Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 31: Giận lây

Dạo này có chút bận rộn nên mình trả lời bình luận của các bạn hơi chậm ấy hic, các bạn đừng giận mình nha 🥺

Cảm ơn mọi người vì đã luôn ủng hộ truyện của mình ạ 💌

___

Em qua thăm hắn được một tháng, sau đó cũng về nước, em muốn về đi làm ở tiệm cà phê chứ không phải ở đây ăn bám hắn.

Về rồi, phải chờ hắn tận hai tháng nữa...

____

Một tháng mười lăm ngày kể từ khi em về, Cảnh Liêm cuối cùng cũng đặt vé máy bay.

Máy bay hạ cánh lúc bảy giờ tối, về đến nhà đã tám giờ hơn. Hắn không báo trước cho em, giờ ngẫm lại, cảm thấy làm thế này có chút bất công, bởi hắn vừa đánh cục cưng một trận vì không báo trước cho hắn mà.

Những tưởng về nhà sẽ được cục cưng ào tới ôm vào lòng, nhưng bước vào chỉ thấy thức ăn trên bàn nguội lạnh, em bé kia chắc đang ở trên phòng rồi.

Hắn bước vào bếp, mở tủ lạnh ra kiểm tra. Đồ ăn hắn nhờ Cảnh Huyên làm đem đến cho em còn một đống ở trong tủ lạnh. Cục cưng không ăn uống đàng hoàng sao?

Không muốn tức giận, nhưng nhìn tình hình này, hắn thừa biết em bỏ không phải một hai bữa đâu.

Cảnh Liêm nhìn em ngủ gật trên bàn học, trong lòng cuộn lên một trận.

Hắn thương em là thật, nâng niu em là thật, nhưng không thể dung túng em được.

Chuyện bỏ bữa không phải mới lần đầu xảy ra, đúng là suốt quãng thời gian dài vừa rồi em đã làm một bạn nhỏ ngoan ngoãn, thế mà bây giờ lại hư rồi.

"Khanh Khanh"

Em vốn hơi nhạy cảm với tiếng động, hơn nữa giọng của hắn nghe khá trầm, doạ em giật mình bật dậy.

"Anh... ạ?"

"Ừm, anh về sớm," Cảnh Liêm chưa nỡ mắng. Hắn vẫn muốn ôm em một cái đã. "Có nhớ anh không?"

"Dạ nhớ," Em ào vào lòng hắn, tha hồ hít hà mùi hương quen thuộc.

"Em có gì muốn nói trước khi anh hỏi không?"

Nghe hắn nói như vậy, có ngốc mới không biết chuyện gì đang xảy ra.

Hắn buông em ra, cùng em sang giường ngồi xuống. Điền Khanh lo lắng nhìn hắn một cái, nhỏ giọng, "Em không ăn uống đầy đủ ạ..."

"Sao lại thế này, hửm?" Hắn nhẹ xoa đầu em. "Đứng phạt đi"

Điền Khanh biết rõ mình làm sai, bản thân không có chút phản kháng nào mà lủi vào góc tường.

Em biết lần này hắn sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng nữa.

___

Cảnh Liêm cứ để em đứng như vậy, mình thì đi tắm, xong lại phải dọn dẹp mớ đồ trong tủ lạnh mà em bày ra.

"Khanh Khanh, lại đây," Hắn ngồi lên giường, đặt cây thước gỗ bên cạnh. "Em suy nghĩ được gì rồi?"

"Dạ... em không nên bỏ bữa..." Giọng của em nhỏ xíu, em sợ thước gỗ lắm...

"Nếu như em không muốn ăn nữa," Cảnh Liêm trông vô cùng nghiêm túc, bất giác làm em cũng thấy căng thẳng. "Thì anh cũng sẽ không ôm em đâu"

"Anh không ép em phải nghe lời anh ở mọi thứ, nhưng đây là vấn đề sức khoẻ của em, em xem," Hắn bẹo má em. "Gầy đến vậy rồi mà còn không chịu ăn sao?"

"Đồ ăn của Cảnh Huyên làm rất mệt. Nếu Cảnh Huyên biết em bỏ hết như vậy, em nhĩ Cảnh Huyên sẽ thấy thế nào?"

Em bị một tràng hắn nói làm cho hối hận, em biết bỏ ăn là không tốt, nhưng em thật sự rất lười ăn...

