Chương 26:
Cậu hai là lái xe quá sức, lúc chở xe hàng qua cầu, đầu tiên đâm phải hàng rào, sau đó lao ra khỏi cầu, đâm thẳng xuống nước dưới cầu, xe hỏng toàn bộ, hàng cũng mất.
Ngoài chân phải của cậu hai, còn có chuyện nghiêm trọng hơn, lúc xe xảy ra sự cố, một tài xế khác ngủ phía sau bị văng ra ngoài xe, tử vong ngay tại chỗ.
“Tả Hàng, giờ mợ thật sự loạn lắm, chuyện này mợ nên làm thế nào đây…” Mắt mợ hai đã sưng lên sắp không mở ra được nữa, vừa nhỏ giọng khóc vừa nắm lấy tay Tả Hàng.
“Mợ đừng lo, để cháu xử lí,” Tả Hàng nhìn cậu hai nằm trên giường bệnh, lòng cũng không hề dễ chịu hơn mợ hai chút nào, “Ông ngoại cháu biết chuyện này chưa?”
“Nào dám để cho ông cụ biết, biết rồi lại cuống lên, xảy ra chuyện gì thì sao,” Mợ hai gạt nước mắt, kéo Tả Hàng ra ngoài phòng, “Mợ chỉ nói với ông cụ là hàng hóa xảy ra ít vấn đề, phải tranh chấp mấy ngày, trước đây cũng xảy ra chuyện phải tranh chấp rồi, ông ngoại cháu tạm thời không nghĩ nhiều đâu, mợ chỉ lo chuyện sau này…”
“Mợ đừng hoảng, chuyện gì rồi cuối cùng cũng giải quyết được, mợ chăm cậu hai đi, chuyện khác để cháu lo.” Tả Hàng an ủi mợ một lúc, cầm điện thoại ra gọi cho bố, kể đơn giản tình hình bên này.
Tiền giải phẫu của cậu hai thì vẫn không sao, nhưng khoản bồi thường cho cậu hai lại làm cho người ta to đầu, thêm vào xe chở hàng không phải là của cậu hai, là thuê, còn một đống chuyện phải lo với bên kia, còn có vấn đề tiền hàng nữa, Tả Hàng hơi đau đầu, cũng may mấy hôm nay, họ hàng trong nhà đều lục tục về được.
“Đầu tiên giải quyết chuyện tiền nong trước,” Bố thở dài, “Con xử lý trước đi, giờ bố mẹ qua, nhìn xem cần bao nhiêu, người cả mấy nhà gom góp lại.”
“Vâng,” Tả Hàng dựa lên tường ngoài hành lang bệnh viện, tính toán chuyện phải làm mấy hôm nay, bên nhà mợ hai không còn họ hàng, chuyện này phải dựa vào họ hàng bên nhà cậu hỗ trợ, hắn gọi điện cho cậu cả và mấy người anh chị em họ, hẹn thời gian bọn họ đến.
Chuyện lớn như vậy lại không cho Tô Chiến Vũ biết, hắn phải xử lý mọi chuyện thỏa đáng, không thì không có cách nào bàn giao được cho Tô Chiến Vũ.
Lần này Tả Hàng đi công tác rất lâu, gần một tuần vẫn không có tin tức gì, đừng nói là điện thoại, đến tin nhắn cũng không có cái nào, Tô Chiến Vũ ngồi trước máy tính của hắn, nhàm chán lên mạng, trong lòng không an tâm, lo lắng tới lúc thi đấu Tả Hàng vẫn chưa về kịp.
Cậu vốn cho rằng Tả Hàng chỉ đi hai ba ngày thôi, cho nên quyết định không chủ động liên hệ, mà giờ đã vượt quá mấy ngày rồi, cậu không nhịn lại được, sau khi nhìn chằm chằm máy tính nửa tiếng thì gọi cho Tả Hàng.
“Chiến Vũ à,” Giọng Tả Hàng hơi khàn, nghe vào có vẻ khá uể oải.
