Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Phiên ngoại: Cưng chiều

Món quà nho nhỏ trong lúc đợi 12 tháng cho chap mới 😘

Cảm ơn mọi người vì đã luôn ủng hộ truyện của mình ạ 🙆

♀️💌

____

I.

Thật ra trước đây Cảnh Liêm từng tặng em bạch tuột cảm xúc một lần rồi.

"Nếu như em cảm thấy không vui," Hắn cầm con bạch tuộc bông lên, đẩy ngược mặt trong ra ngoài. "Thì để như thế này, được chứ?"

Em nhìn bạch tuộc màu xanh da trời cau có kia, đưa tay cầm lên, rồi lộn ngược về mặt màu hồng.

Cảnh Liêm khẽ cười, vỗ vỗ đầu bạch tuộc, lại xoa xoa đầu em. "Anh làm việc ở thư phòng, nếu cần thì kêu anh"

Cửa nhẹ đóng lại, em vẫn nhìn theo, hai tay vô thức sờ sờ đầu.

Cảm giác như hơi ấm bàn tay hắn vẫn còn lưu lại trên đó vậy...

Thích quá đi mất..

___

II.

Con bạch tuộc đặt nằm nghiêng ngả trên bàn, một nửa hồng, một nửa xanh. Hắn quay sang nhìn em đang co mình nằm ngủ trên giường, trong lòng bất chợt lặng xuống

Cảnh Liêm nhận ra, em không muốn thể hiện cảm xúc, chứ không phải là không biết thể hiện cảm xúc.

Ngay từ ban đầu, em đã không muốn hắn nhìn thấu em.

Hắn nằm lên giường, dùng một tay ôm bụng em kéo vào lòng mình. Từng hành động này đều thật nhẹ nhàng, bởi hắn không muốn em cảm thấy khó chịu.

"Bảo bối ngủ ngon" Cảnh Liêm vén mái em lên, cúi xuống hôn lên trán em một cái. Hàng mi của em khẽ run, rồi lại tiếp tục yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ là thời điểm đó, món quà này em không thể nào dùng được, thế nên sau này bạch tuộc biến mất lúc nào, em cũng không nhớ nữa.

Rồi món quà ấy sẽ đến khi em sẵn sàng.

___

III.

Ngày cuối năm

Năm nay, Cảnh Liêm không về nhà đón năm mới cùng ba mẹ.

Bởi hắn vừa mới bắt về được một em bé.

Điền Khanh rất sợ giao tiếp, nhà hắn năm mới ồn ào như vậy, đem em về nhất định sẽ khiến em không thoải mái. Thế nên Cảnh Liêm quyết định ở đây cùng em.

"Em không đợi xem pháo hoa hả?"

Em ngồi trên giường nhìn chằm chằm hắn, lắc lắc đầu. Cảnh Liêm tiến đến xoa đầu em, cúi xuống, "Sao thế? Hôm nay là ngày cuối năm mà"

Em im lặng, trên mặt lộ rõ vẻ không thoải mái. Nhưng nếu như không nghe theo hắn, em sẽ cảm thấy rất có lỗi.

Hắn vì em mà không về nhà đón năm mới bên gia đình, nếu em để hắn phải đón năm mới một mình, thì em thật xấu xa.

"Đêm nay, em đón năm mới cùng anh nhé?"

Sự dịu dàng hiếm hoi của hắn, đổi lấy một cái gật đầu của em.

___

IV.

Tiếng pháo hoa làm em giật mình lùi lại mấy bước rồi lọt thỏm vào lòng hắn.

Vũ Hiên rất ghét tiếng pháo hoa, nên gã ta làm mọi thứ để át đi tiếng pháo. Suốt năm năm qua, ngày đầu năm mới luôn là ngày em thảm hại nhất.

"Vào nhà đi anh..." Em suy sụp nhắm mắt bịt tai, mặt mũi tái xanh. Em sợ, em không muốn đối mặt với thứ xinh đẹp này.

"Đừng sợ, có anh ở đây," Cảnh Liêm áp bàn tay che hai tai em lại. "Không nghe tiếng sẽ không sợ đâu"

Những gì sau đó hắn nói, em cũng không nghe được. Cảnh Liêm kiên trì che tai cho em, biết em không nghe được mình nói nhưng vẫn thì thầm, "Pháo hoa đẹp thật nhỉ?"

Em híp mắt nhìn, lo sợ hắn bỏ tay ra, nên cũng đưa tay đè lên mu bàn tay hắn. Thế này sẽ không còn nghe tiếng pháo hoa nữa.

Đẹp thật.

Cũng đã năm năm trôi qua, mỗi ngày đầu năm mới đều như cơn ác mộng.

"Chúc em năm mới vui vẻ"

Em không trả lời, nhưng đôi mắt đã sớm ửng hồng. Cảnh Liêm ôm lấy em, dịu giọng, "Từ bây giờ, hãy đón năm mới cùng anh, được không em?"

___

V.

"Thuốc an thần?" Cảnh Liêm hơi cau mày nhìn em. "Khanh Khanh?"

Hắn thấy em run rẩy, trong tâm liền nhũn đi một chút. Cơ mặt giãn ra trở về vẻ ôn hoà. Nhẹ nhàng kéo em vào lòng, Cảnh Liêm đặt lọ thuốc sang một bên rồi chậm rãi xoa đầu em.

"Sao em không nói với anh?" Tay hắn luồn vào mái tóc đen của em rồi xoa xoa. "Nếu em không ổn, chúng ta có thể cùng đi bệnh viện mà"

"Em.. em chỉ dùng khi anh đi công tác thôi.."

Không khí hơi trầm xuống một chút, tay của hắn đang xoa đầu em cũng ngưng lại. Trong lòng em cuộn lên, thật ra em không nên nói chuyện này..

Nghĩ nghĩ một chút, em im lặng, không dám tiếp tục.

"Lúc anh đi công tác, em thấy không ổn sao?"

"Dạ.." Em gật gật đầu, áp một bên má lên ngực hắn. "Có chút thôi ạ.."

Đi công tác đều là bắt buộc hắn mới đi, em không muốn để mình cản trở công việc của hắn.

"Anh xin lỗi," Cảnh Liêm cúi xuống hôn trán em một cái. "Anh sẽ cố gắng ít đi hơn, bảo bối đừng uống thuốc nữa nhé"

"Em biết anh có việc quan trọng mà..." Điền Khanh chớp mắt, ngoan ngoãn nhìn hắn. "Em không sao..."

"Ừm, nhưng đừng dùng thuốc nữa"

"Em hiểu rồi.."

"Ngoan"