Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 30: Kiếm tiền

Lại là một chap về cuộc sống của cả hai khi mới về bên nhau đây ^^

Cảm ơn các bạn vì đã luôn ủng hộ và chờ đợi mình 💌

-----

Đồng hồ đã điểm 2 giờ rưỡi sáng, Cảnh Liêm tắt máy tính, rời khỏi thư phòng.

Không khí ở hành lang khá lạnh lẽo, thế nhưng Cảnh Liêm chưa vội về nằm ngủ, hắn bước đến căn phòng cuối hành lang - phòng của em.

Nhìn vào phòng em không có người, hắn không bày ra bất kì cảm xúc gì. Từ lúc ngồi làm việc đến giờ hắn chẳng nghe tiếng mở cửa, thế nên việc phòng trống không chẳng còn đáng bất ngờ.

Quả là một bạn nhỏ không hề biết điều.

Hắn quay về phòng mình, tắt đèn, đi ngủ, vẫn để cửa và đèn cho em.

___

"Về rồi?" Cảnh Liêm ngồi trên ghế sô pha nhìn ra ngoài cửa rồi nhìn đồng hồ. Mười giờ sáng mới về nhà, đi đâu cả đêm thế này?

Em gật đầu chào hắn một cái, trong lòng có chút áy náy, có lẽ hắn đã đợi em cả đêm qua rồi

"Cởi giày rồi bước vào đây, tôi nói chuyện với em"

Dù đứng cách xa một khoảng, em vẫn cảm nhận được sự uy nghiêm bức người toả ra từ hắn. Động tác cởi giày bất giác chậm lại, bởi tự nhiên em sợ quá...

"Nhanh lên"

Điền Khanh cúi gằm mặt, tay siết chặt vạt áo chậm chạp bước đến gần. Cảnh Liêm liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá em một lượt, nhàn nhạt hỏi, "Tối hôm qua đi đâu?"

Trước đây Vũ Hiên hỏi, em nhất định không được mở miệng giải thích, nếu không sẽ bị ăn tát ngay lập tức

Bầu không khí im lặng càng khiến em thêm hoảng loạn, có lẽ từ trước đến nay em chưa từng thấy Cảnh Liêm nghiêm túc đến thế..

Hắn nhíu mày, sao mà hư quá vậy?

"Nằm sấp xuống," Cảnh Liêm đứng dậy lấy chổi lông gà trên kệ rồi gõ đầu chổi xuống đệm ghế sô pha. "Nhanh lên"

Em đứng như trời trồng giữa nhà, sợ đến mức hai mắt đỏ hoe. Người này, bạo lực, giống Vũ Hiên quá...

"Nói có biết nghe không?"

Em bắt đầu thấy sợ rồi, sợ mọi thứ sẽ lại như cũ. Ông Trời thật sự không muốn cho em một con đường nào tốt đẹp chút sao?

Nhìn hắn bước đến gần, em hoảng loạn lùi về sau mấy bước. Cảnh Liêm cáu kỉnh lôi em lại, mắng. "Lùi một bước nữa tôi đánh gãy chân em đấy"

Không biết hắn nói thật hay giỡn chơi, nhưng mắt em đã đỏ hoe lên rồi.

Em không biết hắn ở ngoài kia đối xử với người khác như thế nào, nhưng hắn chưa từng nặng lời với em, kể từ lúc đem em về nhà đến hiện tại.

Tay hơi siết lấy vạt áo, ánh mắt em căng thẳng nhìn hắn bước đến gần. Làm ơn, đừng gϊếŧ em có được không?

"Tôi nói thì phải nghe lời," Hắn kéo cổ áo em đem qua đặt nằm sấp xuống ghế, Cảnh Liêm thừa nhận, hắn có chút hung hăng . "Nằm im đó"

Em lén đưa mắt nhìn lên, bị chổi lông gà trên tay hắn doạ cho nước mắt chảy dài xuống. Hai chân em bắt đầu run rẩy, tưởng chừng cả người em sắp nhũn ra đến nơi rồi.

Cảnh Liêm nhịp đầu roi của chổi lông gà lên mông em, nghiêm giọng hỏi, "Tại sao hôm qua không về nhà?"

