Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 38: Tốt hơn

Mình thật sự rất yêu quý mọi người. Mình mong các bạn sẽ tìm thấy được sự nhẹ nhàng, và sẽ cảm thấy sự phiền muộn tan biến khi đọc truyện. Chữa lành luôn là một mục tiêu mà mình muốn hướng đến, và mình mong là mình có thể làm được điều đó

Cảm ơn các bạn vì đã luôn ủng hộ mình 💌🙆

♀️

____

Sáng sớm, hắn dậy trước để làm thức ăn cho em. Tối hôm qua em chỉ uống rượu, chắc chắn khi dậy sẽ rất đói.

Cảnh Liêm chưa từng đoán sai về cục cưng của hắn.

Em ngái ngủ xuất hiện ở bếp khi hắn đang chiên trứng. Cảnh Liêm nhìn thấy em, khoé môi lập tức cong lên, nhưng vẫn vờ không vui, "Hôm qua không có anh mà còn dám uống nhiều thế hả?"

Có lẽ vì vẫn còn chút hơi men trong người, em chậm rì rì ôm từ phía sau hắn, dụi dụi mặt. "Em đau đầu..."

Dù có đau thật hay giả, thì Cảnh Liêm vẫn sẽ đặt sức khoẻ của em lên trước. Chỉ cần một câu thế này thôi cũng đủ làm hắn mềm lòng rồi.

"Em phải ăn xong mới có thể uống thuốc được," Cảnh Liêm ôm eo kéo em sang đứng cạnh mình, hôn lên má em một cái. "Đói bụng chưa?"

"Dạ rồi ạ"

"Lấy sữa uống trước đi, anh xong ngay đây"

Dù em kén ăn, nhưng khi em đói, em vẫn sẽ ngoan ngoãn ăn uống như bình thường.

Như thường lệ, khi ăn sáng xong thì Cảnh Liêm sẽ lên thư phòng làm việc, để em tự tìm đến xin lỗi thôi.

"Hôm qua em như thế là không ổn đâu," Hắn đặt xấp tài liệu sang một bên. "Nếu anh không đến kịp thì thế nào?"

"Em đã báo anh trước rồi," Em phụng phịu, cũng có chút áy náy. "Xin lỗi anh..."

"Xin lỗi vì cái gì?" Cảnh Liêm ngước lên nhìn em, vẻ mặt đầy nghiêm túc. Điền Khanh chớp chớp mắt, "Vì uống nhiều quá ạ"

"Gì nữa?"

Gì nữa?

"Em... em, em uống mà không... có anh..."

Hắn gật đầu, nhưng vẫn tiếp tục. "Còn gì nữa?"

Thật ra hắn không có tức giận, chỉ đang nghiêm túc dạy dỗ em thôi. Có điều bạn nhỏ lại cho rằng hắn đang giận mình lắm, đáng thương mím môi suy nghĩ.

Nghĩ rất lâu, cũng không nhận ra được mình còn sai cái gì.

"Em không biết..."

"Em biết"

Rồi xong, đến Cảnh Liêm mà cũng không nhường em nữa. Không khí trong phòng trầm xuống. "Vì sao em uống nhiều như vậy?"

Điền Khanh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, hơi chột dạ. Em có nên nói thật không nhỉ...

Giấu một chút... chắc không sao đâu.. nhỉ?

"Vì... mọi người đều uống ạ..."

"Em chắc không?"

Cảnh Liêm luôn cho em cơ hội.

Hắn tin rằng, con người luôn luôn có lúc lỡ lời, chưa kịp suy nghĩ thấu đáo đã mở miệng, thế nên, hắn luôn sẵn lòng cho em cơ hội để sửa lại lời mình nói.

Việc duy nhất em cần làm, chính là sử dụng cơ hội này thật tốt.

"Dạ chắc"

"Điền Khanh!"

Tiếng quát của hắn làm em cứng cả người, cảm giác toàn thân lạnh toát, đến một cử động nhỏ cũng không có. Mắt em cứ mở to nhìn hắn, hốc mắt đỏ ửng.

Nhìn vẻ mặt sợ sệt của em, Cảnh Liêm có chút hối hận. Nén lại tức giận, hắn chậm rãi hít một hơi thật sâu, "Về phòng tự suy nghĩ lại, anh xong việc sẽ qua với em"

Điền Khanh nhỏ giọng "Dạ" một tiếng, tay quẹt nước mắt rời đi.

