Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 20: Sủi cảo

Để mọi người chờ tiếp thì lâu quá, nên mình lại ra trước một chap thế này. Để tránh việc mọi người bị cắt ngang, mình đã viết một chap lẻ khác trước cho mọi người đọc đỡ nhớ Cảnh Liêm và bé Khanh. Hi vọng mọi người không chê ạ ^^

Về mấy chap trước mà mình nói có hơi nặng tay, là nặng tay và xót Khanh thật đó. Em bé ngoan quá, mình viết mà mình cũng không nỡ. Nhưng mình sẽ suy nghĩ điều chỉnh lại cho vừa phải

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình 💌

____

"Bệnh rồi sao không để Điền Khanh nghỉ học đi? Anh ép em ấy đi học làm gì?"

"Bảo bối nhà tôi bị bệnh sao?"

"Ờ, sốt, nhức đầu, nhưng đuổi không chịu về. Anh lên đón đi"

Cảnh Liêm hiện đang ở thành phố B công tác 3 tuần, cục cưng đi học nên đương nhiên không chịu theo hắn rồi. Nếu không, hắn cũng sẽ hôn hít đòi em theo cho bằng được

Tắt phần tin nhắn với Nhật Phi, Cảnh Liêm siết chặt lấy điện thoại. Hắn lo cho em. Nếu buổi chiều không có cuộc họp quan trọng kia, hắn nhất định đã lập tức bỏ về rồi.

Tức giận đập bàn một cái, Cảnh Liêm nhấc máy gọi cho em trai.

"Em về thành phố A đón Khanh giùm anh, bệnh rồi"

Y đang nằm ngủ, thật sự cuộc đời Cảnh Huyên ngoại trừ 14 năm kia ra thì rất an nhàn. Tài năng viết sách của y theo thể loại nào cũng vô cùng thành công, thế nên mỗi ngày cứ ngủ cho đã, dậy viết sách, rồi lại ăn ngủ. Đằng nào thì sách cũng bán chạy mà.

"Đón về đây luôn?" Cảnh Huyên thắc mắc, tức giận gì mà phải lôi về tận đây để đánh nhỉ?

Thật ra, y quên mất rằng anh hai ít khi đánh đòn cục cưng lắm, chỉ có y mới bị đánh nhiều thôi...

"Ừm"

Cảnh Huyên đồng ý, đứng lên rửa mặt thay đồ. Dù gì y cũng không có gì làm, đi chơi chút vậy.

___

Điền Khanh vừa học xong 2 tiết, em nằm dài trên bàn uể oải. Nhật Phi liếc qua tặc lưỡi một cái, tốt bụng thông báo

"Điện thoại kêu kìa"

Em còn chẳng có sức ngồi dậy, lười biếng cầm điện thoại áp vào tai, nhỏ giọng kêu 2 tiếng

"Cảnh Liêm..."

Dù đã cố gắng điều chỉnh giọng nói, nhưng mấy chuyện này chẳng bao giờ có thể qua mắt được hắn.

"Khanh Khanh trong người không khoẻ sao?"

"Không có," Em chối. "Em khoẻ mà"

Cảnh Liêm thở dài, bảo bối học hư mất rồi. Hắn có thể dạy được, em sai cái gì hắn cũng có thể chậm rãi dạy lại em. Chỉ sợ rằng em nói dối thành thói, sau này muốn sửa cũng khó nữa

Lỗi gì cũng được, nhưng hắn không cho phép em không thành thật.

"Khanh Khanh, anh không thích em nói dối"

Một câu này đủ để Điền Khanh phải ngồi bật dậy trước ánh nhìn ngạc nhiên của Nhật Phi. Em cũng không hiểu sao ban nãy mình lại nói dối, chỉ là không muốn để hắn biết thôi

Không phải sợ bị la, mà em cảm thấy Cảnh Liêm không nên vì việc này mà lo lắng

"Chúng ta đã kết hôn rồi, những việc này không cần giấu anh"

Bởi vì hắn đã là chồng em trên danh nghĩa, hắn thật sự rất mong em có thể chia sẻ mọi thứ với hắn

Cảnh Liêm muốn em biết rằng, dù chuyện gì đi nữa, hắn vẫn sẽ ở bên cạnh yêu thương em.

