Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 22: Vũ Hiên

Mình viết nhẹ nhàng ngọt ngào quen, nên drama của chap này có lẽ hơi dở và không mấy mượt mà, thật xin lỗi mọi người..

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình ạ 💌

____

Vài ngày sau khi mông hết bị sưng, em phải trở lại thành phố A rồi.

Điền Khanh lần này thật sự rấy lưu luyến hắn, cả đêm trước khi đi cứ ôm chặt lấy hắn không chịu buông. Giữa đêm còn chịu không được khóc lóc một trận, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời hắn nín để còn ngủ sớm sáng dậy đi về

"Về đến nơi gọi cho anh nhé," Cảnh Liêm giúp em để hết hành lí lên xe. Hôm nay Cảnh Huyên cũng bận, đành phải thuê xe đưa em về. "Nhớ bé ngoan phải thế nào?"

"Phải ăn đầy đủ, uống sữa đầy đủ ạ," Điền Khanh ôm lấy hắn, dụi mặt nhỏ giọng nói. "Không nói dối nữa..."

"Bảo bối ngoan quá, cho anh hôn một cái nào," Cảnh Liêm cúi xuống hôn lên trán em, rồi tận tay ôm em đặt vào xe. "Bị bệnh phải thế nào?"

"Gọi cho anh với uống thuốc ạ"

"Giỏi, đến nơi phải thế nào?"

"Gọi cho anh ạ"

Tài xế buồn cười nhìn hắn dạy dỗ người ngồi trên xe như một đứa trẻ. Các cặp đôi thời nay dễ thương quá nhỉ?

____

Từ lúc về lại thành phố A, cả hai người vẫn theo thói quen cũ, tối nào cũng Video Call cho nhau

Dù qua chiếc màn hình này không ôm hay hôn được, nhưng có thể nhìn thấy người kia đã là một loại đặc ân rồi

"Khanh Khanh hôm nay có ăn ngoan không đấy?"

"Em nhớ anh..." Em thủ thỉ, khiến cho Cảnh Liêm thêm chút đau xót trong lòng, hận không thể lập tức chạy về

"Anh cũng nhớ em, bảo bối," Hắn xoa xoa màn hình, phải nhanh chóng trở về bên em thôi. "Đi học thế nào?"

Điền Khanh hơi khựng lại, cũng cố gắng nhẹ nhàng trả lời. Hắn trông rất mệt mỏi, em không muốn hắn cả ngày đã bù đầu làm việc tối về còn phải đi xử lí chuyện của em

"Tốt ạ, em thi được điểm cao lắm"

"Giỏi quá, có muốn anh thưởng gì không nào?" Cảnh Liêm cười cười, hắn biết em rất giỏi mà.

"Em... muốn ôm..." Em đỏ bừng mặt, đến mức hắn nhìn qua màn hình cũng thấy được hai gò má em đỏ lên. Chỉ mới bảo muốn gặp hắn mà đã ngại ngùng rồi

Hai người đùa giỡn thêm dăm ba câu thì Cảnh Liêm mới để ý thời gian. Đã hơn mười giờ rồi, em đi học thì thời gian ngủ sẽ ít lại, giờ này chưa ngủ thì làm sao đủ giấc chứ?

"Ngủ sớm đi, mai anh gọi cho em"

Em luyến tiếc cúp máy, ngoan ngoãn leo lên giường tắt đèn đắp mền. Nhớ hắn quá đi... em muốn ôm...

Cảnh Liêm nhìn màn hình đen, sắc mặt trầm lại. Hắn luôn để ý từng thay đổi nhỏ trong giọng nói hay biểu cảm của em. Ban nãy cũng không ngoại lệ.

Em không muốn nói, không có nghĩa là hắn không tìm ra được. Nhưng Cảnh Liêm tôn trọng sự riêng tư của em, chỉ sợ chuyện có ảnh hưởng đến em mà thôi

"Anh ngủ ngon"

"Bảo bối ngủ ngon. Ngủ sớm mai còn dậy đi học chứ"

"Anh cũng phải ngủ sớm"

"Được rồi, nghe lời em. Ngủ đi"

"Thương em nhất"

"Không được trả lời anh nữa, tắt máy, ngủ ngoan đi rồi tuần sau anh về"

Em mỉm cười tắt điện thoại. Chuyện đó có lẽ đợi hắn xong việc về rồi em nói cũng chưa muộn..

Điền Khanh nằm được một lúc lại thấy sống mũi cay cay, tự nhiên em nhớ hắn quá...

Không biết hắn xa em có nhớ em đến khóc không nhỉ?

Còn em, mỗi ngày xa hắn đều rất cô đơn...