“Anh, anh bị viêm họng à?” Tô Chiến Vũ vừa nghĩ đã căng thẳng.
“Không, nói hơi nhiều thôi,” Tả Hàng cười, “Cậu huấn luyện thế nào rồi? Có lịch thi đấu chưa?”
“Sắp bằng được tra tấn rồi, cứ vậy thôi, lão Trần đúng là miệng thối, trận đầu tiên bọn em đấu với học viện ngoại ngữ… Anh không viêm họng thật à? Sao em nghe giọng anh lại gợi cảm thế chứ.”
“Gợi cảm à, nghe rồi nhanh đi xóc đi.” Tả Hàng mấy hôm nay đã mệt đến ngất ngây, cậu hai tỉnh lại xong tâm trạng không được ổn định lắm, động tí là nổi giận ném đồ đạc, nếu không thì sẽ là yên lặng chảy nước mắt, liên miệng nói xin lỗi người nhà, mấy anh chị em thay nhau trông coi, còn phải giấu ông ngoại.
Chạy đi bồi thường, liên hệ với công ty bảo hiểm gì đó, những chuyện này đều để mấy người con cháu như Tả Hàng đi làm, qua mấy ngày, Tả Hàng đã mệt tới mức nằm vật xuống giường chưa tới một phút đã ngủ, chủ yếu là mệt lòng.
Hắn vẫn muốn gọi điện cho Tô Chiến Vũ, lại sợ trạng thái mình có gì đó không đúng, để cho thằng nhóc này nghe ra được, giờ nghe thấy giọng Tô Chiến Vũ, hắn không hiểu sao lại thấy rất thoải mái, thả lỏng hơn được không ít.
“Anh nghĩ hay nhỉ, giờ em tuyệt đối không nghĩ tới anh để xóc nữa đâu, yên tâm đi, tiểu gia đây có nhiều người để nghĩ lắm,” Tô Chiến Vũ cười, cậu thích Tả Hàng hay chọc cười như vậy, cho dù câu này là thật hay giả, Tả Hàng có thể đùa với cậu như vậy, chứng tỏ rằng hai người họ không vì chuyện trước đó mà trở nên xa cách.
Vậy là đủ rồi.
“Đi ngủ sớm đi, mai anh phải dậy sớm đây.” Tả Hàng không tiếp tục nói với nó theo cái đề tài này nữa.
“Anh, khi nào anh về?”
“Kịp trận đấu của cậu, đảm bảo.”
Tả Hàng về trước trận đấu ba ngày, chuyện của cậu hai đã được xử lý hòm hòm, mấy nhà họ hàng gom góp tiền lại giải quyết chuyện bồi thường, nhưng khoản tích trữ vốn chẳng bao nhiêu của nhà cậu hai cũng đã bị hao mòn gần hết, lúc trở lại tâm trạng Tả Hàng rất nặng nề.
Gánh nặng nói chuyện này cho Tô Chiến Vũ sau trận đấu rơi lên đầu hắn, hắn buồn rầu tới mức không thể nào hình dung nổi, hoàn toàn không có một manh mối nào về việc nên mở miệng ra nói với Tô Chiến Vũ thế nào.
Tô Chiến Vũ có thể cảm nhận được tâm trạng hắn sa sút, nhưng hắn chỉ nói là công việc không được thuận lợi, Tô Chiến Vũ vội vàng nấu đồ ăn ngon cho hắn, càng làm như vậy, hắn lại càng rối rắm không chịu được.
“Anh, chỗ anh có DV* không?” Tô Chiến Vũ bật lon bia cho hắn.
*là cái máy quay phim
Tả Hàng không quá tập trung, sững sờ một hồi mới phản ứng được là DV chứ không phải AV: “Có một cái, cậu muốn dùng à?”