"Dạ..."

"Chiều nay Cảnh Huyên tới đón em, bệnh thì phải nghỉ học chứ"

"Dạ..." Em lưỡng lự một chút, rồi vẫn có ý định nói ra. "Anh ơi.."

Vẫn là hai chữ này, nhưng lần nào nghe cũng khiến lòng hắn dịu xuống, mềm nhũn

"Anh nghe đây"

"Em xin lỗi.... em không muốn nói dối, nhưng em sợ phiền anh..."

"Ừm, bảo bối," Cảnh Liêm trầm giọng. "Em tốt nhất nên rút lại câu cuối, vì anh sẽ đánh đòn em thật đấy"

"Anh đừng giận... bệnh cũng phải ôm.."

"Anh biết rồi, bảo bối ngoan đợi anh Huyên đến đón về nhé"

____

Cảnh Huyên 4 giờ chiều đã đến cổng trường, vừa vặn gặp em đang đi bộ ra. Y vẫy vẫy, em liền đi tới chui vào xe

"Cảnh Liêm có giận không ạ?"

"Anh không biết," Cảnh Huyên cầm chai nước ép trái cây đưa cho em. "Uống rồi ngủ một giấc đi"

Vừa mất 4 tiếng chạy đến đây, bây giờ lại phải ngồi thêm 4 tiếng chạy về. Ê mông lắm rồi...

Về đến nơi là 8 giờ tối, Cảnh Liêm ngồi chờ sẵn ở phòng khách. Thấy xe vừa vào sân liền đến mở cửa bế em ra

"Khanh Khanh bệnh rồi phải không, anh thương, anh thương nào"

Cảnh Huyên nhìn anh trai cưng chiều vừa bế vừa hôn vừa dỗ đứa nhỏ, tặc lưỡi rời đi. Điên.

"Em lạnh... ưʍ.. anh.." Điền Khanh cảm nhận được hơi ấm với mùi hương quen thuộc, liền theo thói quen cọ cọ mặt. "Cảnh Liêm..."

"Anh đưa em về phòng nhé, Khanh Khanh ngoan, về phòng anh ôm cho hết lạnh được không?"

Bảo bối bị sốt, trong người khó chịu không muốn trả lời, chỉ biết nằm yên nhắm mắt trong lòng hắn, lẩm bẩm...

"Đau đầu..."

"Ừm anh biết rồi, Khanh Khanh ăn cháo rồi uống thuốc cho khoẻ, anh xuống nấu cháo cho em ăn ha?" Cảnh Liêm chậm rãi đặt em nằm xuống giường, dùng hết sức dỗ dành em.

"Không... ôm..."

"Được được, anh ôm cục cưng, anh ở đây ôm em," Hắn vỗ lưng em, lại nhắn cho Cảnh Huyên một câu nhờ nấu cháo

"Khanh Khanh ngoan anh thương, anh thương nào"

Dù gì cũng không ép em thức đến khi có cháo ăn được, Cảnh Liêm chỉ ôm em vào lòng, đôi lúc lại cúi xuống hôn trán em một cái.

Nấu xong nồi cháo mất một tiếng nữa, là 9 giờ tối

Hôm nay ba mẹ đi ăn ở ngoài, bảo là hâm nóng tình cảm, nên y đành nấu thêm một phần cho mình ăn. Mẹ ơi, anh hai bắt con làm không công, đến ăn cũng không có nữa..

"Khanh Khanh, dậy ăn, uống thuốc rồi ngủ tiếp nhé"

Cảnh Liêm nhẹ nhàng lay lay em dậy, sau đó đỡ em ngồi lên tựa vào đống gối kê sẵn. Bảo bối mệt đến mức không mở nổi mắt, cứ gật gù rồi dựa lên vai hắn tiếp tục ngủ

"Cục cưng, nghe lời anh nào," Hắn dở khóc dở cười kéo em ngồi thẳng dậy. "Ăn chút xíu rồi ngủ ha"

"Không thích... em muốn ngủ.."

