Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 21: Công tác

Thú thật với mọi người chap này mình viết hơi loạn một chút, cũng không vừa ý mình cho lắm. Bởi gần đây tâm trạng mình có chút bất ổn nên có lẽ chap này cũng chẳng ngọt ngào gì cả

Nhưng có lẽ tình cảm đôi khi phải lên xuống chút nhỉ?

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình ạ 💌🙇

♀️

____

Cảnh Liêm từng hứa với lòng có chuyện gì cũng sẽ về nhà đóng cửa dạy em, nhưng nhà nào thì hắn chưa biết.

"Thôi đừng đánh Điền Khanh nữa, con không xót em thì mẹ xót"

"Ai bảo con không xót? Khanh Khanh đến đây"

Cảnh Liêm bước đến định kéo em ra thì mẹ đứng chắn lại, quyết định bảo vệ đứa nhỏ kia đến cùng

"Mẹ, em ấy không ngoan thì phải phạt," Nói rồi quay sang nhìn em. "Em còn trốn nữa thì tối nay đừng có mà đòi anh ôm ngủ"

Nghe đến đây, Điền Khanh lập tức chột dạ bước ra. Em với hắn một năm gặp nhau chắc chỉ được 9 tháng đi, vì 3 tháng kia hắn bận công tác rồi. Thế nên em càng quý trọng từng cái ôm, từng nụ hôn giữa hai người hơn.

"Mẹ bảo, không có đánh Điền Khanh biết chưa?" Hồ Mẫn bị con trai làm cho thua cuộc, tức giận rống lên. Cảnh Liêm lại nhắm mắt lơ đi, kéo em vào lòng. "Con biết dạy sao cho đúng"

Cuối cùng, chỉ có Cảnh Dụ thấy tình hình không ổn liền đến kéo Hồ Mẫn đi.

"Học đâu ra cái tính chạy như vậy, hả Khanh Khanh?" Cảnh Liêm bế em vào phòng, thuận tay vỗ một cái lên cặp mông tròn trịa của em. "Về đây có ba mẹ chiều nên em hư đúng không?"

"Em xin lỗi..."

"Không cho em ôm, ngồi xuống" Hắn đến sát bên giường định thả em ra. "Không ôm nữa, anh nói không biết nghe gì cả"

Em luyến tiếc giữ chặt lấy hắn, mông lại bị vỗ thêm một cái cảnh cáo. "Nghe lời"

Cục cưng uỷ khuất ngồi xuống giường, Cảnh Liêm cũng ngồi xuống bên cạnh em, bắt đầu giảng giải.

"Bảo bối, ngoài trời gió rất lạnh, đúng chứ?" Hắn đợi em gật đầu một cái rồi mới tiếp tục. "Thế nên anh đã nói gì?"

"Anh nói... em phải mặc áo ấm mới được ra ngoài..."

"Em có nghe lời không?"

Đầu nhỏ lắc lắc, rồi lại gật gật, rồi lại lắc lắc. Em đang bị mâu thuẫn với chính mình. Thật ra... em cảm thấy em cũng nghe mà..

"Nghe lời chỗ nào với không nghe lời chỗ nào?" Cảnh Liêm muốn cười, nhẹ nhàng giúp em một chút.

"Vì lúc ở nhà... em thấy ấm rồi," Em mè nheo nhỏ giọng, tay giật giật vạt áo của hắn. "Tự nhiên ra đường, mới lạnh quá chừng"

"Vậy là em nghe lời nhưng vẫn lạnh đúng không?" Cảnh Liêm bật cười, bế em ngồi vào trong lòng mình. "Sau này không lặp lại nữa, em bệnh thì người mệt là em đó"

"Ôm..."

"Không được hư nữa nhé, em không nghe lời là sau này anh không cho đi chơi với Cảnh Huyên nữa đâu," Hắn cưng chiều vòng tay ôm lấy em, rồi cúi xuống hôn nhẹ một cái lên trán cục cưng.

"Vậy em, em chơi với anh cũng được," Em dụi mặt vào lòng hắn, thủ thỉ. "Cho em theo anh... em sắp về lại thành phố A rồi.."

