Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 37: Tha thứ

Hơi tiếc vì phải thông báo với mọi người rằng, cảnh mình spoil trước trước kia sẽ dời một lần nữa sang chap sau... Chap sau mà hông có cảnh đó mình hứa sẽ nằm xuống cho mọi người oánh thoải mái ^^~

Cảm ơn mọi người vì đã chờ đợi và luôn ủng hộ tác phẩm của mình ạ 💌🙆

♀️

___

"Khanh Khanh, đừng ngủ trễ quá," Cảnh Liêm cầm khay đựng sữa nóng và vài chiếc bánh quy vào cho em. Hắn ngồi xuống bên cạnh, nhìn vào màn hình. "Chuẩn bị báo cáo ngày mai hả?"

"Dạ," Em ngoan ngoãn đáp. Lại chăm chú ghi ghi chép chép. Cảnh Liêm bẻ đôi chiếc bánh quy, đưa một nửa lên miệng em. "Ăn đi, anh làm đấy"

Cục cưng so với hắn còn bận bịu hơn rồi.

May mà ban nãy bữa tối còn ép em ăn được mấy miếng, nếu không chắc bây giờ em không chịu nổi mất thôi.

Cảnh Liêm đút em ăn bánh xong cũng không có ý định rời đi, ngồi bên cạnh em đọc sách. Thư phòng của hắn ngoài tài liệu công ty ra thì có rất nhiều sách. Sách nhiều đến mức em còn tưởng mình đang đi đến thư viện Đại học nữa.

Ngoài ra, có một kệ sách dành riêng cho toàn bộ sách của Cảnh Huyên.

"Anh vất vả rồi, anh đi ngủ trước đi," Nhận thấy hắn có ý muốn chờ mình, em liền nài nỉ. "Trước đây anh làm việc khuya cũng bắt em đi ngủ trước mà..."

Hắn đóng sách lại, môi hơi cong lên, em bé nhút nhát ngày nào, bây giờ cũng biết nói chuyện rồi đấy.

"Vậy Khanh Khanh phải nhanh chóng xong việc rồi đi ngủ nhé, ngủ trễ không tốt," Bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa đầu em. Em híp mắt, "Anh ngủ ngon"

Dạ dạ thưa thưa vui vẻ, nhưng đến tận gần bốn giờ sáng, em mới mò về phòng ngủ.

Thấy hắn đã say giấc, em không dám làm ồn, nhẹ nhàng đi đến chân giường để leo vào bên trong.

Đúng lúc này, Cảnh Liêm trở mình, nằm hướng mặt về phía em.

Điền Khanh vốn dĩ đã đuối lắm rồi, vừa đặt lưng xuống giường chưa được bao lâu, liền ngủ say.

Hắn đưa tay vuốt nhẹ gương mặt em, lại kéo em sát vào lòng mình. Đôi mày em khẽ nhíu lại, dường như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, liền nép vào cọ cọ mặt.

Thể trạng em không tốt, Cảnh Liêm sợ em cảm, nên ngồi dậy lấy vớ mang vào cho em.

Chỉ có Điền Khanh mới được hắn quan tâm từng chút một như thế này.

Thật ra, em cũng không còn nhỏ, đã hai mươi bảy tuổi rồi, chỉ sinh sau hắn sáu năm thôi.

Trong lòng Cảnh Liêm, em không chỉ kém hắn sáu tuổi, mà là kém mười một tuổi.

Năm năm bị trói buộc bên cạnh Vũ Hiên, vốn dĩ chẳng thể gọi là sống. Tính tình em khi mới gặp hắn rất dễ tổn thương, bởi vì những cảm xúc thuần khiết trong em đã bị mắc kẹt lại từ năm hai mươi tuổi.

Dù khoảng cách tuổi tác là bao nhiêu, trong mắt hắn, em vẫn là một em bé xứng đáng được cưng chiều, bảo bọc hết mực.

Vớ được hắn cẩn thận mang vào chân, mền được che kín, lại còn được hắn ôm vào lòng, em ngoan ngoãn ngủ đến hơn bảy giờ sáng.

___

"Không biết trưởng phòng đã nói với em chưa," Cảnh Liêm liếc nhìn em đang lo lắng xem đi xem lại tài liệu, nhẹ tênh nói ra một câu. "Cuộc họp hôm nay có anh tham gia"

Tin tức này, đối với em như sét đánh ngang tai.