Người bệnh dễ khó chịu, Cảnh Liêm không trách em. Hắn kiên nhẫn giảng giải, làm sao lại nỡ nặng lời được chứ?

"Anh biết em muốn ngủ, nhưng phải uống thuốc đã"

"Không muốn, hức," Em trong người đang rất khó chịu, bất mãn một chút liền chảy nước mắt. "Em đang, em ngủ mà"

Điền Khanh rất hay bệnh, mà mỗi lần bệnh đều cực kì biết nháo. Có điều, Cảnh Liêm chưa từng nặng nhẹ với em. Hắn biết cục cưng sốt cao trong người chắc chắn đã không vui vẻ, hắn không việc gì phải làm em khó chịu thêm

"Không khóc, đừng khóc, anh thương nào," Nhẹ nhàng ôm em vào lòng vỗ vỗ xoa xoa, hắn thương em nhiều lắm, thế nên có thể dùng thời gian, từ từ chậm rãi yêu thương em

Bình thường Điền Khanh mà dám bướng bỉnh thế này thì nhất định đã bị hắn dạy dỗ lại rồi. Nhưng hôm nay em bệnh, hắn xót, không nỡ nặng lời.

Bình thường cũng đâu nỡ nặng lời.

Bảo bối của hắn là để nâng niu, cưng chiều, chứ không phải để hắn suốt ngày la mắng.

"Em phải uống thuốc mới hết bệnh được," Hắn nhẹ nhàng lấy khăn lau mặt cho em, rồi lại tiếp tục giải thích. "Mà muốn uống thuốc thì phải ăn, không ăn sẽ bị cào ruột đó. Em không sợ đau sao?"

"Đau..." Em tròn mắt mơ hồ nhìn hắn, đầu óc không tỉnh táo khiến em chỉ muốn gục xuống ngay lập tức. "Em sợ đau lắm..."

"Chưa kể không uống thuốc thì sẽ không hết bệnh, mà không hết bệnh thì thế nào nhớ không?"

Em cúi đầu suy nghĩ, cố lục lọi trí nhớ của mình. Nhưng đầu em đau quá, càng nghĩ càng đau...

Hắn đưa tay xoa xoa hai má đang ửng hồng vì sốt của em, nhẹ nói.

"Thì anh sẽ không ôm em đi ngủ đó"

Điền Khanh kinh ngạc nhìn hắn, rồi nước mắt đột nhiên lăn dài trên cặp má mềm mềm của em.

Bảo bối uỷ khuất.

Em cũng không muốn mình bị bệnh mà...

Vì sao đã bị bệnh lại còn không được ôm chứ?

Không thương em nữa thì thôi...

Xoảng

Cảnh Liêm nhìn chén cháo rơi vỡ tan tành sau cú hất của em, trên mặt lập tức không còn chút gì vui vẻ

"Bây giờ em không ăn nữa đúng không?"

Giọng điệu của hắn không hề tức giận, cũng chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng bản thân em đã khó chịu đến bật khóc.

Em rất mệt mỏi, em chỉ muốn nằm ngủ thôi! Em không muốn ăn cháo, không muốn uống thuốc, em chỉ muốn Cảnh Liêm ôm em ngủ thôi mà!

"Anh làm cái gì mà... ơ, làm đổ hả?" Cảnh Huyên nhăn nhó mở cửa, bị tình hình bên trong doạ cho giật mình. "Cần em, cần em múc thêm chén nữa không?"

"Không cần, em ấy không muốn ăn," Cảnh Liêm bình tĩnh đứng dậy, không hề để lộ ra chút tức giận. "Dọn giúp anh"

Em nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, tự lau nước mắt rồi rúc vào mền. Cả người mệt mỏi, đầu thật đau quá.

