Em Họ Hung Mãnh

Chương 28:

Chương 28:

Bởi vì thua trận, buổi liên hoan được quyết định trước đó đã bị hủy bỏ, tâm trạng của cả đội đều hơi trầm xuống, tuy nói thi đấu đánh cho hay là được, cũng đã có chuẩn bị tâm lí sẽ thua bởi học viện ngoại ngữ, nhưng khát vọng thắng trận trong lòng ai cũng đều rất mãnh liệt, mới trận đầu đã thua, phải ai cũng không dễ chịu.

Trong cả đội, người duy nhất tâm trạng vẫn không quá bị ảnh hưởng chắc cũng chỉ có mình Tô Chiến Vũ.

“Hôm nay chơi rất tốt, đừng quá nghĩ tới chuyện thắng, chơi đúng trình độ mình có là được rồi,” Lão Trần vẫn luôn cười híp mắt, “Học viện ngoại ngữ là đội lâu năm, trưởng thành hơn chúng ta nhiều, thua không có gì xấu hổ cả, chúng ta cũng không có sai lầm gì, về sau cả đội cùng nhau nỗ lực là được!”

“Vâng——“ Cả đám trong phòng thay đồ dài giọng trả lời.

“Thủ môn của bọn họ chắc là Transformer nhỉ, góc độ nào cũng cản phá được.” Có người bực bội nói một câu.

“Là cầu thủ có kinh nghiệm đánh mấy năm rồi,” Lão Trần cười, “Còn vào đội tỉnh rồi, thủ môn của chúng ta cũng không kém, chỉ là thiếu kinh nghiệm thôi.”

“Đội tỉnh cũng chỉ có vậy,” Lương Bình không phục, kéo quần lên nhìn Tô Chiến Vũ, “Không phải cũng để cho Chiến Vũ ghi bàn à, Chiến Vũ giờ mới thi đấu lần đầu.”

“Cậu ấy trước đây từng đánh giải thi đấu thanh thiếu niên rồi.” Đội trưởng Phương Hạo ngồi trên ghế dài, cầm trong tay cái tất ướt sũng.

“Thanh thiếu niên, thanh thiếu niên có thể so được với thanh niên trai tráng như chúng ta hiện tại à,” Lương Bình cười, đưa tay ra vỗ lên mông Tô Chiến Vũ, “Nhìn bờ mông khêu gợi của thanh niên này đi.”

Tô Chiến Vũ cởi chỉ còn đúng quần trong, tiện tay kéo luôn quần xuống, lộ ra nửa bờ mông: “Là kiêu ngạo của ông đây đấy.”

Trong phòng vang lên một tràng cười, mấy người kia cũng lại vỗ lộp bộp lên mông cậu: “Sướиɠ tay!”

Tả Hàng ngồi xổm ngoài hành lang, không có ghế, hắn chỉ có thể ngồi xổm, cũng không phải là vì đứng hai tiếng nên mệt, là hắn thực sự buồn từ đáy lòng ra ngoài.

Điện thoại trên tay có mấy tin nhắn mẹ gửi tới, đều là nhắc nhở lúc hắn nói cho Tô Chiến Vũ về chuyện của cậu hai, phải chú ý chọn từ ngữ gì đó. Hắn nghe tiếng cười vọng ra từ bên trong phòng thay đồ, đầu hơi đau, cho dù hắn có chọn từ ngữ cao siêu tới mức nào đi nữa, cũng chẳng thể nào không phá hỏng được tâm trạng đang rất tốt của Tô Chiến Vũ cả, hắn không nỡ.

Thấy hắn không trả lời tin nhắn, mẹ gọi thẳng điện thoại tới: “Con có đang ở cùng với Chiến Vũ không?”

“Có, đang chờ nó thay đồ đây,” Tả Hàng rất bất đắc dĩ, “Mẹ, con nói với nó thế nào đây, con thật sự không biết nên nói chuyện này thế nào cả, giờ nó mới vừa thi đấu xong, còn ghi cả bàn, vui mừng như thằng ngốc…”

“Thôi, cứ vậy đi, con dẫn em về nhà ăn cơm, mẹ bảo bố đi mua thức ăn,” Mẹ suy nghĩ rồi dặn dò hắn, “Nhà đông người thì dễ nói chuyện hơn, con dẫn em nó lại đây.”

Cửa phòng thay đồ mở ra, Tô Chiến Vũ thay xong quần áo thì vác cái túi to cùng đồng đội đi ra, Tả Hàng nhanh chóng đứng dậy: “Vâng, giờ con dẫn nó tới.”