Đến lúc về đến phòng ngủ, chân tay em vẫn còn run lẩy bẩy vì hoảng loạn.

Nghe tiếng đóng cửa, Cảnh Liêm xoay ghế lại nhìn vào màn hình, khẽ thở dài.

Hắn chẳng muốn đánh đòn em chút nào cả.

Đây không phải là lần đầu tiên em giấu diếm hắn. Cơ hội lúc nào cũng có, nhưng em vẫn luôn lựa chọn giữ hết mọi thứ cho riêng mình.

Tật xấu này nhất định phải bỏ đi.

Trong phòng ngủ không gắn camera, nhưng Cảnh Liêm cũng không lo lắng chuyện em đứng phạt ngoan ngoãn thế nào. Bởi hắn tin em, hắn biết em sẽ nghe lời.

Hắn sợ em đứng lâu mỏi tay, nên chỉ năm phút sau liền đi về phòng. Chưa bao giờ Cảnh Liêm để em đứng đến nửa tiếng, cao nhất là hai mươi phút thôi.

Nhìn thân ảnh nhỏ nhỏ kia nghiêm túc đứng phạt với hai tay giơ cao, lửa giận trong lòng hắn như dập tắt.

"Khanh Khanh, đến đây"

Em chậm chạp tiến đến giường ngồi xuống bên cạnh hắn. Cảnh Liêm nhìn em cúi gằm mặt, dịu giọng, "Nói chuyện thì phải ngẩng mặt lên"

"Sợ lắm ạ..."

"Nghe lời, em thế này là không tốt," Hắn không túc giận, chỉ từ từ giảng giải. "Nói chuyện thì phải nhìn nhau chứ. Anh còn lớn hơn em nữa đấy"

Cảnh Liêm rất ít khi đề cập đến chuyện chênh lệch tuổi tác giữa hai người. Khi em sẽ gọi thẳng tên hắn ra, hắn không có vấn đề với việc đó. Nhưng chuyện nào ra chuyện đấy, hắn không cần em lịch sự, chỉ cần em lễ phép là được.

"Em sợ anh hay sợ bị phạt?"

Em lắc đầu, giọng buồn thiu, "Em không biết..."

Trách phạt chưa bao giờ là dễ dàng.

Dạy dỗ, đánh đòn, nghe tưởng chừng như không có gì khó, nhưng đây chính là cả một quá trình để nuôi dạy ra một người.

Nếu như không dạy dỗ, cứ đè xuống đánh, nhất định sẽ chẳng đem lại kết quả tích cực, mà còn có khả năng phản tác dụng nữa.

Đó là lí do cả hai luôn có một cuộc trò chuyện để giải quyết vấn đề trước khi Cảnh Liêm bắt đầu xử phạt.

"Em nghĩ anh không biết em bị người ta bắt nạt sao?"

Sao em có thể quên mất, chỉ cần Cảnh Liêm muốn, mọi chuyện hắn đều có khả năng nắm trong lòng bàn tay.

"Đến cuối cùng, em vẫn lựa chọn giấu anh," Hắn không ép em nữa, ngồi bên cạnh em, chậm rãi nói. "Anh không đáng tin để em có thể mở lòng phải không?"

"Không..."

"Anh sợ nếu anh nhúng tay vào sẽ phủ nhận mọi sự cố gắng của em, nhưng để em một mình như thế này, chuyện gì em cũng không nói thì anh biết phải làm sao đây, Khanh Khanh?"

Nếu như không phải vì em ngại ngùng, hắn đã sớm chuyển em lên phòng Tổng giám đốc ngồi từ lâu rồi.

"Anh ở đây để làm gì?"

Bàn tay hắn dịu dàng gạt đi hàng nước mắt chảy dài trên mặt em, "Là để bảo vệ em, để em dựa dẫm"

Trong lòng em lúc này, chỉ còn lại tự trách và hối hận.

Em sợ mình nói ra sẽ phiền hắn, nhưng việc không nói ra lại sẽ khiến hắn đau lòng hơn nữa.

"Em xin lỗi..."