Trong lòng một chút phản kháng cũng không có, ngoại trừ cả người đang run lập cập ra, em không nói nổi một chữ nào

"Nếu như không về thì cũng phải gọi điện báo một tiếng chứ. Em có biết nếu một người trong gia đình không về thì mọi người sẽ lo đến thế nào không?"

Mọi người ở đây, chính là hắn. Hắn lo cho em, thật lòng không mong muốn mất đi em nữa. Đứa nhỏ ngốc như vậy, sẽ bị người ta lợi dụng thế nào chứ?

Em sụt sùi lắng nghe, trong lòng dường như có chút lửa ấm. Hắn... lo lắng cho em sao?

"Đây không phải khu trọ để em muốn đi muốn ở lúc nào tuỳ ý, đây là nhà của em cơ mà."

Điền Khanh đã lâu lắm rồi, mới được cảm nhận sự quan tâm thế này...

Có lẽ đối với người khác, đây chỉ là một câu nói bình thường. Nhưng đối với em, suốt 3 năm trời bị đánh đập, bạo hành cả thể chất lẫn tinh thần, thế này là đủ rồi.

Mạnh miệng thế thôi, em vẫn sợ bị đánh. Em không biết liệu hắn có trở nên giống Vũ Hiên, điên cuồng mỗi ngày đều phải đánh em thừa sống thiếu chết không..

Tâm hồn của em, không còn lành lặn nữa.

Cảnh Liêm nhìn em run rẩy, mặt trắng bệch liền biết mình hơi quá đà rồi. Hắn không biết có chuyện gì xảy ra trong quá khứ của em, nhưng hắn không nên đối xử với em như thế này

Hắn dẹp roi sang một bên, "Đứng dậy khoanh tay lại"

Điền Khanh đứng dậy, nước mắt không ngừng rơi. Vũ Hiên chưa từng tha bổng cho em, chỉ có đánh em nặng hơn thôi.

"Khoanh tay, nói thì nghe đi"

Biết người này cũng không dễ tính như mình nghĩ, em không còn cách nào khác ngoài nghe và làm theo lời hắn nói.

Không muốn bị gõ roi vào mông đâu...

"Em không về nhà, tôi rất lo lắng cho em. Nếu như em có việc không về, ít nhất cũng phải nhắn báo tôi một tiếng, để tôi biết em vẫn ổn," Cảnh Liêm bước đến gần, em liền lùi lại một bước, cúi đầu không dám nhìn thẳng mặt hắn.

"Ngẩng mặt lên, tôi đang dạy em," Hắn cố tình phớt lờ đi một bước lùi về của em. Không sao, bạn nhỏ chưa quen thôi mà

"Đây là nhà của em. Đến con nít còn biết cuối ngày phải về nhà đi ngủ, không lẽ em không biết, hửm?"

Em căng thẳng, không dám ngẩng lên. Nước mắt vẫn chảy dài xuống hai má, môi khẽ mấp máy. "Xin lỗi..."

"Biết lỗi thì đừng có như vậy nữa, tôi cũng không thích mắng em đâu," Cảnh Liêm bước đến nhẹ ôm lấy em vào lòng. "Nhớ đấy, đây là nhà em"

Giữa cái lạnh giá của cả đêm qua đem về, em cảm nhận được ánh nắng từ đâu đó sưởi ấm trái tim này

Cái ôm này, thật sự khiến em khóc còn hơn cả doạ đánh ban nãy nữa. Hắn không nói gì, chỉ xoa xoa vỗ vỗ lưng em, em thì cứ khóc, khóc hết uất ức, khóc hết bao nhiêu sự tủi thân ra ngoài.

Đến phút này đây em mới nhận thức được, hắn thật sự quan tâm em, chỉ có em luôn nghĩ xấu về hắn mà thôi.

"Đói bụng không?"

Em không trả lời, chỉ hít mũi một cái rồi lại đứng yên cho hắn ôm. Cảnh Liêm phì cười vỗ mông em, "Lên tắm trước đi, tôi làm đồ ăn"

Khanh gật đầu, ngoan ngoãn làm theo lời hắn nói

Đến lúc em đi xuống dưới lầu, đồ ăn đã xong hết cả, mùi thơm bay khắp nhà.

"Ngồi đây," Hắn vỗ vào ghế bên cạnh mình. Mặt em có chút ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn là đến ngồi bên hắn

"Ăn nhiều một chút"

Ở cùng em một thời gian, hắn phát hiện, người này vô cùng kén ăn.