Dù chưa có gì xảy ra, nhưng em cũng ngầm cảm nhận được áp lực tăng lên một nghìn lần.

Cảnh Liêm rất nghiêm túc trong công việc. Không phải là nghiêm túc bình thường, mà là khi làm việc, ngay cả giọng hắn cũng trở nên uy nghiêm hơn rất nhiều.

Em sợ em làm hắn thất vọng.

"Khanh Khanh, anh tin em sẽ làm tốt," Cảnh Liêm hôn em khích lệ, rồi thả em xuống ở đường gần công ty. Có lần hắn cố ý đưa em đến tận cổng, liền bị cục cưng đòi quay xe lại một khúc mới chịu.

Hắn không đùa, lúc mọi người bước vào phòng họp, thật sự có hắn và vài người sếp khác tham dự.

Trên dãy bàn dài, em còn được xếp ngồi đối diện hắn nữa cơ...

Khí chất toả ra từ hắn khiến em sợ đến tim đập mạnh. Chức vụ Tổng Giám Đốc này đúng là không thể đùa, hắn chưa nói chữ nào cũng đã doạ em phát ngốc rồi.

May mắn, phần báo cáo của em diễn ra khá suôn sẻ. Đứng trước mặt một loạt người tai to mặt lớn trong công ty, em vẫn vững vàng hoàn thành công việc của mình.

"Vâng, bài báo cáo của tôi đến đây là hết, cảm ơn mọi người đã lắng nghe," Em nghiêng mình mỉm cười, nhận ra Cảnh Liêm cũng đang cười với mình, hai gò má liền ửng hồng.

Hai người báo cáo trước em, Cảnh Liêm một chút phản ứng cơ mặt cũng không có, nói gì đến vỗ tay.

Gắng gượng báo cáo xong, Điền Khanh đã buồn ngủ muốn gục xuống bàn.

Sau em còn tận hai người nữa, làm sao chịu nổi đây...

Điền Khanh ngồi ở dưới, nỗ lực hết mình để mở mắt theo dõi báo cáo.

Điện thoại rung lên, em lén lút nhìn sang hai bên, nhận ra mọi người vẫn tập trung hướng mắt về phía người báo cáo, liền mở điện thoại kiểm tra một chút.

"Trong túi áo của em có sô cô la. Ăn vào sẽ đỡ buồn ngủ. Đọc tin nhắn xong thì cất điện thoại, không cần trả lời."

Em ngẩng đầu lên, phát hiện Cảnh Liêm đang nhìn mình chằm chằm, liền đỏ bừng mặt. Hắn hất cằm một cái, ý bảo em kiểm tra túi áo.

Đúng là có sô cô la thật.

Hắn bỏ vào chứ ai...

Cảm động đến tỉnh cả ngủ...

Sau đó, không biết là vì ăn sô cô la đắng hay vì cảm giác ấm áp khi được quan tâm, em đã tỉnh táo đến hết buổi họp.

Quay về phòng làm việc, không được ngắm hắn nữa, mắt em cũng muốn khép lại.

"Điền Khanh, Phương Tổng muốn gặp cậu"

Cả phòng làm việc hướng mắt về phía em, Điền Khanh bật người dậy nhìn lên, chị Thư Ký mỉm cười. "Phương Tổng muốn thảo luận về dự án"

Tổng Giám Đốc của một công ty, sao có thể ngồi thảo luận dự án với một nhân viên nhỏ bé như thế này được.

Em vẫn nhanh chóng đứng dậy đi theo chị Thư ký vào thang máy, trong đầu nhanh chóng tìm tòi lỗi sai của mình.

Rõ ràng là không có mà...

Điền Khanh lo lắng nhìn sắc mặt không đổi của chị Thư ký, rụt rè hỏi, "Phương Tổng... có tức giận không ạ?"

Đối với câu hỏi ngốc nghếch của em, chị Thư ký chỉ mỉm cười đáp. "Nếu em không làm gì sai, Phương Tổng sẽ không vô cớ tức giận với em"

Dù có sai thật đi nữa, thì Cảnh Liêm cũng rất hiếm khi giận dữ quát tháo em.

Nói là thế, nhưng em vẫn sợ. Hắn chưa từng gọi em lên trong giờ làm việc, có lẽ em đã phạm sai lầm gì rồi...

___

"Phương Tổng..." Em rụt rè bước vào, chậm chạp tiến đến bàn làm việc của hắn.