Cảnh Liêm sợ mình động tay quá nhiều sẽ khiến em cảm thấy tất cả nỗ lực của em đều do quan hệ. Hắn biết em thực sự giỏi giang, nên nếu chỉ vì vài hành động của hắn mà khiến em hạ thấp bản thân thì thật đáng tiếc, nên hắn không chạm vào.

Bây giờ thà như em phạm những lỗi khác lần đầu, hắn đều có thể nhắm mắt bỏ qua.

Nhưng nếu một lỗi mà em lặp đi lặp lại nhiều lần, thì bắt buộc hắn phải có biện pháp cho em ghi nhớ.

"Khanh Khanh, anh biết em đã có thể tự lập hơn, không cần anh nữa," Cảnh Liêm thở dài, xoa xoa đầu em. "Nhưng hãy để anh được bảo vệ em, bởi vì anh luôn sẵn sàng ở đây vì em mà"

Trước khi khiến em bật khóc vì đau, Cảnh Liêm sẽ để em rơi nước mắt vì nhận ra lỗi lầm của bản thân.

Đến lời xin lỗi muốn nói ra cũng bị sự hối hận làm cho nghẹn lại nơi cuống họng. Em im lặng khóc, không dám đối mặt với hắn.

"Chuyện em uống nhiều, anh không phạt, vì đó không phải lỗi của em"

Người ta ép em uống, là một nhân viên đến thực tập được trả phụ cấp như em, sao có gan từ chối.

"Nhưng chuyện em không nói thật với anh, đây không phải lần đầu, có đúng không?"

Mặc dù từ vẻ mặt đến giọng nói của hắn chẳng hề mang chút uy hϊếp, nhưng em đã sợ đến muốn nhũn cả người.

Đúng là uy lực của Cảnh Liêm không thể đùa...

"Xin lỗi anh... em sai rồi..."

Biết em đã hiểu, hắn gật đầu, vỗ đùi ra hiệu.

Cảnh Liêm đợi em nằm xuống ngay ngắn, nghiêm giọng, "Anh có thể cho em nhiều cơ hội sửa sai, nhưng không phải cho cùng một lỗi"

Hắn nâng người em lên, kéo quần em xuống tận gót chân rồi lột ra hẳn. Phần thân dưới của em cứ thế phơi bày, run rẩy chờ đợi.

Vì đã nói hết mọi vấn đề rồi, nên hắn thường sẽ không nói gì thêm khi đánh đòn, sợ sẽ gây áp lực cho em.

Đâu ai muốn bị mắng mãi một câu.

Lực tay Cảnh Liêm rất mạnh, thật sự đánh cái nào sẽ để lại dấu vết lẫn đau rát vô cùng rõ ràng. Chỉ mới mười mấy cái đã bắt đầu nghe tiếng sụt sùi rồi.

Đánh bằng tay vốn dĩ không có nhẹ nhàng. Nếu là thước, là roi, thì hắn sẽ nương tay, còn đánh bằng tay thì nhất định Cảnh Liêm sẽ không giảm lực.

Hai cánh mông căng tròn phủ một màu đỏ bầm run rẩy, hắn sợ em ngã, đành một tay giữ tại eo của em lại, tay kia tiếp tục trừng phạt.

Vì tư thế ngồi của hắn là dang rộng hai đùi, nên mông nhỏ của em vừa vặn nằm trên đùi phải, đùi trái cũng là phần vai em tựa lên rồi.

Cảnh Liêm thích tư thế này, vì dù đánh thế nào hắn vẫn có thể kiểm soát được cơ thể của em.

Có thể dễ dàng cúi xuống hôn một cái động viên.

"Nằm yên, em đang bị phạt," Hắn xoa đầu em nhắc nhở, "Em làm được, phải không Khanh Khanh?"

Bàn tay hắn nhẹ nhàng mân mê xuống má em giúp quẹt đi hàng nước mắt. "Chịu đựng"

Phạt phải ra phạt, dù thương đến đâu cũng phải dạy dỗ thật tốt.

Biết giáo huấn đúng lúc mới là yêu thương.

Khoảng hai mươi cái, Cảnh Liêm quyết định không tiếp tục nữa. Nếu đánh tay nhiều quá, mông em một lát nữa sẽ không chịu được thêm.

Cục cưng da mỏng, chịu đòn không tốt, đánh cho biết đau là được rồi.