"Đây không phải lần đầu, em nghĩ xem bản thân đáng bị phạt bao nhiêu?"

Điền Khanh cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng nghiêm túc nói nhỏ. "Bốn mươi.."

Bốn lần rồi, Điền Khanh.

Hắn không phản đối, chỉ lên giường ý bảo em nằm xuống. Cảnh Liêm chỉnh cho em ngay ngắn một chút, rồi cũng kéo luôn lớp vải che chắn ra. Mông đột nhiên tiếp xúc với không khí khiến em có chút run rẩy, tay ôm chặt gối phía trước.

Thước gỗ không nhanh không chậm gõ xuống làm em giật mình. Hắn quỳ một chân lên giường rồi đặt tay lên lưng em để cố định, lại tiếp tục đánh xuống.

"Đau... hức.." Mới đánh có mười thước, mông đã đỏ ửng lên một tầng. Em hơi nấc lên, tay siết lấy đệm giường.

"Em có biết đổ thức ăn là phí phạm không?" Thước gỗ nặng nề đánh xuống, chân em hơi co lại. "Tại sao cứ phải bỏ ăn vậy? Hả Khanh?"

"Xin lỗi anh.." Mông thì bị đánh đau, lại còn bị mắng, đương nhiên bảo bối vừa sợ vừa tự trách rồi.

Cảnh Liêm ít khi dùng thứ gì khác ngoài tay để đánh em. Một khi hắn dùng đến, nghĩa là em thật sự rất không ngoan.

Nhìn cặp mông ban đầu trắng trắng mềm mềm lại bị chính tay mình đánh cho đỏ bầm lại, Cảnh Liêm vô cùng đau lòng. Đã hơn một nửa hình phạt rồi, có lẽ nên để em nghỉ một chút đã

Hắn bế em dậy. Vết thước gỗ còn hằn lại trên mông em càng khiến hắn xót xa. Cảnh Liêm xoa lưng cho để giúp em điều hoà nhịp thở, dịu giọng. "Uống nước không?"

Em không trả lời, nói đúng hơn là không trả lời nổi. Trong cổ họng chỉ còn tiếng ứ nghẹn vì khóc, vì đau mà thôi.

"Anh lấy nước cho em nhé" Cảnh Liêm đặt em xuống giường, nhưng lập tức bị bàn tay nhỏ xíu của em kéo lại. "Anh ở với em..."

Trái tim hắn có chút tan chảy, hắn xoa đầu em, mỉm cười cúi xuống. "Em đang cần phải uống nước"

"Em cần anh..."

Ánh mắt ngập nước của em khiến hắn nhận ra tâm trạng cục cưng không tốt. Cảnh Liêm ngồi xuống, kéo em vào lòng mình. "Anh ở đây với em"

Hắn biết bảo bối rất ngoan, nói đánh bốn mươi cái thì nhất định sẽ để hắn đánh hết bốn mươi cái. Có điều, hắn xót em, muốn dỗ em một chút đã.

Dù gì cũng sẽ đánh, thì cho em nghỉ ngơi cũng ổn thôi.

"Không vội, khi nào em sẵn sàng thì nói anh"

Điền Khanh tự ý thức được bản thân sẽ không xin tha, và hắn cũng không tha cho em. Thế nên em chỉ dám ôm hắn một chút rồi lại nằm sấp xuống. "Anh... tiếp tục ạ.."

Ngoan quá...

Cảnh Liêm nhìn mông em, cuối cùng vẫn là quá đau lòng mà đầu hàng. "Anh chỉ phạt năm cái nữa thôi, còn lại cho em nợ. Không có lần sau nữa, hiểu chưa?"

Em run rẩy gật đầu. Sau đó, năm thước đánh xuống nhanh đến mức em còn chẳng biết là đã kết thúc, cứ nằm như thế nức nở

Thước cuối cùng chỉ là đánh nhẹ một cái, chung quy là do hắn xót em, nhưng vẫn làm em co rúm người lại. Em đau đến không thể tự mình ngồi lên.

Cảnh Liêm thương em, dịu dàng đỡ em dậy rồi để em chui vào lòng mình. Hắn vừa về nhà đã đánh em, thật sự xấu tính quá.

