Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 29: Chiều hư

Lâu rồi Điền Khanh không bị đòn nhì?

Cảm ơn mọi người vì đã yêu thích truyện của mình 💌

_____

Mới vừa đón năm mới được một ngày, Cảnh Liêm đã nhận thông tin phải đi công tác 4 tháng tại Mĩ.

4 tháng. Hắn chưa từng xa em lâu đến thế...

Điền Khanh đã quyết định tiếp tục học Đại học. Em lớn rồi, dù có một mình có lẽ cũng không sao...

Em không thể đi theo Cảnh Liêm, chỉ có nước yên phận chờ hắn mà thôi.

Việc nấu ăn em tự lo được. Đôi lúc, Dĩnh Đình hoặc Cảnh Huyên sẽ ghé qua thăm em, đưa thức ăn nấu sẵn cho em. Em thừa biết một phần của sự quan tâm này cũng là nhờ hắn mà ra.

Suốt thời gian xa nhau, Cảnh Liêm vẫn thường xuyên gọi điện, tìm cách để kết nối với em. Nhưng đối với Điền Khanh, thế là không bao giờ đủ. Em nhớ từng cái ôm vào lòng, cái hôn môi ngọt ngào của hắn....

____

"Cảnh Huyên, định vị của Điền Khanh báo lỗi rồi"

Cảnh Huyên lao như bay đến nhà của anh trai. Y siết răng, thầm nghĩ, đừng bảo đứa ngốc đó mua vé máy bay đi mất rồi đấy!

Nhà cửa trống không, nhưng vẫn rất gọn gàng sạch sẽ. Cảnh Huyên nhắn vài tin báo lại cho anh hai, còn mình thì tiếp tục đến những nơi em hay tới để tìm em.

Ở bên kia trái đất, hắn đã lo đến phát điên.

Hắn liên tục nhắn tin, gọi điện cho em, tất cả đều không nhận được phản hồi...

Cảnh Liêm tức giận đập bàn. Hắn sẽ không để tuột mất em.

____

Ding...

Tiếng chuông cửa reng lên, Cảnh Liêm thấp giọng chửi thề một tiếng. Nửa đêm còn tới làm gì, hắn còn đang bận tìm đứa nhỏ kia

Hắn thô bạo mở cửa, trước mặt là một bạn nhỏ hai má ửng hồng, quần áo còn xộc xệch kéo theo một chiếc va li to đùng.

Cảnh Liêm còn chưa kịp phản ứng, em đã lao tới ôm chầm lấy hắn.

Một cục bông nhỏ nhỏ đột nhiên bám chặt trong lòng mình không khỏi khiến Cảnh Liêm bàng hoàng một trận. Đứa nhỏ mà hắn cuống cuồng tìm kiếm đến phát điên mấy tiếng vừa qua này, là em thật sao?

"Em nhớ anh..."

Điền Khanh ôm mãi không buông. Em nhớ cảm giác ấm áp này, nhớ mùi hương của hắn bao bọc lấy em. Em đã chờ suốt 2 tháng rồi!

Cảnh Liêm hoàn hồn, một tay ôm lấy eo em, một tay đặt dọc lên gáy em rồi nhẹ ấn vào l*иg ngực mình. Hắn không nói gì cả, bởi hắn cần ổn định cảm xúc lại.

Cục cưng tưởng chừng như mất tích làm hắn cuống cuồng suốt mười mấy tiếng đồng hồ, bây giờ lại xuất hiện trước mặt ôm lấy hắn.

Mặc dù thương thì thương thật, nhưng càng nghĩ đến mười mấy tiếng vừa qua, hắn lại càng tức giận

Rõ ràng là chiều hư rồi !

Cảnh Liêm đột ngột bế em lên, đem vào phòng ngủ ném xuống.

"A.." Em giật mình, hơi nhích vào sát tường nhưng bị hắn nắm cánh tay lôi ra mép. Điền Khanh sợ sệt nhìn hắn, lẩm bẩm, "Đau..."