“Ừ, lúc thi đấu anh quay cho em đi,” Tô Chiến Vũ chống tay lên bàn, tràn đầy phấn khởi nhìn hắn, “Hồi cấp ba em thi đấu, bố em đều có ca nên không đi xem, buồn lắm, lần này muốn quay lại cho bố xem.”
“Được, để anh quay.” Tả Hàng cúi đầu ăn thức ăn, mũi hơi xót.
“Nhưng em đoán nếu em không nói ai là em, chắc chắn bố không nhận ra được đâu,” Tô Chiến Vũ đẩy thịt kho tàu tới trước mặt hắn, “Không phải anh thích ăn món này à, mặt cũng đen đi rồi, bồi bổ vào.”
“Nếu anh không nhìn kỹ cũng không nhận ra được, các cậu đeo mũ bảo hộ vào là trông y như nhau,” Tả Hàng gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, nếu là ngày thường, hắn có lúc còn ăn được nửa bát, giờ lại chẳng ăn ra được vị gì, “Mấy hôm nay các cậu không cần tập luyện bạt mạng nữa đúng không.”
“Mấy hôm nay đang phải nghỉ ngơi cho tốt,” Tô Chiến Vũ cười, nhìn chằm chằm Tả Hàng một lúc, cậu vẫn luôn cảm thấy Tả Hàng có chuyện gì đó trong lòng, nhưng lại ngại hỏi.
Ăn cơm, thu dọn xong, Tả Hàng ngồi trong phòng khách xem tivi, Tô Chiến Vũ định về phòng, nhưng lại bị Tả Hàng gọi lại: “Lại đây ngồi một lúc đi.”
Tô Chiến Vũ ngồi xuống bên cạnh hắn, cánh tay Tả Hàng vòng tới, sờ lên phía sau đầu cậu: “Vết thương lành hẳn chưa.”
“Không thành vấn đề, đầu làm bằng sắt mà.” Tô Chiến Vũ ngửa đầu ra sau, dựa lên tay Tả Hàng, động tác của Tả Hàng làm cậu thấy ấm áp lắm.
Tả Hàng không rút tay ra, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên đầu cậu, hắn thật ra không phải người biết biểu đạt, hắn thương cậu hai, thương mẹ, cũng thương Tô Chiến Vũ, nhưng hắn lại không biết còn có cách biểu đạt nào thích hợp hơn không, chỉ cảm thấy Tô Chiến Vũ có lẽ sẽ thích hắn làm như vậy.
Như chó con thích được người ta xoa đầu, có lúc, trong lòng hắn Tô Chiến Vũ cũng chẳng khác con chó con là bao.
“Đúng rồi, anh, có việc này anh vẫn phải giúp em,” Tô Chiến Vũ híp mặt lại hưởng thụ rồi đột nhiên đứng dậy, chạy vào phòng lấy cái gậy Tả Hàng mua cho cậu ra, đưa tới trước mặt Tả Hàng.
“Ai… cậu bao giờ mới người lớn được đây,” Tả Hàng bất đắc dĩ nở nụ cười, “Bút.”
Lần này Tả Hàng biết phối hợp như vậy, làm cho Tô Chiến Vũ cười tới mức hai mắt tít lại, vừa chạy vừa nhảy cầm bút tới: “Ký thế nào cũng được.”
Tả Hàng suy nghĩ, lần này khác với kí tên lên cao dán, vì để cho Tô Chiến Vũ có tâm trạng tốt, hắn nghiêm túc viết vài chữ lên cán gậy – “bảo đao xuất vỏ, đánh đâu thắng đó”.
Do dự một lúc rồi thêm kí tên, ma chú của Tả Hàng.
“Anh, giờ là ai ấu trĩ?” Tô Chiến Vũ cầm gậy thổi phù phù lên hàng chữ, cười mãi một lúc, sau đó chống gậy lên sàn nhà, quỳ một gối xuống trước mặt Tả Hàng, “Trận đấu này là em đánh vì anh.”