"Ngoan nào, để anh xoa cho em nhé"

Rõ là thước đánh không đau bằng thắt lưng hay roi mây, có điều trong lòng em không tránh được chút uỷ khuất.

Em bé ở nhà một mình rất cô đơn, hắn về một hôm đã đánh đòn em bé rồi.

Bản thân mang trong tâm một mớ tủi thân không nói ra, em chỉ yên lặng nằm trong lòng hắn thút thít. Thôi thì tận hưởng hơi ấm này vậy.

"Sau này không bỏ ăn nữa, nhớ chưa?"

Em gật đầu, nằm ngọ nguậy một chút rồi thϊếp đi lúc nào chẳng hay. Cảnh Liêm còn chưa kịp dỗ, cũng chưa kịp bôi thuốc, thế mà em cứ thể ngủ mất rồi.

"Có bị bệnh không vậy nhỉ?"

Hắn đặt em nằm sấp xuống giường để xem xét phía sau. Đánh bằng thước gỗ, đương nhiên vết tích cũng không nhẹ nhàng cho lắm. Toàn bộ mông phủ một màu đỏ sậm, riêng phần đỉnh mông đã bị bầm lại, nhìn cũng cảm thấy đau.

Thuốc mỡ bôi lên làm em hơi co người, Cảnh Liêm dịu giọng dỗ em, tay nhẹ nhàng xoa đều thuốc. "Không sao, chịu đựng một chút thôi"

Đột nhiên, điện thoại hắn reo lên. Cảnh Liêm nhíu mày, nhanh chóng đi ra ngoài vì sợ làm em tỉnh giấc

"Phương Tổng, có một văn bản cần xử lý gấp ngay lúc này"

Nhìn qua khe cửa, thấy em đã say ngủ, hắn khẽ ừm một tiếng rồi đi đến thư phòng.

Vừa về nước, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải tiếp tục làm việc. Cảnh Liêm cũng có chút không vui, thế nên làm ba mươi phút liền muốn trở về ôm hôn cục cưng một chút

Em bé ngủ rất ngoan, nếu cúi xuống thì sẽ nghe được tiếng ngáy nhỏ. Có điều hắn thấy không ổn, đưa mu bàn tay áp lên trán em thử.

Em bé bị sốt thật.

"Bảo bối, Khanh Khanh, uống thuốc xong rồi ngủ tiếp nào," Hắn đỡ em dậy, vỗ nhẹ vào lưng em. "Nghe lời anh, uống thuốc rồi ngủ tiếp nhé"

Em sốt rồi, cả người đều mệt mỏi. Cảnh Liêm mở tủ thuốc rồi bế em ra bếp để lấy nước. Nhiệt độ bên ngoài chênh lệch khiến em co người ôm chặt lấy hắn, khẽ rêи ɾỉ, "Lạnh..."

"Khanh Khanh ngoan nào, uống thuốc xong anh đưa em về phòng lại nhé, cầm ly này"

Mặt em đỏ ửng lên vì bệnh, hắn phải thuyết phục mãi cục cưng mới chịu uống thuốc, xong lại dụi mặt vào vai hắn. "Lạnh..."

"Anh đưa em về phòng ngay đây"

"Đợi anh về mới phát sốt à?" Cảnh Liêm dở khóc dở cười, ngồi bên giường lau người cho em. Khỏi phải nói hắn đang kiềm chế đến mức nào, cả hai đã một tháng rưỡi không được động vào nhau rồi.

Hắn mở tủ lấy bộ quần áo mới sạch sẽ rồi giúp em mặc vào. Đây không phải lần đầu hắn mặc đồ cho em nên quá trình diễn ra khá suôn sẻ, trừ việc em không ngừng lăn lộn cọ cọ vào người hắn thôi.

Xong việc, hắn lại phải trở về thư phòng.

Em ngủ đến hai giờ sáng thì tỉnh dậy, phát hiện ra, bên cạnh em không có Cảnh Liêm.

Em đột nhiên cảm thấy buồn bã. Hắn xa em lâu như vậy, việc đầu tiên hắn làm khi về nhà là đánh đòn em. Nhưng đó cũng là lỗi của em, em không dám trách hắn.

Có điều, bây giờ em bệnh thế này, hắn vẫn thích công việc hơn em sao?