Không cần nhìn, chỉ nghe giọng em gọi hai chữ là hắn đã biết em đang sợ rồi.

Thật tình, hắn đã làm gì em đâu chứ? Chẳng phải chỉ vừa gọi em lên thôi sao? Một chữ nặng lời cũng chưa có, vậy mà nhìn như sắp khóc đến nơi rồi.

"Tối hôm qua em thức đến mấy giờ?" Cảnh Liêm chỉ quay sang nhìn em một cái, sau đó tiếp tục hướng mắt về máy tính nghiêm túc làm việc. Em cố trấn tĩnh lại, nhỏ giọng, "Chắc, chắc là bốn giờ ạ..."

Căn phòng rơi vào yên tĩnh mấy giây, thực chất là do hắn đang tập trung đọc tài liệu, nên cũng lơ em mất.

Em cho rằng Cảnh Liêm đang tức giận, chỉ biết đứng im thin thít. Bàn tay vì hơi lo lắng mà siết chặt vào nhau

"Vào phòng nằm đi"

"Dạ.."

Dù trong lòng có chút tủi thân, nhưng em không dám cãi lại. Là em không đúng, thức khuya như thế, đương nhiên Cảnh Liêm sẽ không vui.

Em trèo lên giường, nằm sấp úp mặt vào gối, chờ đợi.

Đến khi Cảnh Liêm xử lí xong công việc, quyết định vào kiểm tra em một chút. Thể trạng của em không tốt, dễ bệnh, thức khuya thế này không biết có ảnh hưởng bao nhiêu.

Cửa mở ra, em nhỏm đầu dậy, hắn nhìn em nằm sấp, ngạc nhiên hỏi. "Sao em không ngủ?"

Em cũng bị doạ đến ngây người, im lặng một hồi lâu mới nhỏ giọng đáp. "Anh... không đánh em ạ..."

Cảnh Liêm không nhịn được bật cười bước đến vỗ mông em một cái, rồi lại lật em nằm ngửa lại. "Vì sao anh lại đánh em?"

"Em thức khuya...."

"Em thức khuya để làm việc, không phải để chơi. Sao anh có thể đi trách em được chứ?"

Từng hành động của hắn đều rất dịu dàng. Cảnh Liêm đặt em nằm xuống rồi kéo mền lên đắp thật kĩ. Đến tận bây giờ, ánh mắt tràn đầy yêu thương của hắn dành cho em vẫn không thay đổi.

"Chẳng phải em rất mệt sao? Mau ngủ thôi," Hắn ngồi xuống giường, nhẹ nhàng xoa mặt em. "Phải khoẻ mạnh mới có sức làm việc được"

Em nhìn hắn, mặt hơi hồng hồng, thủ thỉ, "Anh ngủ với em được không..."

"Anh còn phải làm việc mà," Hắn lắc đầu, cúi xuống hôn lên trán em một cái. "Anh sẽ ngồi ở đây với em một chút, em ngủ đi"

Em rút tay ra khỏi mền, ngượng ngùng nắm lấy tay hắn. Cảnh Liêm bật cười, hôn lên mu bàn tay của em một cái, dỗ dành, "Được rồi, anh sẽ nắm tay em đến khi em ngủ, bảo bối mau ngủ đi"

Hắn thật sự ngồi bên cạnh đến khi em say ngủ, mới đứng dậy gỡ từng ngón tay em ra, rồi rời đi.

____

Đêm qua ngủ quá ít, nên em liền ngủ một mạch đến tận giờ tan làm.

"Khanh Khanh, dậy thôi, đi về nhà nào," Cảnh Liêm ngồi xuống giường xoa xoa đầu em. Chỉ mới ngủ được hai tiếng hơn, em vẫn chưa thoải mái, dụi dụi mặt không muốn dậy.

"Thế anh bế Khanh Khanh xuống xe nhé?"

Cảnh Liêm kéo em ngồi lên đùi mình, hai chân vòng ra sau. Điền Khanh vẫn say ngủ, tựa cả phần thân trước lên người hắn, tay ôm như ôm gối.

"Một chút nữa..."

"Ừm, một chút nữa," Cảnh Liêm lặp lại, cưng chiều đưa tay ôm em sát vào lòng mình. "Em bé ngủ ngoan nhé"

"Không phải em bé đâu..." Em lảm nhảm, dỗi hờn cào lưng hắn. "Lớn rồi.."