“Cút qua một bên đi, buồn nôn.” Tả Hàng dựa ra ghế sofa, cười, mấy ngày nay tâm trạng hắn vẫn luôn không tốt, giờ mới xem như thật sự muốn cười.
“Đừng mà, thật sự là thi đấu vì anh, em chưa bao giờ để ý trận đấu nào như vậy đâu.”
“Được rồi,” Tả Hàng cười, đưa tay ra xoa đầu cậu, “Chiến đấu đi, người hùng.”
Tô Chiến Vũ rất ít khi căng thẳng, mãi cho tới ngày thi đấu, lão Trần mặt mày nghiêm túc phát biểu với bọn họ, cậu mới bắt đầu hơi căng thẳng.
Cậu không quá để ý tới chuyện thắng thua, cậu chỉ quan tâm xem mình có dốc toàn lực thi đấu tốt hay không, trước khi có kết quả cuối cùng, cậu sẽ không dùng thời gian dư thừa để lo lắng chuyện thắng thua.
Đối với Tả Hàng, cậu cũng có thái độ như vậy.
Nghĩ tới Tả Hàng, cậu lấy điện thoại di động ra nhìn, Tả Hàng gửi tin nhắn tới, nói đang ở trên đường, có thể tới đúng giờ, cậu ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, bên trong nhà thi đấu đã có rất nhiều người, khán giả, phóng viên, hôm nay không có người của đội không thi đấu.
“Anh cậu tới không?” Đằng sau vang lên giọng Thang Hiểu.
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Thang Hiểu đeo thẻ nhân viên công tác: “Đang tìm cậu đây, chốc nữa tôi vứt điện thoại ở phòng nghỉ, cậu để ý xem anh tôi đến chưa, đến rồi thì dẫn anh ấy tìm một chỗ có tầm nhìn tốt.”
“Yên tâm, tớ đang định đi ra cửa đây,” Thang Hiểu cười, quay người đi ra ngoài, đi ra được hai bước thì dừng lại, “Chiến Vũ.”
“Ừm.” Tô Chiến Vũ nhìn cô nàng.
“Cố lên!” Cô nàng nắm tay lại giơ giơ lên.
“Còn tưởng cậu định nói gì cơ,” Tô Chiến Vũ cười, “Cảm ơn.”
“Tôi tên là không căng thẳng, tôi tên là không căng thẳng, tôi tên là không căng thẳng…” Trương Quảng Triết đang ở trong phòng nghỉ, từ lúc thay quần áo đã bắt đầu niệm không dứt.
“Để dành lại đi,” Tô Chiến Vũ ôm mũ bảo hộ vỗ vai anh ta, “Vào trận rồi niệm chết bọn họ đi.”
“Mẹ kiếp, sếp Trần miệng thối quá, đυ.ng phải học viện ngoại ngữ thật, từ lúc biết được kết quả chia trận xong anh chưa ngủ say được một hôm nào.” Lương Bình ngồi trên băng ghế dài, mặt mày bi phẫn. Lương Bình hồi năm một không được vào trận, năm nay cuối cùng cũng được ra sân, kết quả ngay trận đầu tiên đã phải chạm trán đội mạnh, gã đã ưu sầu vì chuyện này mấy ngày rồi.
“Dốc toàn lực đánh là được, kì sau của năm bốn không được đánh, cũng không nhiều bằng các cậu, đánh hết mình! Khoảng thời gian gần đây, nên nói gì thì tôi đã nói hết với các cậu rồi, giờ chỉ còn một câu nữa thôi,” Lão Trần đứng giữa phòng nghỉ nói một câu, “Các cậu bình thường đánh nhau không phải người này lợi hại hơn người kia à, lấy hết sức lực lúc đánh nhau ra, rồi thi đấu hết mình cho tôi! Nên chen thì chen, nên va thì va, bầy dã thú!”
“Gϊếŧ!” Cả đám người hắng giọng, đồng thanh hô một tiếng.