"Anh về đây rồi vẫn không chơi với em..." Em tủi thân tựa vào thành cửa, mặt vẫn đỏ bừng vì còn sốt. Em bé muốn người đầu tiên mình nhìn thấy khi mở mắt ra là Cảnh Liêm cơ...

"Em đang sốt mà, sao lại ra đây," Cảnh Liêm đứng dậy tiến đến chỗ em. "Về phòng nghỉ ngơi đi"

Điền Khanh ủy khuất nhìn hắn một cái, quay lưng bỏ đi, lẫy giọng. "Anh chỉ biết mỗi công việc"

Đi công tác bỏ em thì thôi đi, về đến đây vẫn làm việc bỏ em một mình. Em mang một bụng tủi thân chậm chạp hướng về phòng, hắn hết thương em rồi.

"Anh còn không thèm giữ em lại.." Đi đến trước cửa phòng, em quay lại nhìn hắn, mếu máo. "Anh còn không thèm thương chính bản thân anh..."

Thoáng thấy mắt em dần hoe đỏ, Cảnh Liêm bước vội đến ôm em vào lòng. "Anh xin lỗi"

Điền Khanh đang bệnh nên sức còn yếu, em tựa vào lòng hắn, không nói gì cả, chỉ đứng yên như thế thôi.

Vẫn giận lắm ạ.

"Bảo bối, em vẫn đang bệnh, em nên nằm nghỉ, nhé," Cảnh Liêm dịu dàng dỗ em. Nhưng những lời này rơi vào tai em liền trở thành hắn muốn đuổi em về ngủ để tiếp tục làm việc. Thế là bạn nhỏ nhìn hắn một cái đầy uất ức, nước mắt chảy xuống, nhanh tay vào phòng chốt cửa lại.

Không biết do sốt hay thế nào, nhưng em thấy khó chịu quá.

Điền Khanh mệt mỏi ngồi xuống sàn, rồi tựa người vào tường mà nhắm mắt lại. Em muốn hắn bế em lên giường, ôm em vào lòng rồi cùng em chìm vào giấc ngủ.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng sầm lại trước mặt, Cảnh Liêm mới nhận ra bảo bối của hắn đang giận thật rồi.

Hắn không trách em hỗn, cũng không có gì để trách em cả. Chính hắn bỏ bê em ngay từ đầu, đều là lỗi của hắn.

"Khanh Khanh, cho anh vào với"

Đợi một lát không có phản hồi, hắn tự mình đi tìm chìa khoá mở cửa. Đập vào mắt là hình ảnh cục cưng đang nằm ngủ co ro dưới sàn, trên mi còn vương lại nước mắt. Được rồi, hắn thừa nhận, hắn hiện tại rất đau lòng.

Cảnh Liêm cúi xuống bế em lên, cả người em nhẹ tênh, chẳng làm khó được hắn. Phải đốc thúc em ăn nhiều hơn thôi.

Hắn dùng khăn lau mặt cho em, chu đáo giúp em mang lại vớ, rồi kéo mền lên phủ kín người. Sau đó lại loay hoay giúp em dán miếng dán hạ sốt, đến khi xong thì hắn cũng ướt đẫm lưng áo rồi

Cảnh Liêm ngồi bên cạnh giường, ngắm nhìn gương mặt em còn đang say ngủ.

Làm gì có chuyện em gặp được hắn là may mắn. Cảnh Liêm cảm thấy, hắn gặp được em mới là may mắn.

Cảnh Liêm dịu dàng áp lòng bàn tay lên má em, cảm nhận được nhiệt độ toát ra lại cảm thấy đau lòng. Bảo bối vừa bị phạt, vừa bị sốt, hẳn là rất khó chịu.

Bình thường bị sốt còn biết quấy phá một chút, lần này vừa ngoan vừa hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến hắn xót cả tâm can.

Một miệng thì trách hắn, nhưng trong lòng lại vẫn muốn dựa vào hắn.

"Bé ngoan..."

Hắn cầm bàn tay nhỏ nhắn của em lên, khẽ tựa trán mình vào đó. Xin lỗi bảo bối, để em phải chịu uất ức rồi.

Trong cơn sốt li bì, trong giấc ngủ say sưa, em mơ hồ cảm nhận được Cảnh Liêm hôn lên đôi môi em thật nhẹ nhàng.

Anh thương công việc hơn là thương em...