“Đi thôi, anh,” Tô Chiến Vũ ôm vai hắn ra ngoài, “Mệt lắm đúng không, còn phải ngồi xổm xuống rồi.”

“Không mệt, ngồi xổm quen rồi, mỗi lần chơi game ngồi xổm là ngồi nguyên mấy tiếng,” Tả Hàng cười, “Mới vừa nãy bác cậu gọi điện tới bảo qua ăn cơm.”

“Vừa khéo, đang đói,” Tô Chiến Vũ xoa bụng, suy nghĩ rồi kéo áo ngửi, “Anh, em thối không?”

“Mùi vị đàn ông.”

“Quá chuẩn!” Tô Chiến Vũ cười, “Thơm không?”

“Lượn.”

Trên đường lái xe, mấy lần Tả Hàng muốn mở miệng ra nói gì đó với Tô Chiến Vũ, mà lần nào quay đầu sang cũng có thể cảm giác trên mặt nó viết bốn chữ “tâm trạng cực kì không tệ”, không, là sáu chữ, sau đó lại từ bỏ.

Hắn không nói ra được, nhất là chuyện này còn bị mọi người giấu trong thời gian dài tới vậy, nếu như Tô Chiến Vũ biết nó là người cuối cùng biết được trong cả nhà, có lẽ sẽ cứ thế bóc luôn nóc xe ra…

“Chiến Vũ,” Suy nghĩ rất lâu, đến lúc dừng xe dưới tầng, Tả Hàng mới nói một câu: “Chốc nữa có việc muốn nói cho cậu.”

“Ừ, chuyện gì, nói đi.” Tô Chiến Vũ tựa lưng vào ghế, híp mắt lại, tay nhẹ nhàng đấm lên đùi, thi đấu xong chỉ thấy mệt, giờ tỉnh táo lại rồi, chân bắt đầu mỏi.

“Chốc nữa nói,” Tả Hàng cắn môi, cau mày, mất cả buổi mới hạ được quyết tâm, “Anh thật sự hy vọng ngày nào cậu cũng có thể vui vẻ, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì đi nữa.”

“Vậy anh theo em đi, đảm bảo em ngày nào cũng cười đủ 24 giờ,” Tô Chiến Vũ nói xong câu này thì lại cười, chờ Tả Hàng mắng cậu, mà cậu cười cả buổi rồi Tả Hàng vẫn không hề có động tĩnh gì, cười một lúc, cậu chậm rãi dừng lại, quay đầu sang nhìn Tả Hàng, “Anh, xảy ra chuyện gì.”

“Về đến nhà hẵng nói đi.” Tả Hàng xuống xe.

Tô Chiến Vũ không ngốc, Tả Hàng dạo gần đây không đúng lắm, chỉ là do cậu có hỏi thế nào, Tả Hàng cũng sẽ nói là công tác mệt mỏi, giờ nghe thấy câu này, cậu cảm thấy chút mơ hồ tồn tại trong lòng rất nhiều ngày, lập tức lan ra ngoài, ngồi trong xe không hề nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào Tả Hàng đứng trước xe chờ cậu.

“Xuống xe.” Tả Hàng đi tới mở cửa ghế phó lái ra, xoa xoa đầu cậu.

Thái độ khác thường, động tác nhỏ khác thường của Tả Hàng trong mấy ngày qua, trong nháy mắt này đã kéo tới trong đầu Tô Chiến Vũ như đèn kéo quân, đây là chuyện lớn gì đó, có liên quan tới cậu.

Nhưng cậu chỉ im lặng theo sau Tả Hàng đi lên tầng, không hỏi, cậu không dám truy hỏi.

Cảm xúc dâng trào vì ghi được bàn đã bị quét đi sạch sành sanh, thay vào đó là bất an mãnh liệt.

Hai người vào nhà rồi, mẹ đã đang nấu ăn, nghe thấy tiếng cửa nhà mở, mới chạy từ trong bếp ra: “Về rồi à, Chiến Vũ hôm nay mệt không, nghe anh bảo cháu ghi bàn à?”

“Cũng bình thường, không mệt ạ.” Tô Chiến Vũ cười.

Mẹ liếc mắt dò hỏi về phía Tả Hàng, hắn vừa thay giầy vừa nhẹ nhàng lắc đầu.

“Đi tắm rửa đi đã,” Bố đi tới, bóp vai Tô Chiến Vũ, “Ăn cơm ngay rồi đây.”