"Ừm, Khanh Khanh lớn rồi, không phải em bé nữa," Hắn cười lớn, hôn loạn lên mặt em. "Anh thương Khanh Khanh nhất đấy"

Cuối cùng, vẫn là Cảnh Liêm bế em xuống tận xe và đưa về nhà.

___

Hôm nay cuối tuần, phòng của em muốn đi ăn tối cùng nhau.

Chuyện lộ tài liệu sau hôm ấy không thấy ai nhắc đến nữa, có lẽ giải quyết ổn thoả rồi. Tuy vậy, em vẫn cảm nhận được ranh giới giữa em và những người trong phòng.

"Điền Khanh có đi không?"

Mọi người trong phòng đổ dồn mắt vào em, Duy Kỳ quay sang em cười gian, "Cả phòng đều đi mà, Điền Khanh không đi thì kỳ lắm nhỉ?"

Môi nhỏ của em hơi mím lại, Điền Khanh lễ phép mỉm cười. "Vâng, em sẽ đi ạ"

Dù gì cũng là môi trường công sở, có ghét nhau cũng phải giữ trong lòng thôi.

Tan làm, mọi người đề xuất đi chung xe đến đó. Em biết hôm nay Cảnh Liêm có cuộc họp, nên đành nhắn trước cho chị Thư ký.

"Chị bảo Phương Tổng là em đi ăn với phòng em nhé. Em cảm ơn chị"

Sau đó cũng gửi tin nhắn thông báo cho Cảnh Liêm, nếu không nhất định sẽ bị hắn đánh sưng mông mất.

"Phòng em có tổ chức đi ăn tối, em ăn xong sẽ về ngay, anh khỏi chờ em nha"

Cảnh Liêm họp xong, đọc tin nhắn của em, liền mỉm cười trả lời. "Được, bật định vị đi, lát nữa anh đón em"

Đối với hắn, mấy buổi tiệc này cũng không có gì quá đáng lo ngại.

Chuyện lộ tài liệu ra bên ngoài, hắn cũng đã xử lí triệt để. Người làm sai đã bị đuổi việc, chuyện này rơi vào quên lãng, bởi công ty ra thông báo, ai đề cập đến chuyện này cũng sẽ bị kỉ luật.

Cho em đi mấy cái này, hoà đồng một chút cũng tốt.

Hắn biết rõ em đến đó sẽ không ăn uống bao nhiêu, nên cũng không tự đi ăn tối, mà tiếp tục ở công ty làm việc, đợi đến lúc đón em về rồi ăn.

"Phương Tổng, anh không đi đón Điền Khanh sao?" Chị Thư ký định vào trong để lại tài liệu, thấy hắn đang ngồi làm việc liền ngạc nhiên. Cảnh Liêm lắc đầu, "Em ấy bảo khi nào về sẽ gọi"

"Tôi nghe bảo, đêm nay sẽ tổ chức tiệc rượu," Chị Thư ký đẩy gọng kính, hiền lành nói. "Phương Tổng, tôi nghĩ Điền Khanh không thể từ chối khi người khác mời rượu đâu"

Đương nhiên, Cảnh Liêm nghe xong liền đứng dậy đi đón em.

__

Rầm.

Cảnh Liêm mở toang cửa, cả phòng lập tức im bặt.

"Phương Tổng!"

Đến Duy Kỳ đang ôm lấy Điền Khanh kéo đi cũng phải dừng lại ngước lên nhìn. Hắn không đáp lời, tiến thẳng đến chỗ em đang say mèm, "Buông ra"

Duy Kỳ buông em ra, Điền Khanh không có người để nắm, chao đảo suýt ngã. Hắn nhanh chóng kéo em về phía mình, mắt quét một vòng căn phòng. "Ai?"

"Đây, đây là thực tập sinh mới của công ty.."

Bạn nhỏ say xỉn cảm nhận được mùi hương quen thuộc liền dụi dụi mặt vào ngực hắn trước ánh mắt sững sờ của mọi người, "Phương Tổng.."

"Tôi không hỏi em ấy là ai. Tôi hỏi ai bắt em ấy uống!?"

Không cần nói, ai nhìn vào cũng biết hắn đang phát điên lên.

Vốn dĩ Cảnh Liêm hỏi chắc nịch như thế, là vì hắn biết rõ, em sẽ không chủ động uống rượu.