"Nằm sấp xuống," Cảnh Liêm chỉ tay xuống đệm, nghiêm giọng. Em xoa xoa cánh tay, rớm nước mắt, "Cảnh Liêm..."

"Đừng để anh lặp lại."

Đã rất lâu rồi, em cũng chẳng biết là chuyện này đã từng xảy ra bao giờ chưa, nhưng em không quen với sự kiên định uy nghi trong mắt hắn lúc này.

Điền Khanh khẽ nấc lên một cái, tự mình cởi hết quần rồi nằm sấp xuống. Em tin hắn sẽ không vô lý đánh em.

Hắn rút dây lưng, một tay ấn lưng em xuống đệm, một tay cầm dây lưng vung lên rồi mạnh mẽ đánh xuống

Điền Khanh còn chưa kịp tỉnh táo, phía sau đã bị đánh một cái đau đến trợn mắt

"Mọi người ai cũng nháo nhào tìm em, em tự ý chạy lung tung bao nhiêu lần rồi, Điền Khanh?"

Em run rẩy bám chặt lấy ga trải trường. Cảnh Liêm dùng dây lưng đánh em!

Roi mây, thước gỗ em đều bị hắn dùng tới rồi, nhưng dây lưng thì chưa bao giờ. Cái nào đánh cũng đau hết, bị dây lưng quất thẳng xuống mông chẳng dễ chịu chút nào...

Cảm giác vừa bay nửa vòng trái đất để rồi bị đánh đau thế này, đối với em mà nói, thật sự quá tủi thân....

"Em có biết, nếu em tới muộn 3 tiếng nữa, anh sẽ bay về đó tìm em không?" Cảnh Liêm quất xuống thêm mấy cái, tức giận quát. "Tự tung tự tác"

Cảnh Liêm giỏi kiềm chế, nhưng hắn cũng có giới hạn của riêng mình. Đứa nhỏ mà hắn cưng như cục vàng, đã biến mất suốt mười mấy tiếng đồng hồ, hắn đã lo lắng đến mức nào chứ?

Dây lưng hung hăng đánh xuống, mặc cho em đã bật khóc từ lúc nào. Đau thì đau dữ lắm, nhưng em không né đòn. Từ trước đến nay em không bao giờ né đòn của hắn, bởi em tự ý thức mình đáng bị phạt. Hôm nay cũng vậy, em không dám né, cũng không muốn né.

"Nếu mất em thì anh biết làm sao đây?"

Viễn cảnh đó, thật sự quá đau đớn để có thể nghĩ đến.

"Đau... Cảnh Liêm... hức.." Em nức nở vùng vẫy. Hắn chưa từng tức giận đến mức đánh em như vậy, bình thường luôn là nói chuyện trước rồi mới đánh mà! "Cảnh Liêm...."

Bàn tay của em lén đưa về sau nắm lấy ngón tay hắn. Cảm giác lạnh lẽo truyền đến khiến Cảnh Liêm ngưng lại ngay lập tức. Hắn nhìn xuống, nhưng em đã rút tay lại rồi, chỉ còn đưa cặp mắt đỏ hoe ướt đẫm nhìn hắn.

Dây lưng rơi xuống đất, tiếng kim loại chạm xuống sàn gỗ kêu lên rồi để lại không gian im bặt, chỉ còn tiếng thút thít nhỏ như muỗi của em.

Điền Khanh run rẩy sợ hắn đánh tiếp, phía sau đau rát bừng bừng. Cảnh Liêm cũng phát nghẹn, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ dùng thắt lưng đánh bảo bối.

Hắn chưa từng nghĩ, mình sẽ đánh em khi trong đầu không còn chút lí trí như vậy.

Cảnh Liêm nói không nổi, trong lòng cũng rối bời. Hắn lấy mền phủ lên thân dưới của em, rồi chính mình rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Tiếng cạch của chốt khoá thành công khiến tâm trạng của em vỡ tan tành. Điền Khanh nhìn cánh cửa gỗ lạnh lùng, nước mắt chảy dài xuống đệm. Hắn hết thương em rồi sao?