Cảnh Liêm hơi ngẩng người trước sự chủ động này của em, rồi đau lòng ôm chặt lấy bảo bối. "Được, ngày mai anh nghỉ ở nhà chơi với em nhé?"

Hắn chợt nhận ra, bảo bối của hắn đã phải chịu đựng rất nhiều cô đơn.

Tính tình của em từ trước đến nay, dù khó chịu đến mấy, dù muốn được quấn lấy hắn đến mấy, thì em vẫn sẽ không chủ động nói ra những lời đó. Chỉ có hắn quan sát tự hiểu và chiều theo em, chứ em tuyệt nhiên không bao giờ nói

Thế mà hôm nay em lại mang theo một chút đáng thương, nài nỉ xin được đi theo hắn. Cảnh Liêm mới nhìn ra em đã thèm những cái ôm hôn của hắn đến mức nào

Một năm 12 tháng mà hắn đã phải đi công tác hết 3 tháng là ít nhất, em không tủi thân mới lạ...

"Khanh Khanh nhớ anh lắm sao?"

"Nhớ ạ.." Em bộc bạch, toàn bộ lời nói đều là thật lòng. "Em nhớ anh lắm..."

"Bảo bối nói thế này làm anh chẳng nỡ xa em chút nào," Cảnh Liêm bật cười, hôn lên môi em một cái. "Thương em quá"

____

Dù đã bảo hôm nay ở nhà với em, nhưng đến giữa trưa Cảnh Liêm bị cuộc họp khẩn cấp kia ép cho chạy đến công ty

Đến lúc chiều về, hắn liền chạy đến ôm lấy thân ảnh nhỏ đang đứng ở bếp rửa trái cây. Em cảm nhận được mùi hương quen thuộc bao quanh liền mỉm cười, ngẩng đầu lên để hắn hôn trán một cái

"Em đang làm gì thế?"

"Rửa trái cây ạ.."

"Ngoan quá, Huyên đâu?"

"Em không biết ạ," Em lắc đầu, sao lại hỏi em chứ, từ nãy đến giờ em đâu có đi với Cảnh Huyên

"Anh tưởng buổi trưa em với Huyên đi cùng?"

"Không ạ," Em để túi trái cây lên bàn. "Em đi mua trái cây cho hai bác mà"

"Ngoan vậy," Hắn cảm thán, đến nhìn trong túi đầy các loại quả. "Em thay đồ đi, anh rửa cái này cho"

Có trời đánh em mới dám khai ra ban nãy Cảnh Huyên thực sự đi cùng em, còn bàn với em tối hôm nay lén ra ngoài giúp y mở cửa đó..

Buổi tối, em bé ngoan ngoãn nghe theo kế hoạch của Cảnh Huyên. Đúng mười hai giờ rưỡi, em nói với hắn muốn xuống uống nước

Em vừa đi một chút, Cảnh Liêm cũng đứng dậy đi theo em.

Không phải hắn không tin tưởng em, chỉ là hắn sợ em hậu đậu thế nào đó gây ảnh hưởng bản thân

Ý định hù em một chút lập tức dập tắt khi hắn thấy em lon ton chạy ra mở cửa cho Cảnh Huyên đi vào

"Cảnh Liêm.."

"Anh hai.."

Cảnh Liêm nhất thời không nói nên lời.

Bảo bối học hư là một chuyện đi, bây giờ lại còn đi hợp tác với Cảnh Huyên nói dối hắn.

Hai đứa, đứa nào cũng đáng ăn đòn!

"Khanh về phòng đứng phạt. Cảnh Huyên, theo anh"

Em khổ sở cúi đầu, biết thế này đã không giúp anh Huyên rồi...

____

"Đứng, xắn ống quần lên" Cảnh Liêm cầm lấy roi mây rồi ra lệnh. "Đi chơi về trễ, em như vậy thì dọn ra ngoài mà sống. Lỡ không có anh hay Khanh ở đây thì ba mẹ phải dậy mở cửa cho em à?"

"Lúc anh không ở đây thì em biết về sớm chứ bộ..." Cảnh Huyên khổ tâm, y cũng biết suy nghĩ chứ đâu phải không. "Đừng đánh chân mà anh.."