"Là, là Trưởng phòng," Mọi người không ai muốn mình bị đổ tội, lập tức chỉ ra người đứng đầu. "Anh ta ép cậu ấy uống, bảo không uống sẽ đuổi việc cậu ấy"

Một người, hai người, rồi một nhóm người nhao nhao lên tiếng. Trưởng phòng khuôn mặt méo mó nhìn hắn muốn giải thích, gã không tin Phương Tổng sẽ vì một đứa ất ơ mà nặng nhẹ với mình.

"Sáng thứ Hai, tám giờ, tôi muốn thấy đơn xin thôi việc của cậu"

Cảnh Liêm không nói gì thêm, chỉ bế em lên rồi đưa ra xe, để lại Trưởng phòng giận dữ gào thét chửi bới nhân viên của mình.

"Mình về nhà ạ..."

"Ừm, cẩn thận đυ.ng đầu," Hắn đặt bàn tay lên đầu em che chắn rồi mới nhét em vào xe. "Ngoan, ngồi yên anh thắt dây an toàn cho em này"

"Hôn..."

Cảnh Liêm bật cười, hôn nhẹ lên môi em rồi kéo dây an toàn, sau đó mới vòng qua cửa bên kia ngồi vào xe.

"Phương Tổng..."

Thật ra, Cảnh Liêm khá thích lúc em say.

Đương nhiên phải là say khi ở bên cạnh hắn cơ.

"Sao lại gọi anh là Phương Tổng, hửm?" Hắn bật cười, lấy áo khoác che thân trên em lại cho ấm. Điền Khanh nắm lấy tay hắn. "Phương Tổng..."

Dù có say cũng chỉ là một bạn nhỏ nhân viên ngoan ngoãn bám lấy hắn. "Đừng đuổi việc em..."

"Ừm, anh không đuổi việc em, ngồi yên cho anh lái xe"

Uống say rồi, nên em ngủ rất ngoan.

Cảnh Liêm nhìn qua, chỉ biết lắc đầu mỉm cười.

"Anh bế em vào nhà này, ôm chặt vào nhé," Hắn mở cửa xe, đỡ em vào lòng mình. Điền Khanh liền bám chặt lấy hắn, không ngừng lải nhải xuống quãng đường từ chỗ đỗ xe lên đến phòng ngủ.

"Anh thích em nhiều không.."

"Vì em thích anh lắm..."

"Ở công ty, ở công ty ấy..." Em ngả lưng muốn nằm xuống, Cảnh Liêm sợ em đập đầu vào tường, phải đỡ em chậm rãi đặt xuống đệm. "Ở công ty thế nào?"

"Có, có nhiều người thích anh, thích anh lắm," Điền Khanh cứ thế nằm dài trên giường, để hắn lo cho mình. "Em sợ mất anh"

"Người ta thích anh chứ anh có thích người ta đâu," Cảnh Liêm bật cười, lấy thun cột tóc mái em lên thành cây dừa. "Anh chỉ thích em thôi"

Tiếng cười khúc khích vang lên, Cảnh Liêm cũng theo đó mà cong vành môi. "Uống nhiều quá rồi đấy"

Khi say, em chịu nói chuyện với hắn nhiều hơn.

Những lúc thế này, Cảnh Liêm thường xấu tính hỏi em một số vấn đề, chẳng hạn như em có không thích hắn thế nào không, hay hắn có làm gì quá đáng với em không.

Em rất nhát, nếu hỏi em lúc tỉnh táo, em nhất định sẽ không chịu nói thật lòng.

"Anh đang làm gì vậy," Em dụi dụi mắt rồi nhìn hắn. "Anh bắt nạt em ạ.."

Hắn phì cười, cúi xuống hôn lên trán em một cái. "Anh đang lau người cho em"

Phương Tổng ở bên ngoài uy nghiêm biết bao, về nhà vẫn cưng chiều vắt khăn lau người cho bảo bối.

Nhưng mà, bạn nhỏ không hợp tác chút nào cả.

"Khanh Khanh, để anh lau nhanh rồi mặc đồ lại kẻo cảm lạnh đó"

Uống rượu nhiều thì rất buồn ngủ, em không ý thức được xung quanh đang có chuyện gì, chỉ để mặc cho Cảnh Liêm lăn qua lăn lại như lăn bột.