Cảnh Huyên vào bên trong dọn dẹp, cố ý lơ đi cục bông nằm co rúc ở trên giường. Hư thì chịu thôi. Nếu là y... có lẽ đã bị anh hai đánh cho khóc gọi mẹ rồi.

Điền Khanh tủi thân, nằm khóc thêm một lát rồi say sưa ngủ. Em chỉ mới ăn trưa, bây giờ đã gần 9 giờ tối rồi. Nhưng tâm trạng không tốt, ăn không nổi nữa

Rõ ràng là hắn không còn thương em như trước..

___

Một tiếng sau đó, Điền Khanh đương nhiên phát sốt.

Cho dù có thế nào, Cảnh Liêm vẫn sẽ quan tâm đi qua phòng kiểm tra em.

Bảo bối của hắn sốt đến cả người nóng hổi, nhưng vẫn đầy cam chịu siết chặt lấy mền. Em không dám kêu hắn, em sợ làm phiền hắn đang ngủ

Cảnh Liêm thật sự đau lòng, cục cưng vốn dĩ đã ngốc nghếch, sao hắn lại để em phải suy nghĩ linh tinh thế này chứ?

"Cảnh Liêm... hức... xin lỗi.." Em sốt đến mê man, chỉ biết nắm lấy tay hắn. "Xin lỗi.."

"Dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp, ngoan nào" Thôi thì uống thuốc luôn vậy, hắn không thể để em sốt như thế cả đêm được.

Em chật vật mơ màng ngồi dậy, ngoan ngoãn uống thuốc rồi lại nhìn hắn, tay nửa muốn buông nửa không muốn. Cuối cùng vẫn không nhịn được bật khóc nức nở

Cảnh Liêm mềm lòng rồi.

"Không khóc, ai làm gì em mà khóc?"

"Em muốn, hức, em muốn ôm, hức" Em uỷ khuất chảy nước mắt. "Anh không thương em, hức"

"Anh chẳng thương em gì cả... hức, không có ai thương em hết, hức"

Suýt chút nữa hắn lại mắng em rồi. Cục cưng nhà hắn học ở đâu cái kiểu nói lẫy thế nhỉ?

"Nói thế thì anh không ôm nữa đấy, sao lại nói anh không thương em, hửm?" Cảnh Liêm cúi xuống bẹo má em, vẫn nóng hổi. "Là ai không ngoan?"

"Em không ngoan, hức, nhưng mà, nhưng mà anh không thương em..." Em nấc lên từng tiếng, muốn chui vào lòng hắn làm nũng nhưng không dám. "Em không có muốn bị bệnh, hức, anh còn không ôm em đi ngủ, hức, anh không thương-"

"Anh biết em không muốn bị bệnh, anh biết Khanh Khanh muốn ôm," Cảnh Liêm cắt ngang. "Nhưng anh nói Khanh Khanh có nghe lời không?"

"Anh bảo anh sẽ ôm em cả khi em không ngoan mà..." Em bị nói thành uỷ khuất, cúi đầu giận dỗi, tay cũng không nắm lấy áo hắn nữa. "Không cần, hức, chẳng ai thương em, ai cũng như nhau cả.."

"Em nhức đầu.. hức.. em chỉ muốn anh ôm em đi ngủ, hức, nhưng anh không ôm, hức, anh bỏ em một mình, anh không có, hức, anh không có thương em"

Bầu không khí có chút im lặng.

Hắn kéo em vào trong lòng mình, tay vòng ra sau xoa xoa lưng em an ủi. Đầu nhỏ liền khẽ khẽ dụi lên ngực áo hắn.

"Nói như thế không được," Cảnh Liêm cúi xuống hôn lên trán em, giúp em lau đi nước mắt còn chảy dài trên mặt. "Anh thương Khanh Khanh mà"

"Nhưng, hức, nhưng anh bỏ em một mình," Em uất ức oà khóc, lại vùng ra khỏi cái ôm của hắn. "Chẳng ai lại đi bỏ người bệnh một mình cả"

Cảnh Liêm nhận ra vấn đề rồi.