"Tay hoặc chân?"

"... chân.."

Lần này chính là đánh phạt để dạy dỗ.

Cảnh Huyên không tránh được có chút hồi hộp. Đây là lần đầu tiên sau 14 năm, anh hai phạt y một cách hẳn hoi

Dù đã 28 tuổi, thì đứng trước mặt anh hai, y vẫn là một đứa nhỏ ngày nào...

Y cũng chưa từng bị đánh vào chân bao giờ. Đúng là trước đây anh hai có ghét y là thật, nhưng lần nào cũng chỉ nhằm vào mông mà đánh. Thế nên bây giờ... Cảnh Huyên sợ rồi...

Cảnh Liêm không nhanh không chậm đánh xuống 5 roi.

"Đau... thôi đừng đánh ở đây mà anh..." Y thiếu điều hét lên, lập tức bỏ chạy nhảy lên giường nằm sấp xuống. "Đừng đánh chân em... đánh mông đi ạ.."

"Điền Khanh khi bị phạt còn không dám chạy như em. Bước xuống!"

"Ngày mai em có hẹn đó!"

"Anh còn biết cả việc người yêu em là ai nữa, bước xuống"

Cảnh Huyên bị doạ để ngẩng người, giật mình hỏi. "Sao anh biết?"

"Tên Dĩnh Đình, bằng tuổi anh, đúng không?"

Y còn chưa kịp tỉnh dậy, mông bị đánh một roi đau đến mức rống lên.

Rốt cuộc, Cảnh Huyên vẫn bị đè ra đánh thêm mấy roi. Y khóc ròng ôm hai chân chạy vào nhà vệ sinh khoá cửa. Đau muốn chết!

"Bạn của anh," Cảnh Liêm gõ lên cửa gỗ nhà vệ sinh của y, giọng cảnh cáo. "Nếu quen Dĩnh Đình thì tốt nhất nên về nhà trước 8 giờ đi"

"Em biết rồi, anh, anh mau đi đi"

Mãi đến sau này y mới hiểu, vì sao phải về nhà trước 8 giờ.

Thì ra người cầm roi đánh được y không chỉ có anh hai...

Cảnh Liêm cầm theo thước bước vào phòng. Ở phía góc tường, em vẫn đứng rất ngay ngắn.

"Khanh Khanh, đến đây"

Em ngoan ngoãn từ góc tường bước đến, tay khoanh lại cực kỳ nghe lời. Cảnh Liêm thở dài một tiếng, lại phải dạy dỗ rồi.

"Có gì muốn nói với anh không?"

"Em... em xin lỗi..." Điền Khanh cúi đầu, chuyện này em biết mình sai. "Em không nên... nói dối anh.."

Cảnh Liêm gật đầu, mọi thứ đã rõ ràng như vậy, hắn cũng không biết phải nói gì hơn

"Em có biết nói dối là rất không ngoan không?" Hắn dùng một tay nâng mặt em lên. "Vậy sao lại như thế?"

Lần trước, hắn cũng chỉ vào bình nước em dùng để tăng số cân lên mà hỏi "Sao lại như thế"

Điền Khanh nhìn hắn, sống mũi cay cay. Em một lần nữa làm cho hắn thất vọng, phá huỷ sự tin tưởng của hắn dành cho em rồi

Mặc kệ hắn có nói Anh không thất vọng bao nhiêu lần, thì suy nghĩ đó vẫn sẽ vương vấn trong đầu em thôi

"Em lại cảm thấy anh thất vọng về em, đúng không?" Hắn nhìn thẳng vào mắt em, rành mạch nói ra từng chữ. Cảnh Liêm không đoán bừa, hắn thực sự hiểu được lòng em.

"Em, hức, không, em.." Em nấc lên, né tránh ánh mắt của hắn. Nói ra thì sẽ bị mắng mất. Em không sợ bị đánh đòn, em sợ hắn giận em. "Em không... hức... không có..."