Tô Chiến Vũ đứng yên, bình thường đến nhà bác gái đều như ở nhà mình, chưa bao giờ được hưởng thụ cách đối xử cả bác trai bác gái ra đón như thế này, cậu thả túi xuống đất, nhìn Tả Hàng: “Anh.”

Tả Hàng rót cho mình cốc nước, uống cạn cả cốc, xem ra câu này vẫn phải để hắn nói, hắn nắm cốc xoay người lại, hít vào một hơi rồi chậm rãi thở ra: “Bố cậu bị tai nạn xe.”

Tô Chiến Vũ như thể không nghe thấy câu này, không hề động đậy dù chỉ một chút, chỉ nhìn vào Tả Hàng, nhưng mặt đã dần dần mất đi màu máu, đến đôi môi cũng trắng bệch đi.

“Người không sao,” Tả Hàng nhanh chóng đặt cốc xuống đi tới bên cạnh nó, “Người không sao cả, đang ở trong viện, bác sĩ nói không có nguy hiểm.”

“Chiến Vũ à, cháu đừng hoảng, lại đây ngồi đi,” Mẹ vừa nhìn thấy cảnh này là lại đau lòng không chịu nổi, đi tới kéo Tô Chiến Vũ về phía ghế sofa.

Cả người Tô Chiến Vũ lảo đảo nhẹ nhàng theo mẹ, lại vẫn không bước đi, vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ.

“Còn gì nữa không?” Cậu nhìn Tả Hàng, nếu như chỉ bị tai nạn xe, người đã không sao, Tả Hàng sao lại phải khó mở miệng đến thế?

Tả Hàng nhìn thấy nó như vậy, cảm thấy mình như đang đâm dao vào tim Tô Chiến Vũ, hắn khó khăn nuốt nước bọt: “Chân… bị thương hơi nghiêm trọng… là, bác sĩ bảo… nhất định phải bỏ…”

Người Tô Chiến Vũ lảo đảo một lần nữa, trong ánh mắt là đau đớn và mờ mịt khiến Tả Hàng không nỡ lòng nào nhìn vào: “Chuyện lúc nào?”

“Tháng trước.”

“Sao không nói với em?”

“Bố cháu không cho nói,” Bố mở miệng, “Sợ ảnh hưởng tới chuyện thi đấu của cháu.”

“À.”

Trong phòng rất yên ắng, Tô Chiến Vũ không khóc, không gào, chưa từng xuất hiện một loại phản ứng nào bọn họ từng tưởng tượng, điều này làm cho cả nhà không biết phải làm sao.

“Anh,” Tô Chiến Vũ rất lâu sau mới đưa tay về phía Tả Hàng, cổ họng hơi khàn, giọng run lên, “Đưa điện thoại cho em dùng.”

Tả Hàng sững sờ, không biết nó có ý gì, nhưng vẫn lập tức lấy điện thoại của mình ra, lúc chạm vào tay Tô Chiến Vũ, phát hiện tay nó còn run lên mạnh hơn.

Tô Chiến Vũ nhận lấy điện thoại di động, ngây ngẩn rất lâu, nhìn chằm chằm vào, sau đó mới nói ra một câu như thể tỉnh lại sau một giấc mộng dài: “À, em có điện thoại di động mà.”

Mẹ nhìn thấy cảnh này cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bụm miệng gục vào vai bố, nhỏ giọng khóc.

“Bác, cháu không sao,” Tô Chiến Vũ cười hơi vất vả, lấy điện thoại mình ra, cúi đầu bắt đầu ấn số, “Để cháu gọi cho bố.”

Điện thoại di động vang lên hai tiếng thì được nghe, Tô Chiến Vũ nghe thấy giọng bố nói: “Con trai à.”

“Bố.”

“Hôm nay thi đấu đúng không?”

“Vâng, thua, nhưng mà con ghi được một bàn.”

“Tốt lắm, tốt lắm,” Tiếng cười của bố vang lên, giọng nói hơi chột dạ, nhưng nghe ra được là rất vui, “Con trai bố siêu quá mà.”

“Chắc chắn là phải siêu chứ, anh quay video lại cho con.”

“Thế thì bố cũng muốn xem.”

“Vâng.”

“Con đang ở đâu?”

“Đang ở nhà bác đây, đều ở đây cả, chuẩn bị ăn cơm.”