Bảo bối của hắn không phải cố ý hất vỡ chén cháo vì biếng ăn, mà là do em cần cái ôm của hắn

Vì sao hắn lại không nghĩ đến đứa nhỏ vừa phải chịu 2 tuần xa hắn cơ chứ?

Lại còn bỏ em một mình nữa..

"Khanh Khanh, anh xin lỗi," Cảnh Liêm chậm rãi nói, vươn tay lau nước mắt cho em. "Anh không nên vội vàng như thế. Đáng ra anh phải ở bên em"

"Em nói đúng, chẳng ai lại bỏ người bệnh một mình cả, anh thật không tốt chút nào"

"Bây giờ anh nấu cháo cho em ăn, xem như anh chuộc lỗi, bảo bối tha thứ cho anh có được không?"

Điền Khanh bị hắn xin lỗi đến hoảng hồn đến quên cả khóc, chỉ chăm chăm nhìn hắn

"Bảo bối cho anh ôm em nhé?" Cảnh Liêm dịu giọng. "Anh rất nhớ em"

Em bệnh, là lỗi của hắn không chú ý hỏi thăm em.

Em không chịu ăn, là lỗi của hắn không hiểu được em.

Em ấm ức, là lỗi của hắn bỏ rơi em, là lỗi của hắn khi không nhìn ra được em đã nhớ hắn thế nào.

Điền Khanh nhìn hắn, rồi lại nhào vào lòng hắn chảy thêm vài giọt nước mắt

Thật ra, Điền Khanh ý thức được rằng em sai mà...

Em bị bệnh, chính là tắm nước lạnh, là thức khuya, là không ăn uống điều độ

Em hất chén cháo, cho dù thế nào thì em cũng biết đó là em sai. Một đứa trẻ ngoan sẽ không làm như vậy, huống hồ em không phải là em bé

Chỉ là trong khoảnh khắc đó, em đột nhiên muốn khóc, em đột nhiên nhớ cái ôm của hắn, thế nên em khó chịu, em không thích nhận lỗi.

Còn bây giờ, em lại trở thành em bé ngoan rồi.

"Cảnh Liêm, hức, em nhớ anh lắm"

"Ừm, anh cũng nhớ em, bảo bối," Hắn xoa xoa mặt em, rồi bế em đem xuống bếp. Đứa nhỏ nhất định rất đói rồi.

Cháo hồi chiều không còn nhiều, cho dù còn thì hắn cũng không muốn em ăn cái này.

"Cảnh Liêm... em không thích ăn cháo.."

Hắn bước vào bếp thì Điền Khanh nhất định sẽ tận dụng cơ hội, mấy món như cháo dễ ẹt, em cũng làm được mà. Cảnh Liêm nấu ăn ngon lắm, em muốn ăn cái khác cơ..

"Thế Khanh Khanh muốn ăn gì nào?"

"Ăn.. em.. ăn sủi cảo"

Chiều về hắn đã gói sẵn một hộp sủi cảo, phòng cho ba mẹ hay Cảnh Huyên thích thì hấp ăn. Bây giờ cũng có thể tận dụng rồi.

Hắn vừa hấp xong, ba mẹ với Cảnh Huyên cũng đi ra ăn cùng. Con trai lớn hiếm lắm mới chịu vào bếp, trừ gói sủi cảo ra thì chỉ toàn ăn đồ ăn mẹ hoặc Cảnh Huyên làm

"Tưởng anh nấu gì ngon, ai ngờ lại là sủi cảo," Y bĩu môi, anh hai chán chết đi được.

"Nhịn, mời em về phòng," Cảnh Liêm bưng dĩa sủi cảo sang bàn, kéo ghế ngồi cạnh Điền Khanh. "Ban nãy về chưa gặp ba mẹ đúng không?"

"Con chào hai bác, em chào anh Huyên ạ.." Em hiểu ý hắn, liền ngoan ngoãn chào từng người, xong còn được Cảnh Liêm cưng chiều xoa đầu, cục cưng của hắn đáng yêu quá đi mất.