____

Buổi chiều, hôm nay em hơi mệt nên xin về sớm kẻo Nhật Phi mách Cảnh Liêm thì khổ. Vì Đại học nằm trong đường nhỏ, cốt yếu để sinh viên đi bộ tung tăng nên em buộc phải đến đầu đường để bắt xe

Điền Khanh đang đứng chờ, bỗng có ai để chụp một chiếc khăn trắng vào mặt em. Em cảm giác đầu như ê ẩm, rồi mắt mở không nổi nữa

"Cảnh Liêm..."

Bàn tay giữ khăn tẩm thuốc mê trên mặt em nghe được hai chữ đó thì hơi bóp chặt lại, sau đó kéo em lên xe

"Về nhà với anh thôi"

_____

"Vũ.. Vũ Hiên..." Em hoảng loạn nhìn anh ta đứng trước mặt. Điền Khanh nhắm chặt mắt lại, đây là mơ thôi phải không?

"Mở mắt ra nhìn anh đi," Vũ Hiên nắm tóc lôi em dậy. Cảm giác da đầu như muốn bị lột ra khiến em không nhịn được đỏ mắt. "Tránh, tránh ra..."

"Ai lại đi xua đuổi người yêu của mình thế chứ?" Vũ Hiên cầm ba lô của em lên lục lọi tìm kiếm, rồi ném cho em chiếc điện thoại. "Gọi cho nó đi"

"Gọi... ai?" Em ngơ ngác nhìn Vũ Hiên, nếu không phải vì đầu đau muốn chết thì em đã đánh anh ta rồi.

"Gọi Cảnh Liêm," Vũ Hiên cười khẩy, châm điếu thuốc. "Bảo qua nhà bạn"

"Tại sao tôi phải nói thế?" Điền Khanh hơi khó chịu trong người. Thời gian qua sống với Cảnh Liêm em đã tập làm quen với việc bộc lộ cảm xúc của mình, điều mà Vũ Hiên hoàn toàn không cho phép.

Vũ Hiên thấy cái nhíu mày của em, liền cầm bật lửa trong tay ném xuống đỉnh đầu em một tiếng cốc to đến giật mình.

Va chạm như vậy đương nhiên đau rồi.

Điền Khanh khẽ kêu một tiếng rồi ôm đầu, viền mắt đỏ hoe. Em ước gì em đã nói cho Cảnh Liêm mọi chuyện sớm hơn, thì Vũ Hiên cũng không có cơ hội tiếp cận em để bắt em thế này

"Mày không nói đàng hoàng thì tao gϊếŧ mày," Vũ Hiên bóp chặt cằm em rồi đưa sát mặt vào. Mắt anh ta đỏ ngầu, tia máu vằn lên rõ ràng nhìn đáng sợ vô cùng

Em siết chặt điện thoại trong tay, nỗi sợ hãi đang dâng trào khiến em càng thêm hoảng loạn. Điền Khanh run rẩy nhấn phím 1, em chỉ có thể gọi cho hắn thôi.

"Anh ơi... em ở lại nhà anh Phi vài hôm nha..."

"Ừm, em có mang Airpod không?"

Em ngước lên nhìn Vũ Hiên, anh ta bất cần lục ba lô ném cho em chiếc airpod. Dù gì anh ta cũng ngồi ở đây, em không thể ngu ngốc phát ngôn gì được

"Em đeo ngay.." Điền Khanh cố gắng kiềm chế, em sợ giọng mình quá run rẩy. "Anh nói đi ạ.."

"Bảo bối, đừng sợ, anh đang đến," Cảnh Liêm cố gắng giữ giọng điềm tĩnh, chỉ sợ mình doạ em thêm hoảng. "Nghe anh nói, trả lời đại một câu gì đó cho vừa ý nó đi"

"Dạ.. em, em ở vài hôm thôi ạ.."

Em lau nước mắt rồi làm theo. Hắn bên kia sốt ruột đến siết cả máy. Giọng của em chất chứa bao nhiêu uất ức, hắn đều nghe được.

"Anh thương em"

"Bảo bối, bất luận hôm nay em thế nào, anh vẫn sẽ yêu thương em"

Điền Khanh siết chặt nắm tay, cố kiềm nén tiếng nức nở phát ra. Em hiểu ý hắn, rằng mọi chuyện có thể không suôn sẻ, em có thể bị Vũ Hiên sử dụng để thoả mãn. Và có lẽ mọi thứ không ngừng ở đó. Nhưng bây giờ em không muốn nghĩ đến nữa

"Khanh Khanh, em có tin anh không?"