“Vậy mau ăn cơm đi, hôm nay mệt rồi mà, ăn nhiều vào.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại rồi, Tô Chiến Vũ nhìn vào điện thoại rất lâu, sau đó quay người đi về phía căn phòng của Tả Hàng: “Cháu… đi nghỉ một lúc.”

Mẹ vừa lau nước mắt vừa đẩy Tả Hàng, hắn bước nhanh chân vào phòng cùng Tô Chiến Vũ, hơi do dự, rồi đóng cửa phòng lại.

Tô Chiến Vũ ngồi ở mép giường, Tả Hàng đi tới đứng lại bên cạnh nó.

“Anh, em phải về nhà xem bố thế nào.” Tô Chiến Vũ im lặng mấy phút mới nói khẽ một câu.

“Anh về với cậu.” Tả Hàng chua xót trong lòng, đưa tay ra ôm đầu Tô Chiến Vũ vào l*иg ngực mình, vỗ lên lưng nó.

Tô Chiến Vũ dựa vào người hắn, đáp một tiếng buồn buồn: “Ừ.”

“Đừng buồn, người không sao là được rồi mà đúng không,” Tả Hàng xoa tay trên đỉnh đầu đầy tóc ngắn ngủn của Tô Chiến Vũ, “Chân có thể có rất nhiều cách.”

“Ừ,” Tô Chiến Vũ cau mày, dán mặt lên dụi mạnh vào người Tả Hàng, “Anh, anh đi ăn cơm đi, ở bên cạnh bác, em nghỉ một lúc.”

Tả Hàng cúi đầu nhìn nó, bộ dạng vẫn luôn cực lực kiềm chế tâm trạng của Tô Chiến Vũ làm cho hắn thực sự đau lòng không nói rõ được, hắn xoa tai Tô Chiến Vũ: “Muốn khóc một lúc không? Hai bác không nghe thấy đâu.”

“Không khóc nổi,” Tô Chiến Vũ lắc đầu, “Chỉ là buồn quá thôi, để em từ từ.”

Tả Hàng không nói gì, cũng không biết nên nói gì, hắn ôm lấy Tô Chiến Vũ ngửa mặt nó lên, sắc mặt Tô Chiến Vũ rất tệ, lông mày nhíu lại.

“Nếu không thì ăn cái gì đi, tạm vài miếng thôi cũng được,” Tả Hàng lấy ngón tay ấn lên giữa lông mày Tô Chiến Vũ, muốn ấn phẳng lông mày nó lại, như thể làm vậy có thể khiến mình dễ chịu hơn.

“Em không muốn ăn thật,” Tô Chiến Vũ thở dài, nghĩ lại lại sợ Tả Hàng lo lắng, “Vậy ăn một ít đi.”

“Chiến Vũ.” Tả Hàng gọi tên nó xong lại không biết nên nói gì, muốn an ủi lại cảm thấy an ủi chẳng có ích gì, thằng nhóc này âm thầm nhẫn nhịn, hắn cảm thấy mình có nói gì cũng chẳng có tác dụng, cậu hai mất đi một chân là sự thực không thể thay đổi, chuyện này có nói thế nào đi nữa cũng không thể khiến Tô Chiến Vũ thân làm con cảm thấy dễ chịu được.

Hắn nhìn chăm chú Tô Chiến Vũ một hồi lâu, cuối cùng hôn lên trán nó một cái.

Lần này không phải hắn kích động, chỉ là hắn đau lòng cậu em trai này, nụ hôn này rất nghiêm túc, môi in lên trán Tô Chiến Vũ rất lâu, mãi đến tận lúc Tô Chiến Vũ vòng tay lên cổ hắn.

Tô Chiến Vũ nhẹ nhàng đè vai hắn xuống, đυ.ng một cái lên môi hắn: “Anh, cảm ơn anh.”

Bữa cơm này là bữa cơm cực khổ nhất trong lịch sử ăn cơm từ lúc Tả Hàng biết ăn cơm, từ sau khi từ nhà cậu hai trở về, mẹ thi thoảng sẽ khóc, giờ gặp Tô Chiến Vũ, lại càng buồn rầu hơn, vành mắt lúc nào cũng ửng đỏ. Bố nói chuyện tào lao câu này câu kia với Tả Hàng, Tả Hàng không yên lòng đáp lại, hai mắt vẫn nhìn vào Tô Chiến Vũ.

Tô Chiến Vũ bình thường ăn cơm thích nhất là nói chuyện với bố, chuyện trò trên trời dưới đất, có lúc còn tranh cãi vài câu, nhưng hôm nay chỉ nhìn chằm chằm vào tivi.