Vừa rồi Cảnh Liêm rất nặng tay, phía sau đau bỏng rát như bị lột da. Em không dám xoa, sợ hắn giận, chỉ biết nằm khóc lóc trong mớ suy nghĩ lộn xộn.

Cảnh Liêm ngồi ở phòng khách, vùi mặt vào hai bàn tay. Hắn điên rồi, điên mới đánh em thê thảm như vậy!

Hắn không dám đối mặt với em.

Ai bảo Cảnh Liêm là người hoàn hảo? Hắn đôi lúc còn chán ghét chính mình. Khó tính, cộc cằn, hay bỏ em một mình, và bây giờ đây, đánh đứa nhỏ vừa lặn lội đường xa đến thăm hắn.

Điên thật rồi, Phương Cảnh Liêm.

____

Nửa tiếng sau, Cảnh Liêm quay trở lại phòng.

Em vẫn nằm im ở tư thế cũ mà ngủ. Đôi mắt còn sưng thêm cả nước mắt vương trên mi càng khiến người ta phải tiếc thương. Bạn nhỏ đáng yêu như vậy, phải chi ngoan một chút để không bị đòn là tốt rồi.

Cảnh Liêm tiến đến giường rồi cúi xuống nhìn em. Bảo bối của hắn có lẽ đã đau khóc mệt đến mức không di chuyển nổi nữa.

Hắn xót xa áp tay vào má em. "Anh xin lỗi..."

Cảnh Liêm ngồi lên giường, lật mền bông ra, bị chính thành phẩm nửa tiếng trước của mình doạ đến giật mình

Thật sự đánh nặng đến thế này sao?

Toàn bộ mông không chỗ nào lành lặn, nặng nhất là phần bên hông, bị đầu dây lưng để lại mấy vệt tím bầm. Còn lại mông cũng chẳng khá hơn, bắt đầu chuyển qua ẩn ẩn sắc tím rồi.

Ngón tay chai sạn vì gõ máy nhiều của hắn chậm rãi lướt lên mông em. Hắn chưa từng bị đánh, nhưng nhìn em thế này, hắn cũng đủ cảm nhận được đau đớn rồi.

Vốn dĩ từ trước đến nay chưa từng quá mạnh tay, thế nên bây giờ cảm thấy khó chấp nhận nổi.

Cảnh Liêm hơi run tay lấy ra ít thuốc rồi bôi lên mông em. Điền Khanh khẽ co người, rồi lại ngoan ngoãn nằm yên. Em không muốn hắn phải đau lòng...

Từ trước đến nay, hắn luôn dạy em phải bình tĩnh, biết nhìn nhận lỗi sai của mình và tự kiểm điểm. Em biết mình làm sai, em biết đây không phải là lần đầu em chạy lung tung làm loạn hết mọi người lên. Nói một cách công bằng, cho dù Cảnh Liêm có lôi roi mây ra đánh em cũng chẳng thấy oan.

Đúng là tủi thân thật, nhưng thật sự đáng bị đòn...

Có điều trước đây sau khi phạt, hắn luôn cùng em nói chuyện rõ ràng. Hôm nay mọi thứ im ắng quá, em sợ...

Cảnh Liêm đúng là không biết nên nói như thế nào thật.

Thuốc bôi ban đầu rất rát, nhưng sau đó sẽ làm dịu xuống thoải mái hơn nhiều. Em ngoan ngoãn hưởng thụ hắn xoa xoa mông cho mình, trong lòng băn khoăn không biết có nên xin hắn hôn một cái không...

Cảnh Liêm định để em ngủ một giấc rồi sáng mai tính, thế nên hắn để lại thuốc trên tủ đầu giường rồi quay lưng đi ra ngoài

Cửa còn chưa kịp khép lại, giọng nói khàn khàn của em đã vang lên. "Cảnh Liêm..."

"Anh phạt em rồi..." Điền Khanh run run nhỏ giọng cầu xin. "Anh ngủ với em được không..."

"Em thật sự... rất, rất nhớ anh.."