Em ăn rất ít, ăn như mèo vậy. Đôi lúc, hắn phải cau mày ép em ăn hết đống thức ăn hắn gắp cho em. Còn nhỏ mà ăn ít thì sao mà lớn được?

"Có muốn giải thích không?" Cảnh Liêm gắp cho em một miếng sủi cảo hấp. "Vì sao tối hôm qua không về nhà?"

Em cụp mắt, dùng đũa ấn ấn vào miếng sủi cảo. Hắn khẽ tay em, nghiêm giọng, "Không nghịch thức ăn"

"Điền Khanh, tôi cần một lí do?"

Câu hỏi của hắn mang đầy tính trấn áp, em không dám ngẩng mặt lên, chỉ thì thầm, "Muốn trả tiền cho anh..."

Bản thân em tự ý thức được, em không thể ở nhà hắn một cách miễn phí được.

"Em muốn trả tiền cho tôi?" Cảnh Liêm lặp lại, em gật gật đầu, bộ dạng cực kỳ ngoan ngoãn. "Tôi đâu có bắt em trả tiền cho tôi?"

"Em làm gì để kiếm tiền?" Hắn ngờ ngợ, chỗ nào mà làm việc đêm chứ. "Đừng bảo tôi là ở Bar đấy?"

Thôi xong rồi...

Nhưng em không thể làm được gì khác ngoài pha chế và phục vụ ở đó. Em cần tiền.

"Đừng đi làm ở đó nữa, hiểu chưa?" Cảnh Liêm nhìn phản ứng của em là đủ biết rồi. Thế thì lần này hắn nhường em, chủ động tự đi trước một bước vậy.

"Làm cả đêm có bị nhức đầu không?" Hắn áp tay vào trán em, rồi lại dịu giọng. "Ăn xong thì lên ngủ đi, sau này muốn làm việc thì phải làm buổi sáng. Em còn nhỏ, làm đêm hại sức khoẻ lắm"

Em nhìn hắn, gật gật đầu.

_____

Ăn xong, Cảnh Liêm bảo em lên phòng của hắn. Mặc dù có chút không hiểu, nhưng em vẫn nghe theo, lên phòng ngồi chờ hắn.

Khi Cảnh Liêm bước vào phòng, em có chút căng thẳng, hai tay vô thức bám chặt vào nhau.

"Tôi có một số chuyện cần nói với em"

Hắn kéo ghế ngồi đối diện em, chân bắt chéo, lưng ngả ra phía sau. "Đây là nhà của tôi và em, chúng ta cần có quy định chung"

"Đầu tiên, cho dù có chuyện gì thì cũng phải về nhà nằm ngủ, không dọn đồ ra ngoài. Nếu đi thì phải xin phép, như tối hôm qua là hư," Hắn xoa xoa mái tóc em, cười nhẹ. "Hư là bị la"

Em đỏ mặt, tay nghịch nghịch vạt áo. Mỗi lần hắn mắng em thật sự rất sợ...

"Tôi cảm thấy em có thể không cần gặp bác sĩ tâm lý, tuy nhiên, em vẫn phải đi khám tổng quát," Cảnh Liêm tiếp tục. "Đây là bắt buộc"

Sau khi đem em về nhà hai tuần, hắn từng hỏi em việc đi gặp bác sĩ tâm lý. Nhưng lúc ấy em khóc rất nhiều, run rẩy cầu xin hắn đừng bắt em đi, em sẽ sống như một người bình thường.

Cảnh Liêm hôm ấy thật lòng cũng bị em doạ cho một trận mất rồi.

"Em muốn khóc, muốn giận dỗi, muốn thế nào cũng được. Em có thể làm tất cả mọi thứ em muốn"

Bạn nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên giường lắng nghe. Không khó để hắn nhận ra mắt em bắt đầu hồng lên.

Cục ngốc này, em nên biết tôi chỉ kiên nhẫn với một mình em thôi đó.

Hắn ngồi lên giường đối diện em, nhẹ nhàng đưa tay nâng mặt em lên. Khoảnh khắc ánh mắt của em chạm vào mắt hắn, Cảnh Liêm thấy được đáy mắt em hơi ánh lên, rồi lại nhanh chóng chuyển hướng.

"Anh biết em đã phải chịu nhiều tổn thương"

Hắn không muốn xưng tôi với em nữa.