"Có ạ..." Em trả lời theo thói quen, xong mới giật mình nhận ra mình đang trong tình thế không ổn chút nào. "Có dự án ở trường"

"Khanh Khanh, dù hôm nay em có thế nào, thì nhớ rõ, cả đời này anh chỉ yêu một mình em"

"Anh không chắc có thể tới trước khi nó làm gì em. Nhưng anh chắc chắn sau này cả đời anh chỉ có em"

"Khanh Khanh, anh hứa với em, cả đời của anh sống chỉ để yêu đương với em, mỗi ngày bên cạnh cưng chiều em, mọi thứ đều gắn liền với em. Thế nên, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ thương em"

Em khóc đến nghẹn không trả lời được, chỉ biết lau những giọt nước mắt liên tục chảy ra. Em bị Vũ Hiên làm đau cũng chỉ đỏ mắt, nhưng nghe hắn nói chuyện lại khóc điên cuồng

"Đủ rồi, tắt đi," Vũ Hiên thấy lâu lắc liền khó chịu giật điện thoại em bấm cúp máy. "Đến giờ chơi rồi"

Anh ta nắm tóc em kéo em đứng dậy, trói hai tay em lên cao buộc em phải nhón chân mới có thể chạm đất.

Tư thế này không xa lạ gì với em, bởi những năm sống cùng anh ta em đều bị hành hạ như vậy

"Cục cưng, rời xa anh mấy năm mà trông vui vẻ quá nhỉ?" Vũ Hiên bước đến nâng cằm em lên, anh ta khẽ nhếch môi. "Người của anh, đến lúc anh phải giành lại rồi"

Nỗi sợ Cảnh Liêm từng ngày cố gắng giúp em gạt ra, hiện tại như mây giăng kín trên đầu. Sự hoảng loạn dâng trào trong mắt em, mọi thứ quá quen thuộc, quá đáng sợ...

"Cục cưng chắc đã quên mất cảm giác này rồi đúng không?"

Vũ Hiên kẹp điếu thuốc lá rồi dúi lên cánh tay em. Điền Khanh run rẩy, nhỏ giọng kêu lên một tiếng. Vết bỏng đau rát, sưng đỏ lên, để như vậy lâu thì sẽ nhiễm trùng mất.

Nhưng ai sẽ quan tâm em chứ?

Người trước mặt là Vũ Hiên, không phải Cảnh Liêm.

"Mới rời khỏi anh một thời gian mà đã chịu không được?" Anh ta cười lớn, lại thở ra hơi khói lên mặt em. Em khẽ nhăn mặt, uất ức chảy nước mắt

"Nói gì đi chứ, không nhớ anh à?" Vũ Hiên dùng hai ngón tay nâng cằm em lên. "Còn anh thì nhớ em lắm đấy"

Giọt lệ ấm nóng chảy dài xuống má, em trừng mắt nhìn anh ta, rồi rướn người tới cắn xuống 2 ngón tay kia, mạnh đến mức em còn cảm nhận được mùi máu trong khoang miệng trước khi Vũ Hiên điên cuồng tát lên má trái khiến em gục xuống

Điền Khanh ước gì đây chỉ là một giấc mơ, hoặc chỉ là em đang đứng phạt và bị nhớ về ký ức cũ thôi.

Em nhớ nhà quá...

Lần thứ hai tỉnh dậy, em vẫn đang bị trói treo thẳng đứng lên.

Vết bỏng thuốc lá không được sát trùng bây giờ đã bắt đầu sưng đến khó coi. Máu kết dính lại, mủ bỏng phồng rộp lên làm em đau đến bật khóc.

Anh ta nói đúng, em được Cảnh Liêm cưng chiều đến quen rồi, không chịu nổi những thứ kinh khủng khϊếp như vậy.

Những thứ mà trước kia, mỗi ngày em đều phải chịu đựng đến mức buộc phải quen.

"Anh nhớ em chết mất," Vũ Hiên đưa tay vuốt xương cằm em, rồi từ từ di chuyển xuống cổ, luồn tay vào bên trong. "Vẫn còn sạch sẽ chứ?"

Năm đó, em khóc lóc van xin anh ta đừng chạm vào phần thân dưới của em. Anh ta bảo anh ta chỉ nhịn thêm 2 năm nữa thôi.

Năm nay, vừa đúng 2 năm kể từ lần van xin đó..

Vũ Hiên vốn dĩ cho rằng em không cho anh ta quan hệ, thì nhất định cũng sẽ không cho phép người khác làm thế

"Không còn.."

Điền Khanh cứ nghĩ, anh ta sẽ tức điên lên. Sẽ đè em ra đánh đập, như những năm trước. Làm gì cũng được, nhưng không thèm đυ.ng đến phần dưới nữa

Nhưng em chưa hề nghĩ đến, anh ta sẽ cười lạnh mà tiếp tục động chạm đến em

"Vậy nhất định đã rất thành thục rồi nhỉ?"

