc độ cao.
Gậy sợi carbon Tả Hàng mua cho cậu đàn hồi rất tốt, đè xuống không tốn bao nhiêu sức, lúc đánh ra cú này, cậu rất vừa lòng.
Chỉ tiếc, thủ môn đã nhanh chóng phán đoán được đường bóng, quỳ xuống băng chặn lại pha bóng này.
“Đệt!” Tô Chiến Vũ cắn răng nhỏ giọng mắng một câu.
Nhưng vẫn còn cơ hội, bóng văng ra ngoài, bị Lương Bình một lần nữa chặn đứng.
Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng, Tô Chiến Vũ xông tới giải vây, lúc cậu lướt qua bên người Lương Bình, Lương Bình ngoắc bóng tới phía trước gậy cậu: “Chiến Vũ!”
“Có!” Tô Chiến Vũ hét lên một tiếng, thủ môn ngã xuống cũng không có đủ thời gian điều chỉnh, tuy rằng đã ngả người ra thật dài ngăn trở lại khung thành, nhưng Tô Chiến Vũ vẫn tìm được kẽ hở.
Lúc vung thật mạnh gậy ra, cậu không giữ được trọng tâm, ngã xuống người Lương Bình đã bị va cho ngã xuống đất, ánh mắt vẫn nhìn gắt gao vào bóng.
Đèn phía sau khung thành sáng lên.
Bóng đã lọt vào khung thành.
Một phát bóng này tiến vào quá nhanh, trước khung thành là một trận hỗn loạn, cầu thủ hai bên ngã dúi dụi vào nhau, mãi tới tận lúc đèn sáng lên, khán giả trên khán đài mới phản ứng được, bùng nổ lên tiếng reo hò và huýt sáo.
“Đệt!” Khoảnh khắc nhìn thấy đèn sáng lên trong ống kính, Tả Hàng quả thực không biết nên biểu đạt tâm trạng vào giờ phút này thế nào, tay vung lên không trung, máy quay tuột khỏi tay bay ra ngoài, mà lại bị sợi dây quấn trên tay kéo về, nện “cộp” một tiếng lên hàng rào.
“Vào rồi! Vào rồiiiiiii!” Thang Hiểu đột nhiên nhảy dậy bên cạnh Tả Hàng, tay đưa tới bên miệng, cố hết sức huýt sáo to vào sân, rồi quay người sang lắc vai Tả Hàng, “Đại ca! Chiến Vũ ghi bàn rồi!”
“Biết rồi biết rồi…” Tả Hàng bị cô nàng lắc qua lắc lại mà váng đầu, cúi đầu liếc mắt nhìn máy quay trong tay, thân máy đã bị đập lõm vào một mảng, mà màn hình vẫn tốt, vì thế hắn lại giơ máy lên quay ống kính về phía Tô Chiến Vũ.
Tô Chiến Vũ bò dậy khỏi mặt băng, vòng qua khung thành trượt về phía khán đài Tả Hàng, nhếch miệng nở nụ cười, giơ giơ cây gậy trong tay, Tả Hàng dựng ngón tay cái ra với nó, cũng không biết thằng nhóc này có thể nhìn rõ được không.
Trận đấu thua 3-1, cầu thủ hai bên xếp hàng rời khỏi sân rồi, Tả Hàng vẫn chưa hoàn hồn, nhìn chằm chằm mặt băng không có người, sững sờ.
Thang Hiểu lại đeo thẻ nhân viên công tác lên, mặt đỏ ửng lên vì phấn khích, kéo Tả Hàng đi về phía phòng thay quần áo. Mới vừa vào hành lang, điện thoại đổ chuông, Tả Hàng nghe, còn chưa mở miệng, giọng Tô Chiến Vũ đã vang lên: “Anh! Anh đang ở đâu, bảo Thang Hiểu dẫn anh tới phòng thay đồ chờ em đi!”
“Anh đang ở trên hành lang phòng thay đồ đây.” Tả Hàng cười.
Thang Hiểu phất tay với hắn, chỉ vào gian phòng nhỏ dán chữ “đại học sư phạm” rồi nhỏ giọng nói: “Là căn phòng đó, em đi đây, anh đợi ở đây thêm lúc nữa đi.”
Tả Hàng còn chưa đi tới trước mặt, cửa đã bị đột ngột mở ra, Tô Chiến Vũ đi ra như gió cuốn, cởi trần, trên mặt trên người ướt đẫm mồ hôi, dụng cụ bảo hộ trên đùi trên eo vẫn chưa gỡ ra, quấn theo lung ta lung tung.
Tả Hàng nhìn làn da nó bị ánh đèn chiếu lên lấp lánh, không hiểu sao lại cảm thấy thằng nhóc trong khoảnh khắc này trông gợi cảm vô cùng.
Tô Chiến Vũ ra ngoài vừa nhìn thấy Tả Hàng đã vọt tới, khoát cánh tay lên vai Tả Hàng: “Lúc em ghi bàn anh có quay được không?”
“Quay được,” Tả Hàng lắc máy quay trong tay, mặt trên bị cọ cho đầy mồ hôi, nhưng hắn cũng không đẩy Tô Chiến Vũ ra.
“Đẹp trai không?” Tô Chiến Vũ nhìn hắn, cười ngây ngô hung hăng.
“Đẹp ngây người,” Tả Hàng ôm lấy thắt lưng nó, tay ướt sũng mồ hôi, “Thật, anh không ngờ cậu còn có thể ghi bàn.”
“Em cũng không ngờ, đội em thua, mọi người đều hơi buồn,” Tô Chiến Vũ tiếp tục cười khà khà, “Chỉ có mình em là cười, bố em nhất định cũng sẽ hả hê cùng.”
Tả Hàng cười với nó, tâm trạng vốn đang rất tốt lại bị câu nói này vỗ rớt xuống.
“Anh, anh chờ em ở đây, em đi thay quần áo,” Tô Chiến Vũ đi vào trong phòng thay đồ, trước lúc vào cửa thì quay đầu lại, “Nhanh lắm.”
Tả Hàng gật đầu, cửa phòng thay đồ đóng lại rồi, hắn thở dài khe khẽ.
Giờ phải làm sao đây?