"Đấy, lại nói dối," Cảnh Liêm buông em ra, rồi ngồi thẳng dậy cầm thước lên. "Tay"

Hắn nghe tiếng khóc của em như nghẹn lại, Cảnh Liêm đang tức giận thật. Nói dối là một lỗi nặng, hắn nhất định sẽ không để em nói dối mãi thành thói quen

Em không dám cãi lời, rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn chìa tay trái ra. Hắn ra hiệu cho em mở lòng bàn tay, rồi đánh xuống một thước

"Hức.. Cảnh Liêm.. đau.." Tay em run rẩy, dấu thước hồng hồng hiện lên. Hắn hung dữ, em sợ mà...

"Biết đau thì tại sao vẫn nói dối?" Cảnh Liêm định nghiêm khắc mắng em, cuối cùng lại bị gương mặt tèm lèm nước mắt kia làm cho mềm lòng. "Anh không muốn em nói dối thành thói quen. Khanh Khanh, nói dối không tốt chút nào cả"

Hắn đặt thước sang một bên, cầm tay em xoa xoa, tiếp tục giảng giải. "Nếu như một ngày, anh cũng giấu giếm em, nói dối với em như vậy, em có thích không?"

Em lắc lắc đầu, không thích.

"Nếu anh buồn bực, nếu anh khó chịu nhưng anh bảo với em là anh không có, em có thích không?" Nhìn thấy mắt em lại dâng thêm một tầng hơi nước, hắn liền nhích đến xoa đầu em. "Không thích, phải không?"

"Dạ," Chớp nhẹ mắt một cái liền có nước chảy xuống hai bên má. "Không hề thích..."

"Thế mà em lại như thế với anh, em nghĩ anh có thích không?" Dạy em phải dạy từ từ, bản chất Điền Khanh thông minh, nhất định hiểu được ý hắn. "Khanh Khanh, anh không thích em thế này chút nào cả"

Lời của hắn vừa giống trách mắng, vừa giống như hắn chỉ đang tâm sự với em. Thế nhưng vẫn khiến trong lòng em dâng trào cảm giác ăn năn hối lỗi

Mỗi lần Cảnh Liêm dạy dỗ, hắn chỉ mong em nghĩ được rằng "À, thế là mình sai rồi" thôi.

"Em có cảm thấy anh thất vọng ạ..." Em khẽ nói, có chút đề phòng. "Chỉ là, em thấy, nếu như em tin tưởng một người... em.. mà người đó nói dối.."

"Em nhất định sẽ rất thất vọng.." Em dụi mắt, gục đầu xuống. "Xin lỗi..."

Cảnh Liêm hiểu được ý tứ của em, liền dịu dàng ôm em vào lòng. "Ngốc quá..."

"Nếu như người đó là một người nào khác mà anh tin tưởng, thì anh sẽ thất vọng," Luồn tay vào đùa nghịch với mái tóc của em, hắn dịu dàng nói. "Nhưng còn em, anh không thất vọng gì cả"

"Bởi vì anh yêu thương em, nên anh sẵn sàng bỏ qua cho em"

"Sẵn sàng cho em thêm một cơ hội để sửa chữa sai lầm"

"Thế nên Khanh Khanh, anh vĩnh viễn không thất vọng về em," Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán em một cái, thành công khiến em chảy nước mắt rồi nhào vào lòng hắn

"Em sẽ ngoan... hức... sẽ không, không nói dối nữa.. hức.."

"Anh biết, Khanh Khanh rất ngoan," Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng giúp em xoa dịu lại. "Nhưng Khanh Khanh, lần thứ hai rồi, em biết một lỗi mà phạm lần thứ hai sẽ thế nào, đúng chứ?"

Em đáng thương tròn mắt nhìn hắn, rồi ngoan ngoãn bò qua đùi hắn nằm sấp xuống

Cục cưng đã nghe lời thế này rồi, hắn không muốn làm khó em nữa. Tự mình nâng em lên một chút rồi kéo quần ngủ của em xuống. Làm gì cũng đã làm rồi, nhưng em vẫn không nhịn được đỏ mặt một chút

"Lần này anh phạt hai mươi thước. Thêm một lần nữa thì anh gửi em về đây ở với ba mẹ, nhé?"