Hai mươi cái không nhiều, đánh còn chưa đến ba phút, nhưng cũng đủ để hai bên mông em in lại những dấu bàn tay đỏ hồng, cả gương mặt cũng đẫm nước mắt từ lúc nào.

"Đứng dậy," Hắn vỗ lên mông em hai cái, giúp em chống người lên. "Em nằm xuống giường đi"

Thoáng thấy hắn bước ra tới cửa, em rụt rè lấy hết can đảm chạy theo kéo hắn lại.

"Anh... đừng lấy roi mây ạ..." Em thút thít níu tay hắn. "Em biết sai rồi..."

Hiếm khi nào em chủ động xin xỏ hắn khi bị phạt như thế này.

Điền Khanh là một bạn nhỏ rất có tinh thần trách nhiệm, chỉ cần hiểu bản thân sai thì em nhất định sẽ ngoan ngoãn chịu phạt đầy đủ.

Nhìn hắn không phản ứng, em có chút cuống quýt, xấu hổ buông tay áo hắn ra, cúi đầu. "Xin lỗi... em, anh phạt em thế nào cũng được..."

Thảm thương.

Áo thun trắng xộc xệch che trước không che sau, quần thì đã sớm bị vứt ở góc giường, mặt mũi lấm lem nước mắt. Dáng đứng cũng không đứng thẳng nổi mà cứ nhấp nhỏm.

Dù biết bản thân phải cứng rắn, nhưng Cảnh Liêm vẫn không nhịn được xoa xoa đầu em. "Anh không dùng roi mây, em nằm sấp đi"

Hắn sợ ở trong này nữa sẽ không kiềm được tha cho em mất. "Nghe lời"

Em nhìn theo bóng dáng của hắn, đưa tay lên dụi mắt, cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

Mặc dù trong lòng tràn đầy lo sợ, em vẫn ngoan ngoãn nằm sấp lên giường, úp mặt vào gối đầu đợi hắn quay lại.

Bản thân em cũng biết mình sai rồi, nên không có ý định chống đối hắn. Chỉ là, bị đánh bằng thứ gì đó khác bàn tay của Cảnh Liêm là một vấn đề rất đáng sợ...

Cảnh Liêm sang thư phòng lấy thắt lưng. Hắn không bao giờ để thắt lưng trong tủ tại phòng ngủ, cũng rất hiếm khi về nhà và trực tiếp tháo dây lưng trước mặt em.

Hắn không biết có chuyện gì từng xảy ra, nhưng hắn đã thấy em hoảng sợ khi nhìn hắn đột ngột gỡ dây lưng.

Kể từ đó, Cảnh Liêm luôn đặt dây lưng tại thư phòng, để em không phải nhớ về những chuyện xưa cũ nữa.

Nhìn dây lưng trong tay, Cảnh Liêm trầm ngâm một lúc, rồi tự quất dây lưng vào lòng bàn tay trái của mình mười cái.

Từng vệt đỏ dài in lại trên lòng bàn tay kèm theo đau đớn, hắn lắc đầu, nhất định không được dùng nhiều lực như thế này để đánh em.

Đến hắn còn cảm thấy đau, thì làm sao em có thể chịu được?

Em nằm sấp ngay ngắn chờ đợi, tim đập căng thẳng. Cảm giác nằm phơi mông giữa phòng như thế này thật sự rất đáng sợ...

Phía sau vẫn còn đau rát nhiều lắm, nhưng em chẳng dám xoa. Bị phạt đương nhiên phải đau rồi, và em muốn bản thân phải nghiêm túc nhận phạt.

Không sao, em tự trấn an bản thân, hắn nhất định sẽ không tàn nhẫn với em như Vũ Hiên.

Sẽ không bao giờ.

Cảnh Liêm quay lại phòng, thấy em đã ngoan ngoãn nằm sấp theo lời mình, trong lòng cũng nhũn đi nhiều chút.

Gương mặt vùi vào trong gối, cả phần thân dính xuống giường, mông sưng đỏ còn hơi run rẩy. Hắn tiến đến kéo áo em lên đến giữa lưng, nhẹ nhàng xoa xoa mông cho em.

"Không nhìn thử xem anh lấy cái gì phạt em sao?"

Điền Khanh quay đầu nhìn trong tay hắn, phát hiện ra là dây lưng, liền cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa căng thẳng.

Dây lưng cũng đau mà.