"Điền Khanh hết bệnh rồi hả con?" Hồ Mẫn quan tâm hỏi han. Đứa nhỏ vừa về đã bị con lớn cướp đi mất, bà muốn nhìn mặt một cái cũng chẳng được

"Dạ hết rồi ạ"

Cả nhà vừa ăn vừa cười giỡn. Cảnh Dụ hỏi qua chuyện yêu đương của hai người, nghe Cảnh Liêm bảo cả hai đã đăng kí kết hôn liền vui vẻ muốn uống rượu.

Thực chất, chỉ có ông với Hồ Mẫn cùng nhau uống. Cảnh Huyên không thích uống rượu. Cảnh Liêm cũng không thích.

"Muốn uống không?" Hắn hỏi ý em, Cảnh Liêm không cấm em uống rượu. Hắn chỉ cấm em uống một mình mà uống say. Còn hiện tại đã có hắn ở bên cạnh, em muốn thế nào cũng được.

Em lắc đầu, nhớ lại lần trước bị đánh đòn, thật không muốn động đến giọt rượu nào nữa.

Hồ Mẫn uống nhanh say, lúc say liền bắt đầu nói nhảm.

"Mẹ, mẹ rất thích hai đứa yêu nhau.."

"Thật đó.. mẹ ủng hộ hai đứa... có điều.."

Cảnh Liêm quay sang, định bịt tai đưa em lên phòng, nhưng bảo bối không chịu, chăm chăm ngồi nghe mẹ nói

"Có điều.. mẹ muốn bồng cháu..."

"Ba mẹ, để con đưa hai người về phòng ngủ," Cảnh Huyên lập tức đứng dậy, sau đó nháy mắt với hắn. "Anh hai cũng nghỉ đi, đồ để em dọn cho"

Cảnh Liêm nhìn em, rồi trực tiếp ẵm em lên phòng.

Em không đề cập chuyện ban nãy, hắn cũng không nói nữa. Kiểm tra nhiệt độ, tắm cho em, thay đồ rồi cả hai lên giường nằm ngủ

Có điều, Điền Khanh không nói, không có nghĩa là em không để ý.

Em không ngủ được, em vẫn đang suy nghĩ về câu nói của mẹ hắn.

Em biết, bác rất muốn nhà có thêm đứa nhỏ đáng yêu một chút.

Nhưng em nghĩ, em chưa sẵn sàng. Chuyện nói ra thì có chút ích kỉ nhưng em không muốn chia sẻ tình cảm của hắn cho ai nữa hết...

"Bảo bối, ngủ thôi, trễ rồi," Cảnh Liêm vỗ lưng em. Hắn đương nhiên có thể nhìn ra trong mắt em có tâm sự, nhưng phải nghỉ ngơi trước đã

Điền Khanh yên lặng rúc vào lòng hắn, trong lòng vẫn đem một mớ tâm tư.

"Nếu anh thích... chúng ta nhận nuôi một đứa cũng được..."

"Không, bảo bối, chúng ta sẽ chỉ nhận nuôi khi cả em và anh đều sẵn sàng. Em không cần gượng ép bản thân mình," Cảnh Liêm xoa lưng cho em, điều hắn nói đều là thật. Em là quan trọng nhất đối với hắn.

Điền Khanh có một điểm vô cùng không tốt, đó là suy nghĩ tiêu cực và suy nghĩ quá nhiều

Ngay cả những thứ nhỏ nhặt cũng có thể bị em nghĩ đến thảm hại, thì chuyện này đương nhiên khiến em phải dằn vặt với chính bản thân mình

Nếu như một ngày, hắn không chịu nổi cuộc sống chỉ có hai người, liệu hắn có bỏ em, tìm một người phụ nữ biết mang thai sinh con không?

Nếu có ngày đó, nhất định 2 bác sẽ đồng ý thôi. Tìm được người sinh con nối dõi, tiếp quản sự nghiệp vẫn tốt hơn mà...