"Không mà... ở với anh cơ.." Em sụt sùi, phạt cấm ôm đã mệt, bây giờ lại còn muốn đuổi em đi xa như vậy nữa. "Đừng đuổi em..."

"Thế phải ngoan chứ," Hắn gõ thước lên mông em, giúp em điều chỉnh lại tư thế một chút rồi nói. "Đếm từng cái cho anh, Khanh Khanh không đếm là anh không tính đâu"

Tiếng dạ nho nhỏ vang lên. Hắn gật đầu hài lòng, đánh xuống 5 thước đầu tiên

"Ưʍ.. một.. hai.."

"Ba... đau.. hức... bốn.."

"A.. năm... đau, hức.."

Thước gỗ đánh chẳng dễ chịu chút nào. Phía sau bắt đầu chuyển sang màu hồng nhạt. Em hơi co người, tay siết chặt lấy chân hắn, nước mắt chảy dài trên má

Hắn đợi em ổn định lại một chút, cảm thấy những thước sau nên đánh chậm hơn.

"Đếm, em không đếm là anh bỏ qua cái đó đấy?" Cảnh Liêm ngưng lại, nhịp thước lên mông em chờ đợi. Thật ra hắn không vội, em gào khóc xong rồi đếm cũng được. Nhưng khóc xong nín thin thế này là quên mất rồi

Nói rằng chỉ có hắn hiểu em không sai, đúng là em quên thật..

"Hức... sáu ạ..." Em nức nở, thiếu chút nữa đưa tay xoa. "Anh đừng không tính... hức... em đếm.."

"Được, anh tính, nhưng lần sau không có đợi nhắc nữa biết chưa," Hắn đau lòng vươn tay xoa đầu em, thật sự không nỡ đánh chút nào

Từ trước đến nay, Cảnh Liêm chưa từng ưu tiên cách đánh đòn khi em phạm lỗi. Việc phải kéo em nằm xuống đánh mông như thế này là giải pháp cuối cùng, khi hắn cảm thấy rằng việc này nên được ghi nhớ kĩ một chút

Lỗi nói dối, ngay từ lần đầu tiên hắn đã không dung túng.

Thế nên lần hai, đương nhiên không thể bỏ qua được

"Hức... bảy..."

"Tám ạ... ưʍ..."

"Đau... chín.. hức.."

"A, mười... mười ạ..."

Thật ra Cảnh Liêm biết, rằng em hiểu rõ được mỗi trận đòn hắn phạt đều không oan ức. Hơn hết, Điền Khanh còn tự mình nghiêm túc kiểm điểm hành vi.

Bảo bối ngoan thế này, hắn không sợ mình đánh hỏng em. Cũng không sợ sau này em sẽ quen với cái đau mà hư hỏng. Cảnh Liêm chỉ sợ mình vô tình chạm vào vết thương lòng của em

Một người hết lòng yêu thương, nghĩ cho người còn lại. Một người ngoan ngoãn, biết nhận thức đúng sai. Dường như hắn và em thật sự sinh ra để gặp nhau vậy.

"Nghỉ một chút nhé, anh thương nào," Cảnh Liêm tạm đặt thước sang một bên, đỡ em dậy rồi ôm ôm vỗ vỗ. "Khanh Khanh giỏi lắm, còn mười cái nữa, chỉ mười cái nữa thôi được chứ?"

Em gật gật đầu rồi nép vào lòng hắn. Bản thân em biết lỗi này rất nặng, cho dù hắn không nặng lời thì em vẫn ý thức được việc nói dối tồi tệ như thế nào

Hắn tin tưởng em như vậy, em lại làm hắn thất vọng...

Có điều, Điền Khanh không dám nói rằng hắn thất vọng về em, hay em thật tệ. Nói như thế thì chỉ có mông chịu trận thôi..

"Em xin lỗi... hức... em không nên nói dối anh, em, em không nên như thế," Em nhỏ giọng nói. Đây không phải là làm nũng để xin tha, đây là em đang chân thành nhận lỗi. "Anh đánh tiếp ạ..."