“Hô thêm lần nữa tôi nghe nào!” Lão Trần cũng hô.
“Gϊếŧ!”
Tả Hàng lái xe tới nhà thi đấu, suýt nữa thì rớt nước mắt, bãi đậu xe đã kín chỗ, hắn lái xe từng chút một về phía trước, hai mắt quét khắp nơi, định là nếu không tìm ra chỗ đậu, thì đậu ở ven đường, bị dán vé phạt cũng đậu.
Đang nhích từng tí một, đột nhiên thấy phía trước có một cô gái nhảy ra phất tay về phía hắn.
Tả Hàng hơi híp mắt lại, nhìn rõ được cô gái này là Thang Hiểu, cho nên lái xe về phía cô nàng, lái tới trước mặt rồi, cô nàng chỉ sang bên phải, Tả Hàng giờ mới thấy bên trong còn chỗ để xe, nhưng cùng lúc đó cũng thấy bên trong chỗ để xe có một tấm bảng, chỗ đậu xe chuyên dụng.
“Là sao?” Hắn hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra nhìn Thang Hiểu.
“Chào đại ca, chờ anh lâu lắm rồi, đây là chỗ em chiếm trước cho anh,” Thang Hiểu chạy tới lấy cái biển ra, “Trước đó chiếm chỗ cho xe trọng tài tiện tay cầm thêm một tấm, đoán là lúc anh tới thì không còn chỗ nữa rồi.”
Tả Hàng nhìn thẻ “nhân viên công tác” trước ngực cô nàng, đậu xe vào: “Cô bé ngoan này, làm thế nào mà lọt vào được hàng ngũ nhân viên công tác thế?”
“Người tình nguyện chứ, em thích tham gia mấy trò vui này mà, huống hồ còn là trò vui thế này,” Thang Hiểu nhìn thấy Tả Hàng vẫn hơi ngượng ngùng, “Đại ca, chuyện của anh em lần trước, thật sự xin lỗi.”
“Anh trai em không sao chứ?” Tả Hàng khóa xe, cùng Thang Hiểu đi về phía nhà thi đấu khúc côn cầu trên băng, sau lần đánh Thang Dục hắn vẫn chưa hề hỏi thăm lại lần nào, không biết công lực có thâm hậu tới mức làm cậu ta phải khâu mấy mũi không.
“Trầy da tí thôi, không sao, không cần để ý tới lão ấy đâu.” Thang Hiểu dẫn hắn đi vào bằng cửa sau của sân khúc côn cầu, ỷ vào thẻ nhân viên công tác, đi một mạch cả đường.
“Vậy em…” Tả Hàng mở lời xong rồi lại ngừng, không thể nào nhắc tới chuyện này một cách vui vẻ được.
“Em cũng vẫn ổn thôi, qua rồi,” Thang Hiểu quay đầu lại cười với hắn, “Với lại em cũng cảm thấy đây không phải là vấn đề của em, nếu như không phải vì cậu ấy thích con trai, chắc em cũng không thua triệt để vậy đâu.”
Tả Hàng không nói gì, cảm thấy hơi bất ngờ.
Thang Hiểu dẫn Tả Hàng tới một vị trí rất gần sân, cơ bản là nhân viên công tác mới tới được, người không đông, có thể nhìn được rõ ràng tình huống trong sân.
Hắn lấy máy quay ra thử, rồi quay một vòng khán giả xung quanh, hiệu quả không tệ.
Trận đấu vẫn chưa bắt đầu, nhưng đèn chớp trên trần nhà thi thoảng lại lóe lên làm cho cả nhà thi đấu rất có bầu không khí, khiến Tả Hàng không hiểu sao lại căng thẳng, nhìn chằm chằm vào lối đội bóng vào sân, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Hắn chưa bao giờ xem thi đấu khúc côn cầu trên băng cả, trước đó cũng không có bất kỳ khái niệm nào với khúc côn cầu, chỉ đại khái biết mức độ dã man cũng tương đương với bóng bầu dục, không ngờ lại có nhiều khán giả đến vậy.