Em run rẩy, ván cờ nào đấu với anh ta, em cũng bị thua đến thảm hại.

___

Phía bên kia, Cảnh Liêm lo lắng đến phát điên.

"Từ chỗ này chạy qua thành phố C, đến đó phải hơn 1 ngày rồi"

"Mặc kệ, đi nhanh" Hắn thiếu điều quát lên. Cảnh Huyên không trách anh hai, nhưng y chỉ đơn giản nghĩ là bắt cóc bình thường. Chuyện giữa em và Vũ Hiên vốn dĩ chỉ có một mình Cảnh Liêm biết mà thôi

Hắn siết lấy điện thoại, chỉ mong em có đủ kiên cường. Mong em tin tưởng hắn, hắn nhất định sẽ đến đem em về

Nếu như hắn cứng rắn hỏi em thêm một chút, nếu hắn chịu tìm ngay xem em có chuyện gì thì có lẽ mọi thứ đã không như thế này

Để em chịu uất ức, thì toàn bộ đều là lỗi của hắn.

___

Trong căn phòng tối đen như mực, em tủi thân chảy nước mắt

Cả người em, chỗ nào cũng đau...

Nhưng thà chỉ đau thôi. Còn hiện tại, những chỗ kia cũng bị anh ta chạm đến rồi.

Sàn nhà lạnh lẽo, nhưng lòng em còn lạnh hơn.

So với Cảnh Liêm, em một chút cũng không có gì tốt.

Khi mới gặp hắn, em không chịu nói chuyện, em không mở lòng. Mọi cuộc đối thoại cũng chỉ có hắn nói, người như Cảnh Liêm lại phải hạ mình xuống để nói với em

Suốt thời gian yêu đương, em biết có lẽ mình đã tổn thương hắn qua những lần em nhắc về Vũ Hiên. Vì sao trong lúc yêu đương với hắn, trong tâm trí em toàn là người cũ cơ chứ?

Bây giờ, đến cả chính mình cũng thật dơ bẩn.

Có lẽ hắn không cứu em cũng được, bởi em không còn mặt mũi đối diện với hắn. Em thực sự chẳng hề xứng đáng. Tất cả đều là hắn phải chịu đựng em, em chẳng làm gì tốt cả. Em chỉ rước thêm phiền hà vào cho Cảnh Liêm thôi

Em yêu hắn rất nhiều, nhưng em biết, em không xứng đáng đối với tình yêu của hắn.

Điền Khanh từ trước đến nay không có khả năng suy nghĩ tích cực. Khi sống chung với Cảnh Liêm, nhờ có hắn em mới vui vẻ lạc quan mà sống được. Còn quay trở lại nơi này... em cảm giác như cuộc đời mình không ai có thể cứu rỗi được nữa..

"Lại khóc, suốt ngày chỉ biết khóc," Vũ Hiên nhìn em cười, rồi kẹp điếu thuốc đưa lên miệng hút. "Nó không đến đâu"

"Anh ấy sẽ đến," Em tức giận gào lên, đã lâu lắm rồi em không lớn tiếng la hét như vậy. "Anh dựa vào đâu mà dám khẳng định anh ấy không đến?"

"Thế em dựa vào đâu mà khẳng định nó sẽ đến?" Vũ Hiên cười lớn, cầm điếu thuốc bước đến gần em. "Nói vài câu mà đã tin à?"

Lần này, anh ta không làm bỏng em bằng đầu thuốc lá nữa. Anh ta phả khói thuốc, đưa tay trượt dài xuống gương mặt em. "Đến được đây, đâu có dễ"

Nước mắt chảy dài xuống má, em lặng người nhìn bóng lưng anh ta rời đi.

Em biết, Cảnh Liêm luôn giữ lời hứa với em.

Hắn bảo phạt cấm ôm, nhưng rốt cuộc chẳng bao giờ nghiêm chỉnh thi hành được cả. Dù em có thất hứa, hắn vẫn sẽ giữ lời hứa của mình.

Em đặt hết lòng tin vào hắn, cũng chưa từng cảm thấy thất vọng.

Ban nãy Cảnh Liêm bảo em phải tin hắn.

Nhưng mà hiện tại.. em sợ lời nói của Vũ Hiên sẽ biến thành sự thật. Lỡ như Cảnh Liêm không đến, lỡ như hắn không cứu được em, thì em sẽ thế nào?

Em tin hắn là thật, nhưng em lo sợ cũng là thật.

Trong hoàn cảnh bi đát thế này, làm sao ép bản thân mình lạc quan được nữa chứ?