Cảnh Liêm biết, em cũng biết, trận đòn này không thể bỏ ngang.

Em tự giác nằm sấp ngay ngắn trở lại, ngoan ngoãn ôm lấy chân hắn chịu trận. Đây là lỗi của em, một chút oan ức trong lòng cũng không có

Điền Khanh chẳng biết được em ngoan đến mức nào đâu...

Hắn nhìn em ăn năn hối lỗi mà khẽ thở dài, đau lòng xoa xoa đầu em. Thật lòng mà nói, hắn không muốn đánh nữa.

Mục đích của mỗi lần phạt đều là để em vì đau mà ghi nhớ. Không phải để em sợ hắn.

"A... mười một, đau, hức.." Em giật mình, tay định đưa ra xoa liền bị hắn giữ lại. Cảnh Liêm nhịp thước lên mông em, cảnh cáo. "Em đang bị phạt, đợi phạt xong rồi xoa"

"Nhưng mà, nhưng mà.. hức... đau ạ.." Điền Khanh đau muốn đứng lên bỏ chạy, nhưng em ngoan hơn Cảnh Huyên nhiều. Em biết bị đòn thì phải đau, mà là em hư mới bị đòn kia mà.

"Chịu đựng một chút nữa, em có chịu được không?"

"... được ạ.."

"Thế thì nằm ngay ngắn lại"

Em vừa quay trở lại tư thế cũ, mông liền bị đánh liên tục 4 thước.

Dù hắn đã giảm bớt lực, nhưng đã gọi là đánh đòn thì làm sao không đau cho được?

"Hức, mười lăm, đau..."

"Lần này anh cho em nợ 5 thước, không có lần sau nữa"

Cảnh Liêm đỡ em ngồi dậy rồi xoa xoa phía sau cho em. Mười lăm thước đủ để khiến mông em sưng đỏ lên, có vài chỗ hơi tím nhạt do cạnh thước.

"Khanh Khanh ngoan lắm, anh hôn một cái nào"

"Đau..." Em khẽ nói, dụi mặt vào l*иg ngực hắn làm nũng. "Anh đánh đau..."

"Không sao nữa, anh thương Khanh Khanh nhé, để anh xoa cho em nào"

Hôm nay em cảm thấy hắn rất lạ

Hắn cũng cảm thấy hôm nay em rất lạ

Nhưng hai người vẫn duy trì cuộc sống như bình thường, chỉ là em hơi hư hơn một chút, hắn nghiêm khắc hơn một chút thôi

Điền Khanh cố gắng phủi đi bao suy nghĩ không tốt trong đầu. Em đọc rất nhiều sách, người ta thường bảo khi yêu, kết hôn rồi có thể rất mau chán nhau. Có lẽ nào... đã đến giai đoạn đó rồi?

Gần đây em hoạt bát, không có nghĩa là chuyện gì em cũng sẽ nói

Thói quen hình thành nhiều năm, đâu phải nói sửa là sửa được.

Điền Khanh không muốn đối mặt, giả vờ nhắm mắt ngủ quên. Dù gì hiện tại đã hơn 12 giờ đêm, có ngủ cũng chẳng lạ gì

Cảnh Liêm tắt đèn, kéo em nằm xuống giường rồi ôm em vào lòng.

Em trước đây duy trì thói quen ngủ sớm, bởi vì em hiểu rõ bản thân sẽ suy nghĩ rất nhiều khi đêm về. Mà một khi đã nghĩ thì em sẽ ngủ không được nữa

Lén lút đưa tay lên gạt nước mắt, mũi hơi nghẹt cũng không dám hít mạnh. Yên lặng xem xét nhịp thở của hắn một chút, em mới dám chui ra khỏi vòng tay hắn, xuống giường đi vào nhà vệ sinh

Dạo gần đây, em thật sự chẳng ổn chút nào...

Em nhớ hắn, em nhớ hắn phát điên lên được.

