Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 19: Em bé

Cảm ơn các bạn đã chờ đợi lâu như vậy. Thật ra mình vẫn còn khoảng 20 bản thảo chưa đăng nè, nhưng có vài cái không hợp, có vài cái hơi nặng tay nên mình không dám đăng

Sắp tới có lẽ nhiều bạn chuẩn bị bước vào kì thi rồi nhỉ. Bản thân nỗ lực mới có thể đem lại kết quả tốt. Cố gắng lên nào

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, giải toả căng thẳng trước khi thi nhé 💌

___

Dù em có bao nhiêu tuổi, có tỏ ra kiên cường thế nào, thì trong mắt Cảnh Liêm, em vẫn là một em bé còn non nớt

Em bé mang theo một tâm hồn lẫn thể xác đầy vết thương, bước vào trong cuộc đời của hắn

Em bé dù đã trải qua biết bao nhiêu chuyện không tốt lành, vẫn nhắm mắt kiên cường tiếp tục sống. Đôi lúc, em bé sẽ khó chịu, sẽ đau thương, nhưng hắn biết, em bé sẽ không bỏ cuộc

Em bé thích được hắn ôm hôn, nhưng điều này em bé không chịu nói thẳng với hắn. Cảnh Liêm không trách em bé, chỉ cười cười chiều theo ý em. Ai bảo hắn thương em như vậy chứ

Em bé rất sợ bị đánh đòn, nhưng em bé chưa từng trốn phạt. Mỗi khi làm sai, em bé sẽ lí nhí xin lỗi hắn thật nhiều, rồi đầy cam tâm nằm sấp xuống chờ đánh.

Em bé thích pha chế, đã tự mở được một tiệm nước nho nhỏ cách nhà mười lăm phút đi bộ. Sau này khi vào công ty hắn làm rồi lại đi học, tiệm nước của em phải giao lại cho nhân viên quản lý. Khách hàng hiện tại bây giờ chỉ còn có hắn, nhưng em bé rất vui.

Em bé ngốc nghếch, bị mắng liền không dám động đậy. Em bé bị hắn mắng không cho ôm liền không dám ôm, bị mắng hư liền cúi đầu thừa nhận. Em bé không biết phản kháng, chỉ biết nhận sai.

Em bé dễ tổn thương bởi những lời nói mang tính nặng nề, thế nên hắn không bao giờ để sự tức giận chiếm phần hơn khi trách phạt em. Em bé đã tổn thương đủ nhiều cho cả cuộc đời rồi, hắn không muốn em bé phải chịu đựng thêm bất kì sự đau lòng nào nữa

Em bé rất đáng yêu, nhưng đương nhiên em bé không nhận ra chuyện đó rồi. Mỗi sáng thức dậy đã rất đáng yêu, uống sữa dính mép môi cũng rất đáng yêu, lúc ngủ vô thức chép chép miệng cũng rất đáng yêu

Em bé làm nũng giỏi cực kì, và đây chỉ là hành động vô tình của em thôi. Chẳng hạn như lúc em khẽ dụi mặt vào ngực hắn, hay khi em nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn, cũng có thể là em to tròn mắt năn nỉ vài câu. Thật sự khiến hắn động lòng đó.

Em bé... dễ dụ lắm...

"Anh Phi... sắp sinh nhật Cảnh Liêm rồi.."

Em siết chặt lấy điện thoại, thật sự nghĩ mãi cũng không biết nên tặng gì cho hắn. Cảnh Liêm thì thiếu gì đâu chứ?

"Tặng cà vạt? Thắt lưng?" Nhật Phi vừa nhặt xương cá cho em vừa trả lời. Đây là Cảnh Liêm nhờ y làm thay cho em, y cũng không từ chối được, Điền Khanh ngốc nghếch như vậy, chỉ sợ em bị mắc xương thật thôi

"Anh ấy có nhiều rồi," Em ngoan ngoãn múc cơm ăn, ăn không hết sẽ bị đánh mông đó... "Vẫn là tặng gì thực tế"

"Tặng em cho anh ấy," Y cười cười đẩy dĩa cá qua. "Đảm bảo không còn gì thực tế hơn"

"Tặng... em?"