Em khẽ siết lấy áo hắn, nước mắt bất chợt chảy xuống.

"Khanh Khanh, đừng khóc"

Cảnh Liêm từ nãy đến giờ không hề ngủ, hắn quan sát từng cử động nhỏ của em. Hắn biết em đang suy nghĩ.

"Em, hức, xin lỗi," Em nức nở ôm lấy hắn, nước mắt theo sự tự trách tuôn ra. "Em không muốn, hức, không muốn chia sẻ anh cho ai nữa hết, em xin lỗi anh, hức"

Cảnh Liêm đau lòng vỗ nhẹ vào lưng em. Hắn hiểu nỗi sợ của em lúc này. Em sợ phải san bớt tình cảm của hắn cho người khác, bởi vì cảm giác bị bỏ rơi trải qua một lần là quá đủ ám ảnh rồi

"Không sao, bảo bối, không cần xin lỗi anh, anh không trách em," Hắn dịu dàng nói, nỗ lực dỗ dành em. "Không phải lỗi của em, em không thích thì chúng ta không nuôi, không sao hết"

"Mẹ anh rất thích... anh cũng thích mà.." Nói ra điểm này càng làm em nghẹn giọng. Em không ngốc, em nhìn ra được mẹ của hắn muốn có cháu, và hắn đương nhiên sau này cũng muốn có một đứa con. Có thể không phải bây giờ, nhưng đương nhiên sau này hắn sẽ muốn. "Mọi người không nên vì em... mà như vậy.."

"Khanh Khanh, nuôi con là chuyện do chúng ta quyết định. Em không muốn thì anh cũng không cần. Cả đời này chỉ có em cũng rất tốt"

"Anh biết em không sẵn sàng để tiếp nhận thêm một đứa nhỏ, đây không phải lỗi của em," Hắn kiên nhẫn giảng giải, vỗ vỗ lưng em dỗ dành. "Anh không cần thêm ai nữa, có em là được rồi. Thế nên Khanh Khanh không lo nữa, được không?"

Em dùng tay dụi dụi mắt, khẽ gật đầu. Có lẽ việc có được tình yêu thương của hắn sau mấy năm khó khăn khiến em bám víu và ích kỉ giữ tình cảm này cho riêng mình. Em sợ hắn sẽ thương ai đó nhiều hơn em, em không muốn bị bỏ rơi

"Khanh Khanh ngoan, nín nào, anh vẫn thương em nhất mà," Cảnh Liêm ôm em vào lòng, rồi lại nói đủ thứ dỗ em. "Em đã là em bé rồi, anh tìm thêm một em bé khác làm gì nữa hả?"

"Em... hức... em không phải em bé... hức..."

"Được được, Khanh Khanh không phải em bé, vậy vì sao lại nhõng nhẽo như vậy nhỉ?"

Em bị chọc ghẹo đến uỷ khuất, không những không nín được mà lại còn khóc thêm. Lớn là không được nhõng nhẽo sao?

"Em không có, không có nhõng nhẽo," Điền Khanh nấc lên, vùi mặt vào l*иg ngực hắn.

"Bảo bối khóc nhiều như vậy mà không phải nhõng nhẽo à? Ngày mai mắt sẽ bị sưng đó" Cảnh Liêm đau lòng ôm em, rồi lại giúp em lau nước mắt. "Em định vừa ngủ vừa khóc hửm?"

Em không trả lời, chỉ dụi mặt vào ngực áo hắn làm nũng một chút. Hắn thật sự lúc này chỉ muốn ăn em ngay lập tức, nhưng đây là nhà ba mẹ, không nên làm mấy chuyện này đâu.

"Về nhà anh không vui hay sao mà khóc nhiều thế này?"

"Không có.."

Cảnh Liêm mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán em, rồi lại kéo em vào lòng

"Ngủ thôi"

"Anh ngủ ngon.."

"Bảo bối ngủ ngon"

Chỉ cần có em, mọi thứ đều trở nên không thành vấn đề.