"Có muốn uống nước không? Anh lấy nước cho em uống nhé"

Em lắc đầu, nhưng hắn vẫn đứng dậy rót cho em một nửa ly nước. "Ngoan, uống đi em"

Vì mắt đã sưng lên do khóc quá nhiều, nên em không hề để ý được lòng bàn tay trái của hắn đỏ rực.

Sau khi nghỉ ngơi được năm phút, hắn lại cầm thắt lưng lên, thở dài một cái nặng nề.

"Lần này anh phạt em mười cái, anh không muốn chuyện này xảy ra một lần nào nữa," Cảnh Liêm cúi xuống thì thầm sau tai em. "Nghe rõ chưa, Khanh Khanh?"

"Nếu như không chịu được nữa thì nói cho anh biết, đừng đưa tay về phía sau, đánh trúng tay sẽ đau lắm"

Em có dùng tay che, hay bỏ chạy đi nữa, Cảnh Liêm vẫn chỉ lo cho sự an toàn của em.

Đánh trúng tay sẽ đau, nếu không nằm yên, bị đánh trúng lưng hay bắp đùi cũng sẽ rất đau.

Ban đầu, hắn đã chọn vị trí đánh là mông, vì mông sẽ không đem đến tổn thương bên trong, và sẽ không gây ảnh hưởng lớn đến sinh hoạt hằng ngày. Thế nên, dù thế nào, Cảnh Liêm cũng không muốn đánh vào những chỗ khác.

Dây lưng đầu tiên không báo trước mà rơi xuống, dù hắn đã nương tay, nhưng vẫn khiến em đau đến mức lăn vào góc tường khóc lóc một trận.

Trong lòng thì không muốn có hành động phản kháng, nhưng thực tế thì quá đau để em có thể chịu được.

Em run rẩy co người, nước mắt chảy đến ướt một mảng. "Cảnh Liêm.. hức, đau.."

"Anh biết em đau"

Anh cũng đau mà.

Đánh em anh cũng chẳng dễ chịu chút nào cả.

Cảnh Liêm thở dài, quỳ một chân lên giường, tiến đến ôm em kéo ra. "Khanh Khanh, em đang bị phạt"

"Hức, anh," Em khóc lóc ôm lấy hắn, Cảnh Liêm cứng rắn kéo em ra ấn xuống giường, "Khanh Khanh, chúng ta vẫn chưa xong"

Em không sợ hắn bạo lực giống Vũ Hiên, nhưng em sợ hắn sẽ không vui nếu em vi phạm nguyên tắc như thế này.

Vì vậy, dù phía sau đau đến khó chịu, em vẫn cố gắng ngoan ngoãn nằm sấp xuống. Đây là lỗi của em, em phải chịu trách nhiệm cho lỗi sai của bản thân.

Tiếng sụt sùi nhỏ dần lại, hắn đợi đến khi em bình tĩnh hẳn mới tiếp tục nhặt dây lưng lên.

Điền Khanh cắn môi nén tiếng khóc, thật sự rất đau, hắn không nương tay chút nào cả...

Rõ ràng Cảnh Liêm đã nương tay, nhưng không có nghĩa là không đau.

"Anh, Cảnh Liêm, hức, anh đừng đánh lại từ đầu"

"Ừm, anh không đánh lại từ đầu"

Dù em có ngoan đến thế nào, có nghe lời đến thế nào, thì cũng sẽ vùng vẫy khi bị Cảnh Liêm đánh đòn thôi.

Hắn không đặt nặng chuyện em che hay né khi bị phạt. Bởi vì đây là phản ứng tự nhiên, hắn cố ý đánh đòn để em đau để nhớ, thì làm sao có thể trách em phản ứng vì đau được.

"Em muốn xoa... một chút.." Em ngượng ngùng nhìn hắn, cặp mắt còn ướt đẫm một tầng nước mang đầy chờ mong. Cảnh Liêm ngồi xuống cạnh em, "Để anh giúp em xoa, em đừng động đậy"

Cho đến hiện tại, em đã học được cách năn nỉ hắn khi muốn thứ gì đó, biết chủ động nói ra suy nghĩ của mình. Đương nhiên, hắn thật sự rất vui mừng.

"Em còn chịu được không? Nếu không thì thôi, anh không phạt nữa"

"Em chịu được.."

Là em sai, em sẽ chịu toàn bộ hình phạt hắn đưa ra.