"Ừm, chắc chắn thích"

Điền Khanh hoài nghi nhìn điệu cười tự mãn của Nhật Phi, rồi lại cúi xuống ăn phần ăn của mình. Để em suy nghĩ đã

Chiều em về nhà, trong đầu vẫn còn suy nghĩ về việc tặng em cho Cảnh Liêm

Tối nay hắn phải về muộn vì phải đi tiệc của công ty. Hôm qua hắn đã hỏi em muốn đi cùng không, nhưng em từ chối. Em không thích những nơi đông người

"Anh vừa đặt chút đồ ăn giao về nhà đó, ăn cho hết biết chưa? Tối nay anh sẽ về sớm với em. Yêu em"

Em đọc xong dòng tin nhắn liền mỉm cười, hắn sẽ về sớm chơi với em

Cảnh Liêm luôn rất tâm lí, hắn sợ em ở nhà buồn chán nên cũng cố gắng thu xếp công việc để về với em. Những hôm bất đắc dĩ thế này cũng sẽ cố gắng rời đi nhanh nhất có thể

Yêu hắn, em chưa từng cảm thấy không hạnh phúc.

Đến khi đồ ăn được giao đến nhà, em cười không nổi nữa. Quá nhiều rồi...

"Anh ơi..."

So với việc tiền trảm hậu tấu, ăn một ít rồi đổ bỏ sau đó giấu nhẹm đi, hay nói dối hắn thì em biết việc thành thật khai báo trước vẫn tốt hơn nhiều. Nói dối sẽ bị đánh mông, mà Cảnh Liêm đánh đau lắm..

"Anh nghe"

"Đồ ăn.. đồ ăn ạ..."

"Ừm, thế nào?"

"Nhiều quá... em ăn không hết được.."

Bên kia im lặng một chút, em căng thẳng hít thở chờ đợi. Thật lòng mà nói, phần này nhiều hơn phần ăn bình thường một chút thôi

Cảnh Liêm không tức giận, chỉ là phải suy nghĩ lại hắn có thật sự đặt nhiều quá hay không. Nhưng từ trước đến nay việc ăn uống của em hắn đều tính toán đủ, không quá nhiều để em có thể ăn hết mà.

Bảo bối biếng ăn, hắn cảm thấy vẫn nên từ từ dạy lại hoặc nói chuyện, đánh đòn nhiều quá không tốt chút nào. Lỗi này chắc chắn em sẽ lặp lại thêm nhiều lần nữa, phải kiên nhẫn thôi

"Anh đã đặt vừa phải cho em rồi, không ăn đủ chất làm sao có sức đi học, hửm?"

Em cắn môi, mắt liếc qua bàn ăn đã bày ra hết các món. Đúng là không quá nhiều, nhưng em không nghĩ mình sẽ ăn hết nhiêu đây đâu...

"Phải no mới được ngừng ăn, rõ chưa?" Cảnh Liêm thở dài bỏ cuộc, không nỡ ép em. "Anh tin tưởng em, thức ăn thừa cho Tiểu Phồn ăn đi"

Cho phép em được ăn theo mức độ của bản thân, đến cả chừa lại bao nhiêu cũng đem cho cún ăn mất. Nghĩa là hắn sẽ không biết được em bỏ nhiều hay ít, nhưng hắn biết bảo bối của hắn rất ngoan

Cảnh Liêm tin em sẽ không làm trái lời hắn. Không có lí do gì cả, chỉ vì tin em thôi.

"Dạ," Em vui vẻ trả lời. "Anh về sớm nha..."

"Ăn ngoan đi rồi anh về"

____

Đúng 8 giờ, Cảnh Liêm đã về đến nhà. Ban nãy hắn không uống nhiều, tửu lượng lại cao nên vẫn còn rất tỉnh táo

"Bảo bối ăn ngoan không đó?" Hắn mỉm cười cởϊ áσ khoác treo lên giá. "Hôm nay ở trường thế nào?"

"Tốt ạ," Em vui vẻ trả lời, lại đến ôm chặt lấy hắn. "Chúc mừng sinh nhật anh"

"Cảm ơn em"

Hắn cúi xuống hôn môi em một cái nhẹ nhàng rồi ôm em lên phòng. Vừa xoa đầu em vừa hỏi, "Có tặng quà gì cho anh không?"