Nói đến đây, nước mắt em liền trào ra. Bảo em không tủi thân thì đương nhiên là xạo rồi. Nhưng bản thân em tự ý thức được việc hắn đánh em cũng do chính em gây nên. Chỉ là, em nhớ hắn quá, em muốn ôm hắn...

Không hiểu sao, Cảnh Liêm cũng thấy khoé mắt mình nóng hổi.

Hắn không trả lời, chính xác là trong l*иg ngực nghẹn đến không thể trả lời. Chính hắn là người sai, nhưng rốt cuộc em lại phải cầu xin hắn.

Quá ngoan, ngoan đến mức hắn muốn tát cho chính mình một cái.

Còn ai tệ như mình không?

Hơn ai hết, Cảnh Liêm hiểu rõ em đã cần bao nhiêu can đảm mới dám lên tiếng xin mình quay trở lại ngủ cùng.

Nếu bây giờ hắn từ chối, cả đời này em sẽ không bao giờ chủ động xin xỏ hắn nữa.

"Được"

Em nhìn thấy hắn quay lại liền lăn vào bên trong, chừa chỗ cho hắn. Cảnh Liêm nằm xuống bên cạnh, kéo mền lên che cho cả mình và em.

Điền Khanh đợi hắn xong hết rồi, mới len lén nhích vào gần hắn một xíu.

Không dám xin ôm, chỉ là nhớ hơi của hắn thôi.

Cảnh Liêm nhìn em làm trò mèo một trận, cuối cùng vẫn là đưa tay ra kéo em vào lòng mình.

"Ngốc quá"

Hắn ôm lấy em, cảm nhận được sự ấm áp và mùi thơm sữa tắm quen thuộc. Đâu phải chỉ một mình Khanh nghiện hơi hắn, hắn cũng nghiện em mà.

Bị lệch múi giờ nên em không ngủ được, cứ nằm mở mắt nhìn hắn. Thôi thì bị đánh một trận nhưng được ở bên hắn thì em cũng chịu. Em nhớ hắn lắm rồi..

Nghĩ nghĩ một chút, em len lén nhích người lên xíu nữa, rồi hôn nhẹ lên môi hắn.

"Không ngủ được?"

Điền Khanh hơi giật mình, rụt cổ nhỏ tiếng "Dạ" một cái. Cũng phải thôi, em không biết hắn còn giận hay không, nên cũng chẳng dám làm nũng nữa

"Đói bụng không?"

"Dạ có... hơi..."

"Vậy dậy đi ra ngoài ăn thôi," Hắn xoa xoa đầu em. "Nhưng đi nổi không?"

Điền Khanh gật đầu thật mạnh. Lần trước bị đánh bằng roi mây xong tối em vẫn nhảy nhót lung tung đó thôi. Đúng là có hơi ê ẩm, nhưng cũng không đến mức liệt giường.

"Vậy thì đi thôi," Hắn ngồi dậy bật đèn rồi mở tủ quần áo. "Đêm ở đây lạnh lắm, phải mặc đồ dày"

"Em, em có mang.." Em nhảy khỏi giường, ngồi xổm xuống thảm mở va li. Vừa mở ra, một đống bánh kẹo, đồ khô đổ ào ra đất. Em nhìn hắn, nhỏ giọng, "Em sợ anh nhớ đồ ăn nước mình... nên đem một ít..."

Hắn ghé mắt nhìn xuống. Đống "một ít" của em còn nhiều hơn cả quần áo em đem theo...

Cục ngốc này... thật biết làm người ta đau lòng...

Cảnh Liêm ngồi xuống bên cạnh vòng tay qua ôm eo em, dịu dàng hôn lên trán em một cái. "Đồ này không đủ dày đâu"

Hắn lấy áo quần của mình, không quên thêm áo khoác bông dày, chụp tai, khăn quàng cổ. "Mặc vào đi"

Vốn định làm nũng để hắn mặc giùm, nhưng em sợ hắn giận nên đành thôi. Cảnh Liêm cao to hơn em nhiều, nên đồ của hắn mặc vào cũng rộng thùng thình. Nhìn em luộm thuộm trong mớ quần áo đến buồn cười, hắn cúi xuống giúp em chỉnh lại đồ rồi cả hai cùng đi ra ngoài.