Cảnh Liêm đánh thêm một cái, một vệt đỏ chói vắt ngang qua mông liền sưng lên. Em chật vật ôm lấy gối đầu, hai chân cũng siết lấy nhau.

"Khanh Khanh, đừng cắn môi, anh không cấm em la hét"

Còn tới tám cái nữa, mà cả người em đều đã run lẩy bẩy. Cảnh Liêm hít sâu một hơi, nghiêm giọng, "Em nằm ngay ngắn lại, chúng ta chưa xong"

Khó khăn lắm mới dỗ được em nằm sấp ngay ngắn. Hắn giữ tay em lại, nhanh chóng quất xuống thêm một cái, Điền Khanh liền nấc lên một tiếng rồi lại tiếp tục im lặng, tự mình chịu đựng đau đớn.

"Không xin tha sao?" Cảnh Liêm không nhìn nổi nữa, buông bàn tay đang giữ hai tay em lại. "Không xin thì anh đánh tiếp nhé"

Điền Khanh uỷ khuất dụi mắt, nhưng ngại ngùng không biết mở miệng xin thế nào. Bình thường toàn hắn tự tha, bảo em xin thì cũng làm khó quá rồi...

"Vậy anh đánh hết bảy cái nữa đây"

"Hức, không muốn," Tiếng em nghẹn ngào vang lên, ấm ức vùi mặt vào gối. Cảnh Liêm không nỡ trêu em, đành nhẹ nhàng bế em ngồi quỳ trên đệm, ép em hướng thẳng vào mắt mình. "Không muốn thì phải nói thế nào?"

Gương mặt nhỏ nhắn của em đã đỏ bừng vì khóc nháo, nước mắt lại trào ra, nhỏ giọng, "Anh... em đau..."

"Ừm, em đau thì anh nên làm gì đây?" Cảnh Liêm kiên nhẫn cúi người lau nước mắt cho em. "Nào, nói anh nghe xem"

Điền Khanh cụp mi mắt, hít mũi một cái, không trả lời.

"Vậy là không nên tha cho em nhỉ?" Hắn nửa quỳ nửa ngồi xuống đất để ngang tầm mắt với em. "Bảo bối nói xem, thế là đánh tiếp à?"

Bị hắn trêu, em uỷ khuất cúi gằm mặt xuống, nhất định không chịu ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Thôi được rồi, anh không phạt nữa, đánh ba cái là đủ rồi nhé," Phản ứng của em khiến hắn bật cười. Cảnh Liêm nhẹ nhàng đỡ em dậy, ôm em vào lòng. "Đánh ba cái là đủ rồi"

"Em chịu được mười cái mà..."

"Nhưng anh thì không"

Nếu Cảnh Liêm không nỡ đánh, thì hắn thật sự sẽ không tiếp tục đánh em nữa.

Dù em có chịu được một trăm cái, thì hắn cũng sẽ không thể tiếp tục đánh.

Cái đau âm ỉ ở lòng bàn tay trái liên tục bảo hắn rằng, nếu đánh tiếp nữa, thì cái đau em chịu sẽ là cái đau ở lòng bàn tay hắn bây giờ đây.

Cho dù việc phạt không tới như thế này có thể khiến em không biết sợ, có thể khiến em lặp lại lỗi cũ, hắn vẫn không nỡ đánh em.

Hơn nữa, bảo bối nhà hắn rất ngoan, bỏ vài roi cũng sẽ chẳng thành vấn đề.

Đánh đòn cũng không phải là cách duy nhất mà hắn có thể dùng để xử lí em.

"Lần này anh chỉ đánh ba cái thôi, em cảm thấy ba cái đã rất đau rồi đúng không?"

Giọng hắn rất nhẹ nhàng, như thể đang dỗ dành an ủi chứ không phải nghiêm khắc dạy dỗ em, điều này cũng giúp em thả lỏng được phần nào.

Vì biết em dễ cảm thấy căng thẳng, nên hắn không muốn mình tạo nhiều áp lực cho cục cưng nữa.

Em gật đầu đồng ý, thật sự vô cùng đau, em không thể nào tưởng tượng được nếu đánh tiếp bảy cái còn lại thì sẽ khủng khϊếp đến mức nào.