"Để anh theo đuổi em, yêu thương em, bảo vệ em có được không?" Cảnh Liêm hai mắt đỏ ngầu, tay vịn lấy vai em. "Điền Khanh, anh thương em"

"Vì thương em, nên không muốn để em phải chịu thiệt thòi"

"Anh có thể không dịu dàng, không dễ tính, cộc cằn, khó chịu với mọi thứ," Hắn nhẹ kéo em vào lòng, rồi vỗ lên lưng em. "Nhưng anh chắc chắn, anh sẽ đối xử với em thật tốt"

Là một người đứng đầu điều hành công ty, hắn biết những tính xấu của mình đều được người ta nhắm mắt chịu đựng. Hắn xấu xa đến mức nào, bản thân hắn tự biết được. Nhưng ai có thể ngăn cản được hắn bộc lộ mấy thứ đó ra chứ?

Cảnh Liêm chưa từng nghĩ, mình sẽ vì một người mà cố gắng kiềm chế sự xấu xa của bản thân trước mặt người đó. Hắn có thể xấu tính với cả thế giới, nhưng hắn muốn dùng những thứ tốt đẹp nhất của mình để ở bên cạnh em.

Em không biết bản thân chảy nước mắt từ lúc nào, nhưng hơi ấm của hắn bao bọc lấy em làm em tham lam muốn ôm hắn mãi thế này thôi.

"Nếu em không muốn thì cũng không sao, anh vẫn nuôi em mà," Cảnh Liêm sợ em không thoải mái, nhẹ kéo em ra. "Đừng lo"

Có điều, em muốn cái ôm đó...

Em thích mùi hương của hắn, thích sự ấm áp phủ quanh em, thích cách bàn tay của hắn dịu dàng vỗ lưng em...

Dường như ánh mắt của hắn có chút buồn, nhưng em lại không dám nói ra, đành duy trì sự ngượng ngùng vậy.

"Em có muốn ngủ ở đây luôn không?"

Thu hết can đảm, em gật đầu một cái.

Dù chỉ là thoáng qua, nhưng em nhìn thấy được khoé môi hắn cong lên.

Em muốn nói, em cũng rất thích hắn.

Ước gì mọi suy nghĩ của em có thể truyền được cho người khác mà không cần phải nói ra. Em ghét phải nói chuyện.

Đèn tắt, nhưng em ngủ không được.

Kể từ khi bị Vũ Hiên hành hạ, em đã không còn tin tưởng ở bất kì ai nữa. Lớp vỏ bọc đó cứng đến mức em còn không thể mở miệng nói chuyện với những người xung quanh. Thế mà cớ sao bây giờ, khi được ở bên hắn, em lại thấy bản thân mềm yếu đến mức này?

Cảnh Liêm dịu dàng vòng tay qua kéo em lại gần mình, nhìn em đã nhắm mắt, hắn cho rằng em đã ngủ, nên nhẹ nhàng hôn lên trán em một cái

"Anh yêu em," Hắn thì thầm, trong lòng có chút tiếc nuối rồi lại thôi. Bây giờ không được, sau này nhất định sẽ được.

Đột nhiên, hắn cảm nhận được người nhỏ trở người, rồi thu gọn vào trong lòng hắn.

"Em cũng vậy.." Em nói rất nhỏ, dường như tự nói cho bản thân nghe. Nhưng Cảnh Liêm nghe được tất cả rồi.

Tâm trạng hắn rối bời, nửa vui vẻ, nửa bất ngờ.

Hắn hiểu rõ, để nói ra được điều này, em đã phải cố gắng đến thế nào.

"Vậy thì để anh thương em cả đời này nhé"

Anh có thể xấu xa với cả thế giới, nhưng nhất định sẽ đối tốt với em.

___

Cảnh Liêm khi mới đem em về thật sự rất xấu tính, bởi lẽ anh Liêm đã như thế cả đời rồi. Thế nên việc hắn cố gắng kiềm chế, nhẹ nhàng với em thật sự là một điều đáng nể ở Cảnh Liêm. Vì yêu em mà làm tất cả

Có thể lúc ấy Cảnh Liêm vẫn hung dữ, vẫn hung hăng làm em sợ, nhưng mọi người có thể thấy hắn dần dần nhẹ lại, chậm lại khi ở bên em đó