Cả người của em đều trắng trẻo đáng yêu, dạo này bị hắn ép ăn nên cũng có da có thịt, Cảnh Liêm thiếu điều đè em xuống ăn ngay lập tức. Nhưng tuần trước mới làm rồi, hơn nữa em cũng không tỉnh táo...

"Ngày mai anh sẽ đánh em phải không..."

Cảnh Liêm nhìn em nhắm mắt nhưng miệng vẫn còn lảm nhảm thì bật cười, hắn cẩn thận kéo em ngồi dậy rồi mặc áo vào. "Sao lại nghĩ như thế?"

"Vì... vì em uống rất nhiều đó..."

"Không đánh vì lí do này đâu," Hắn kiên nhẫn trả lời, nhẹ nhàng đỡ em ngồi dậy. "Để anh mặc áo cho em"

Không hiểu vì sao, gần đây em thường chủ động nghĩ đến việc hắn sẽ đánh em.

Rõ ràng hắn chưa từng tức giận với em, nhưng em lại cho rằng hắn muốn đánh mình.

Chợt nhớ đến chuyện Dĩnh Đình nói, hắn nhìn em, gặng hỏi. "Có phải gần đây anh rất không tốt với em không?"

Điền Khanh mặc áo ngủ xong lại nằm bẹp xuống giường. "Không..."

"Có phải gần đây anh đánh em nhiều quá, nên em cảm thấy sợ anh không?"

Mặt em hơi mếu, đạp chân vùng vẫy, "Mặc quần..."

"Ừ ừ, anh giúp em mặc"

Hắn nên nhẹ nhàng với em một chút, tránh để em lúc nào cũng cho rằng bản thân sắp bị đánh đòn. Hắn không thích như thế.

Bảo bối phải sống thật thoải mái.

Xong xuôi hết, Cảnh Liêm cũng chẳng còn sức nấu nướng, chỉ đi tắm rồi nằm xuống ôm em ngủ.

"Cảnh Liêm..."

"Anh nghe, anh nghe đây," Hắn mỉm cười, xoa xoa lưng cho em. Mắt em vẫn nhắm chặt, nhỏ giọng lảm nhảm, "Anh rất tốt với em..."

Lần nào say, em cũng nói với hắn câu này.

"Thật ra, thật ra, những lúc anh tha cho em khi đang phạt..." Em nhỏ giọng thì thào. "Em luôn nghĩ, có phải vì em rất... rất không ngoan, nên anh không muốn phạt em nữa..."

Mắt của em mơ hồ nhìn hắn. "Cảnh Liêm... có phải em rất hư không..."

Để em suy nghĩ đến nước này, Cảnh Liêm thật sự đau lòng thay cho em.

Em thiếu cảm giác an toàn đến mức, hắn những tưởng mình tha thứ vài roi sẽ khiến em thoải mái hơn, nhưng lại khiến em tự trách bản thân không tốt.

Sao lại ngoan đến thế này cơ chứ?

Phải chi em hồn nhiên một chút, thoải mái một chút, có lẽ mọi thứ sẽ ổn thoả hơn rất nhiều.

"Khanh Khanh, anh tha cho em là vì anh không thể tiếp tục phạt em," Hắn xoa nhẹ lưng em, dịu giọng. "Không phải vì em không ngoan"

Điền Khanh không còn say nữa, nhưng trong đầu vẫn còn chếnh choáng hơi men. Em tựa đầu vào lòng hắn, "Không phải vì em hư ạ.."

"Đúng vậy, anh tha cho em vì anh biết em biết lỗi, và anh tin rằng em sẽ sửa sai," Cảnh Liêm đau lòng cúi xuống hôn lên trán em một cái. "Trong mắt anh, em không bao giờ hư cả."

"Phạt em là để em nhớ lỗi sai. Con số chỉ là một giới hạn, để em biết rằng anh sẽ không đánh nhiều hơn. Thế nên, sẽ có lúc anh đánh đủ, hoặc anh sẽ bỏ lại vài cái. Anh không quan trọng việc đánh em bao nhiêu roi, anh chỉ muốn biết em ghi nhớ được lỗi của mình"

Bàn tay của em hơi siết lấy áo hắn, "Cảm ơn anh"

Cảnh Liêm cười nhẹ, ánh mắt cưng chiều nhìn em, "Anh cũng cảm ơn em, vì đã đồng ý ở bên anh"

Cảm ơn anh, vì đã chấp nhận em khi em không hoàn hảo.