Hắn nhìn mông em, xoa xoa một chút, nhẹ giọng, "Đau thì sau này đừng như vậy nữa, em không chịu được, anh cũng không đánh được đâu"

Cảnh Liêm để em tựa mặt lên vai mình, bàn tay vuốt dọc sống lưng em. "Chỉ cần là em, anh không phiền"

"Cảnh Liêm, anh... thật sự rất tốt..." Em ngập ngừng mãi mới nói ra được câu này. Trong lòng em, thật sự không còn ai có thể đối xử tốt với em như hắn nữa.

"Để anh giúp em"

Cả người em như dán vào hắn, cứ liên tục cọ cọ dụi dụi, khóc nhè không chịu nín. Cảnh Liêm vỗ nhẹ lên lưng em, dịu dàng dỗ dành, "Ngoan, không sao, anh ở đây"

Một người đau lòng, còn một người thì đau mông.

Ôm ấp đến hơn mười phút, em mới chịu nằm sấp xuống giường để hắn bôi thuốc.

"Có phải anh càng ngày càng hung dữ với em không?" Cảnh Liêm ngồi một bên nhìn cặp mông sưng đỏ, đầy xót xa hỏi em. Điền Khanh quay lại nhìn hắn, lắc lắc đầu. "Không có"

"Anh cảm thấy gần đây anh đánh em nhiều quá, hơn nữa đều rất nặng tay"

"Do em không ngoan như trước đây mà..."

"Vậy cả hai chúng ta đều đang phát triển không tốt sao?"

"Không, không phải thế đâu ạ..."

Căn phòng bỗng dưng chìm vào im lặng, cả hai đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Là bản thân không tốt, hay người kia không tốt?

Điền Khanh bò dậy, nửa ngồi nửa quỳ nhào vào lòng hắn. "Anh ơi..."

Em biết hắn sẽ cười khi em gọi hắn như thế. Và đúng thật, khoé môi của Cảnh Liêm cong lên, "Anh nghe đây"

"Em một mình vẫn ổn"

Điền Khanh không phải là một đứa bé chỉ biết dựa dẫm vào Cảnh Liêm.

Em có trở ngại về quá khứ, em không giỏi giao tiếp, em thường nương theo ý người khác thay vì phản bác.

Tuy vậy, em đã sống "một mình" suốt năm năm trước khi gặp hắn, và em vẫn ổn.

"Nhưng em cảm thấy, có anh vẫn tốt hơn"

Em sống một mình vẫn ổn, nhưng có Cảnh Liêm, em cảm thấy tốt hơn.

Có một người ngồi bên cạnh em trên bàn ăn, gắp vào bát em từng món, sẽ vì em mà sẵn sàng bước vào bếp nấu ăn.

Có một người ôm em mỗi tối khi ngủ, hôn em một cái, giúp em mang vớ, chỉnh lại điều hoà và chăn cho em.

Có một người khi em bệnh sẽ cuống quýt lên, ôm em dỗ dành cả một buổi tối, giúp em tắm, đem thuốc đến tận nơi cho em uống.

Có một người dạy dỗ em, chỉ cho em biết đúng sai, sẽ vì thương em mà đánh, nhưng cũng vì thương em mà ngừng tay.

Có Cảnh Liêm bên cạnh, vẫn tốt hơn là một mình em tự đương đầu với cuộc sống này.

"Cảnh Liêm... em vẫn nghĩ, nếu như em không gặp anh..."

"Thì có lẽ... cuộc sống bây giờ của em sẽ rất tệ..."

"Anh thật sự, thay đổi em rất nhiều, em biết em trước đây rất không ổn..."

Em trước đây không chịu giao tiếp, không chịu chia sẻ, cũng không chịu bày tỏ lòng mình.

Đến tận bây giờ, em vẫn chưa cùng hắn ngồi xuống kể trọn vẹn những gì em từng trải qua, rằng hắn nên tránh cái gì, nên giúp em cái gì. Em chưa từng nói cho hắn biết rằng hắn nên làm thế nào với em.

Thế nhưng, Cảnh Liêm vẫn khiến em cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh hắn.

"Bảo bối, cảm ơn em vì đã tin ở anh"

Trong thoáng chốc, chẳng biết từ bao giờ, lần đầu tiên em nhìn thấy hốc mắt của Cảnh Liêm đỏ lên.

Là cả hai thật may mắn khi gặp được nhau