Đường phố dù đã hơn nửa đêm vẫn nhiều người qua lại. Hắn nắm lấy tay em, để bàn tay nhỏ xíu cuộn tròn trong tay hắn. Em thoáng đỏ mặt, quay sang nhìn xuống đôi bàn tay đang siết chặt nhau.

Cũng lâu rồi không được nắm tay..

"Nhớ anh lắm hả?" Cảnh Liêm mỉm cười, đặt tay của em và của mình vào túi áo khoác. Em gật đầu thật mạnh. "Dạ"

"Nhớ là được phép tự ý chạy qua đây không nói ai một tiếng nào sao?" Hắn điềm tĩnh tiếp tục hỏi, khác hẳn với sự hung dữ ban nãy. Bây giờ mới là dạy em.

Điền Khanh áy náy cúi đầu, "Xin lỗi anh ạ.."

Cảnh Liêm gật đầu, ngón tay nắn nắn bàn tay nhỏ bé của em. "Còn có lần sau nữa không?"

"Dạ.. không có nữa.."

Gió đêm càng lúc càng rét, hắn cùng em vào một quán ăn vắng người bởi Cảnh Liêm biết em ngại có người xung quanh. Hắn còn nhiều thứ muốn nói và làm với em, đương nhiên cần chút riêng tư chứ nhỉ?

Hắn nhìn em ngoan ngoãn ngồi ăn súp, trong lòng lại như bị một dao đâm. Bảo bối của hắn từ nãy đến giờ không trách móc hay phản kháng hắn một câu, lại còn ngoan ngoãn nghe lời. Cục cưng tốt như vậy, bị hắn đánh đến thảm luôn rồi...

"Anh xin lỗi, anh không nên đánh em mạnh như vậy," Cảnh Liêm xoa xoa má em, khàn giọng nói. "Anh đã để cảm xúc lấn át"

"Không sao ạ..." Điền Khanh nhỏ giọng trả lời. "Em ổn mà..."

Vậy là hết giận em rồi phải không?

"Không có anh ở chung có biết ăn uống đàng hoàng không đấy?"

"Dạ có," Em gật gật đầu. "Có uống sữa nữa..."

Chút lo lắng trong lòng em không qua mắt được hắn. Cảnh Liêm dịu dàng đưa tay đến vò mái tóc nâu đen của em, "Sợ anh sao?"

Điền Khanh cụp mi mắt, lắc lắc đầu phủ nhận. Em sợ bị đòn, sợ đau, chứ sao em lại sợ hắn? Sao em lại phải sợ người luôn yêu thương, quan tâm, lo lắng cho em?

"Là lỗi của em nên anh mới phạt..."

Thế nên, em không muốn hắn phải xót xa gì em hết.

"Em đáng bị phạt..."

Bàn tay hắn luồn qua eo em rồi nhẹ kéo người em vào lòng mình. "Bảo bối, anh thương em rất nhiều"

Vì thương em, nên mới ôm em, hôn em, dịu dàng với em.

Vì thương em, nên mới dạy dỗ, giáo huấn, trách phạt em.

Ai bảo hắn không đau lòng? Mỗi một cái đánh xuống, chỉ cần nghe tiếng nấc lên của em, tim hắn đã mềm nhũn. Vì thương em, nên sẽ có lúc xót xa mà bỏ qua cho em.

"Có lẽ anh chưa nói câu này. Nhưng mà," Hắn nâng cằm em lên, để cả hai cùng đối mắt với nhau. "Anh cũng rất nhớ bảo bối"

"Anh hôn em được không..." Ánh mắt em tham lam nhìn môi hắn. "Hai tháng rồi..."

Cảnh Liêm bật cười, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng chúm chím của em. Em nhắm mắt lại, thoả mãn hưởng thụ sự cưng chiều của hắn.

Anh có thể kiên trì, nhẫn nại, nhưng anh không thể dung túng em.