Có điều, làm cho hắn lo lắng chính là, thanh thế to lớn của học viện ngoại ngữ, bởi vì mấy giải đấu đều đi rất vững vàng, cho nên đều được giải cao, hoành phi của đội cổ động cũng rất chói mắt, đều là gì mà thường thắng, vô địch gì gì đó, đã vậy học viện ngoại ngữ còn đông con gái, tiếng rít gào chấn động tới mức làm não người ta choáng váng.
May thay, đại học sư phạm cũng là trường con gái chiếm số nhiều, so kè cổ họng không hề thua học viện ngoại ngữ, Tả Hàng cảm thấy người giữ bóng vừa ra sân chưa kịp thi đấu đã bị mấy cô bé này gọi cho hỏng mất rồi.
Tả Hàng làm hết phận sự của một người quay phim chuyên nghiệp, quay mấy vòng khán đài, nếu như cho cậu hai xem, thì phải quay toàn bộ, đáng tiếc là hắn lại không hiểu khúc côn cầu, không thì còn có thể tiện thể thuyết minh vài câu.
Bên trong loa lớn luôn phát nhạc trong nhà thi đấu vang ra tiếng người, Tả Hàng không chú ý tới bên này, không nghe rõ là nói gì, nhưng hội trường đột nhiên bùng nổ lên tiếng reo hò làm hắn đoán ra được nghĩa của những câu này, đội bóng sắp vào sân.
Tả Hàng nhanh chóng nhắm máy quay tới cổng vào sân, không biết bọn họ đeo mũ bảo hộ vào sân hay là không đội, nếu như ai cũng đội mũ vào, vậy thì hắn cũng sẽ không biết nên zoom vào ai.
Lúc người đầu tiên đi vào sân, Tả Hàng thở phào nhẹ nhõm, có đội mũ bảo hộ, nhưng đều đẩy mặt nạ lên, hắn quay ống kính về phía đội của đại học sư phạm, tiếp đó thấy được Tô Chiến Vũ, đứng thứ ba trong hàng.
Thằng nhóc này lúc đi ra mặt lạnh tanh, nghiêm túc, nhìn rất có khí thế, Tả Hàng nhớ tới bộ dạng cà lơ phất phơ mọi khi của nó, không nhịn được mà cong khóe miệng lên.
Có điều, vẻ nghiêm túc này chẳng giữ được mấy giây, Tô Chiến Vũ vừa đi ra đã chuẩn xác nhìn về phía khán đài này, chắc là trước đó Thang Hiểu đã nói với nó ở đâu, ánh mắt Tô Chiến Vũ rất nhanh đã đối diện với ống kính của hắn, thằng nhóc này lập tức nhăn răng ra cười với hắn, đưa tay lên làm chữ V.
“Đồ ngốc.” Tả Hàng nhỏ giọng nói một câu, cười phất phất tay, ống kính cũng phối hợp rung lên, hắn nhanh chóng rút tay về đỡ.
Tác giả có lời muốn nói:
Đầu tiên, mấy bạn nhỏ hôm qua bị ngược vì chuyện chân của cậu hai, ngộ muốn giải thích với các iem….
Quan hệ giữa hai người họ, nếu như không có thuốc liều mạnh, thật sự rất khó đi về phía trước, cho nên là, khụ…
Phía sau sẽ không ngược như thế nữa, yên tâm đi.
Còn nữa, trận đấu ngày mai, mọi người đừng hy vọng quá lớn, ngộ miêu tả các thể loại thi đấu thể thao rất chi là phế.
Trước khi đọc chương ngày mai, xin nhủ thầm trong lòng, đẹp trai đẹp trai đẹp trai đẹp trai! Thế là xong…
*trông chờ bảo đao của Tiểu Tô Tử xuất vỏ, đánh cho Tả Hàng đâu vào đó (⁎●ᴗ●⁎)