Nhưng suốt vài ngày ở thành phố A, em vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng. Còn hiện tại, ở bên cạnh hắn, em càng không muốn rời xa. Em chỉ muốn bám dính bên cạnh hắn thôi

Đi học mệt mỏi quá... ở trường không vui chút nào. Ở trường có một người.... mà em không dám nói cho Nhật Phi, cũng không dám nói cho ai khác. Chuyện của em từ trước đến nay chỉ có hắn biết, mà bây giờ em cũng không dám kể cho hắn nữa.

Cảnh Liêm quá bận rộn. Em sợ em nói thêm một chuyện, hắn lại thêm công việc của một ngày, nghĩa là em phải xa hắn thêm một ngày...

Điền Khanh không có loại can đảm đó.

Thật ra không phải bây giờ em dính hắn hơn đâu. Trước đây cũng thế, nhưng khi ấy tần suất công tác của hắn không cao, hơn nữa đôi lúc em vẫn bám theo được. Chưa kể đến rảnh rỗi có thể đến công ty, và từ lúc gia nhập công ty hắn làm nước uống thì em quen với việc bám lấy hắn rồi

Bây giờ mỗi ngày sáng ăn cùng nhau một tiếng, chiều tối về có lẽ cũng được 4 hay 5 tiếng đi...

"Khanh Khanh, mở cửa cho anh nào," Cảnh Liêm gõ cửa, doạ em giật mình vội mở vòi nước rửa mặt. Nhưng khóc nhiều như thế, chẳng thể nào làm dịu đi sắc đỏ trên mắt và mũi cả.

"Bảo bối, mở cửa nào," Hắn nhẹ nhàng nói, thật sự không muốn em cảm thấy áp lực. Hắn không biết cục cưng đang trải qua chuyện gì. Nhưng những lúc này, hắn nên ở bên cạnh em. "Khanh Khanh, nghe lời anh được không?"

Em nặng nề thở ra, cảm thấy cũng chẳng giấu được, đành xoay tay nắm cửa

"Em không ổn chỗ nào sao?" Nhìn em một bộ dạng nước mắt tèm nhem trước mặt, hắn vội vàng ôm em vào lòng. "Không sao hết, có anh đây, anh thương em"

Em nức nở trong lòng hắn, em muốn nói rằng em đang không ổn chút nào, nhưng em không muốn hắn lo lắng

Đợi đến khi hắn công tác xong rồi nói cũng chưa muộn mà...

"Không sao, muốn khóc cũng được, anh ở đây với em"

Cảnh Liêm dịu dàng xoa lưng cho em, rồi bế em ngồi lên giường cùng hắn.

"Hai ngày nữa em về lại rồi... hức... lại phải xa anh rồi..." Em tủi thân nói, phải xa hắn thực sự rất cô đơn. "Anh phải nhanh về với em.."

"Bảo bối không muốn xa anh sao? Anh hiểu rồi, anh hiểu anh hiểu," Hắn hơi ngạc nhiên, rồi lại vỗ vỗ lưng em. "Anh sẽ cố gắng về sớm nhé, Khanh Khanh đừng lo"

"Em sẽ nhớ anh lắm..."

"Anh cũng sẽ nhớ em, anh thương Khanh Khanh lắm"

Hắn biết em vẫn còn giấu chuyện gì đó, nhưng nếu em không nói thì hắn cũng chẳng muốn ép em.

"Có phải, có phải anh không còn... thương em như lúc đầu không?" Em dụi mắt nhỏ giọng hỏi. Cảnh Liêm hơi cau mày, liền doạ cục cưng e dè rụt cổ lại. "Em.. xin lỗi.."

"Không, không cần xin lỗi," Hắn nhận ra mình vừa làm em sợ liền thu hồi lại vẻ mặt bình thường. "Em cảm thấy anh không còn thương em sao?"

"Em... không biết.."

"Nếu em cảm thấy thế thì anh lại thương em thêm nhiều chút, được không nào?" Hắn hôn trán em một cái thật kêu. "Bảo bối đừng khóc, anh thương Khanh Khanh nhiều hơn nữa nhé, không khóc không khóc nữa"

"Ôm em ngủ.."

"Ừm, anh ôm em ngủ"

Chuyện kia... có lẽ đợi anh công tác xong rồi nói cũng chưa muộn, anh nhỉ?

___