Lượng cơm ăn, trái lại là vẫn cố gắng giữ ổn định như mọi khi, ăn hai bát to.

Bởi vì bầu không khí rất ngột ngạt, bữa cơm này, cả nhà đều ăn rất nhanh, hai mươi phút đã giải quyết xong. Tô Chiến Vũ vẫn theo thói quen từ lâu, đứng lên bắt đầu thu dọn bát đũa, mẹ đi theo định ngăn lại, bị Tả Hàng kéo về: “Để cho nó đi dọn, mẹ đi nghỉ đi.”

Giờ cho Tô Chiến Vũ có chuyện gì đó để làm, có khi còn có thể làm cho nó dễ chịu hơn một chút.

Tô Chiến Vũ có lẽ cũng nghĩ như vậy, bận bịu trong nhà bếp cả buổi, rửa bát xong thì chà rửa bệ bếp, sau đó mới ra ngoài.

“Đi tắm đi, nghỉ sớm,” Mẹ đau lòng xoa mặt Tô Chiến Vũ, “Anh bảo ngày mai về nhà với cháu, cháu ngoan, đừng để bố lại sốt ruột vì cháu nữa.”

“Bác yên tâm đi.” Tô Chiến Vũ trở tay lại ôm lấy mẹ, mặt vẫn cười.

“Về tắm đi, con về nhà lấy video ra, còn phải đặt vé nữa,” Tả Hàng biết tâm trạng của Tô Chiến Vũ, nếu nói giờ có thể đi, nó giờ chỉ hận không thể về nhà ngay được, thằng nhóc này chính là cố kiềm chế không để cho mọi người nhìn ra nó đang khó chịu.

Mẹ không yên tâm, vẫn còn muốn nói gì đó, bị bố cản: “Mẹ nó đừng có lo, Chiến Vũ không phải trẻ con nữa, đàn ông rồi gánh vác được chứ.”

“Chiến Vũ, chuyện của bố vẫn chưa để cho ông nội cháu biết, hai đứa về cũng giấu kín, ra viện rồi lại nói.” Bố vỗ lên vai Tô Chiến Vũ.

“Vâng.”

Cả một đường im lặng về nhà, vừa vào nhà Tô Chiến Vũ đã đi tắm, Tả Hàng vội vàng lên mạng đặt hai vé máy bay, chuẩn bị mấy bộ quần áo, ngồi xuống trước máy tính, bắt đầu xử lí video quay hôm nay.

Tô Chiến Vũ tắm rất lâu, Tả Hàng không đi quấy rầy nó, gần như có thể đoán được nó làm gì trong phòng tắm.

Đợi tới lúc đi ra, Tả Hàng liếc mắt nhìn nó, hai mắt đã hơi lờ mờ đỏ lên.

“Cậu lại đây xem đi,” Tả Hàng ngoắc chân kéo cái ghế bên cạnh lại, “Làm thế này được không.”

Tô Chiến Vũ ngồi xuống bên cạnh hắn, cúi đầu xuống trước máy tính, hai người vừa xem vừa cắt từng đoạn ngắn, nhìn thấy lúc mình bị va vào, bên trong loa vang lên tiếng mắng to của Tả Hàng, Tô Chiến Vũ sững sờ rồi nở nụ cười: “Anh, anh đúng là không có tố chất.”

“Đoạn này phải chèn nhạc vào,” Tả Hàng cũng cười, “Quá mất hình tượng.”

“Em nhìn đẹp trai lắm đúng không,” Tô Chiến Vũ lấy ngón tay chọc chọc mấy lần lên màn hình, khóe miệng kéo ra một nụ cười rất nhạt.

“Đúng, ra ngoài dự đoán của anh.”

“Anh, sau đó bọn em còn có mấy cuộc thi đấu nữa, chắc không có cửa vào vòng sau,” Tô Chiến Vũ nghiêng đầu đi, gối lên cánh tay nhìn hắn, “Nhưng mà vẫn muốn giữ lại kỉ niệm, giúp em quay được không?”

“Được,” Tả Hàng gật đầu, “Lần này không vào được vòng trong cũng không sao, sau này còn nhiều lần thi đấu mà.”

Tô Chiến Vũ ngồi dậy, dựa vào lưng ghế, nhìn Tả Hàng cầm con chuột bận bịu, rất lâu sau mới nói một câu: “Đánh xong vòng thi đấu này, em sẽ không chơi khúc côn cầu trên băng nữa.”