"Anh ăn em đi"

Câu nói vừa thoát ra, cả bầu không khí như ngưng lại

Cảnh Liêm quay sang nhìn gương mặt đỏ bừng bừng của em, đột nhiên cảm thấy không biết nói gì. Hắn trước tiên nhanh chóng đưa em về phòng, đặt em ngồi xuống giường

"Em chắc không?"

Cảnh Liêm nghiêm túc hỏi em, hắn sợ em hối hận. Bảo bối hiện tại không rõ có tự nguyện hay không, hắn không muốn làm em bị ám ảnh chuyện này mãi mãi về sau

Đối với chuyện giường chiếu, hắn muốn em phải chắc chắn.

"Anh hỏi nhiều quá..."

"Bảo bối, sẽ đau đó," Cảnh Liêm nhẹ nhàng xoa xoa sau gáy em. "Em nghĩ cho kĩ đi, anh làm rồi thì không ngưng ngay đâu"

Em đỏ mặt, lại cúi xuống nhỏ giọng, "Được ạ.."

Cảnh Liêm từ nãy đến giờ vẫn rất tỉnh táo, hắn đã dạy em khi uống rượu một mình không được uống say thì hắn cũng sẽ như vậy. Nhưng khi nghe em đồng ý, Cảnh Liêm dường như cảm nhận được cơ thể mình đang dần nóng lên bởi men rượu

Dù gì đi nữa, hắn vẫn là yêu em đến mức muốn ngủ cùng em, làm chuyện này cùng em kia mà

Hắn đặt em nằm xuống giường, từ trên cúi đầu chiếm lấy môi em. Điền Khanh vô cùng hợp tác nhắm mắt để cho hắn ôm hôn

Cảnh Liêm nói được làm được, đã bắt đầu thì không thể ngừng ngay đâu.

...

...

"Ưʍ... đau.."

Em vừa mở mắt tỉnh dậy đã thấy thân dưới đau đến run rẩy. Chậm chạp quay lại chui vào trong lòng hắn, em quyết định ngủ thêm một chút nữa, đau như vậy cũng chẳng đi học được

"Ngủ thêm đi, anh nhắn tin xin nghỉ cho"

Hắn nhẹ vỗ lưng rồi ôm lấy em sát vào lòng mình, đêm qua thực sự quá tích cực, thế nên hôm nay không thể để em ở nhà một mình. Người làm em đau là hắn, hắn phải ở bên chăm sóc dỗ dành em.

Cảnh Liêm lấy điện thoại của em mở lên phần tin nhắn với Nhật Phi để nhờ y xin nghỉ. Nhưng vừa gõ mấy chữ, mắt hắn đã bị phần tin nhắn phía trên thu hút

Thì em cứ bảo "Anh làm em đi", thế là được

Không đâu, nói thế kì quá ạ..

Vậy dẹp đi, cái gì cũng muốn mà anh chỉ thì không chịu

Em xin lỗi mà

Anh chỉ tiếp đi

Nhưng nói "Anh làm em" thì kì lắm

Anh nghĩ lại đi

Bảo "Anh ăn em đi"

Tin nhắn cuối cùng là Nhật Phi gửi lúc hắn vừa về đến. Sau đó em cũng không bấm điện thoại nữa mà cứ bám dính lấy hắn

Cảnh Liêm thương tiếc xoa đầu em đang say ngủ trong lòng, thế là em có tự nguyện thật không nhỉ?

"Xin cho em..." Em ngái ngủ nói, lại nhích vào lòng hắn.

"Ừm, anh xin cho"

Thôi thì dù gì cũng là Nhật Phi giúp hắn một chuyện, ngại gì chứ, cũng đã kết hôn rồi mà

Xem như tôn y lên làm anh một ngày vậy

Anh xin nghỉ học hôm nay giùm em nha

Nhật Phi vừa nhận được tin nhắn đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Y cất điện thoại vào cặp rồi lên phòng học vụ xin vắng cho đứa nhỏ ngốc kia

Đến tận trưa em mới lờ mờ tỉnh dậy, thân dưới vẫn đau, nhưng so với sáng sớm thì cũng khá hơn một chút rồi

Đau thì đau thật, nhưng cũng... được đi...

Cảnh Liêm dành cả ngày ở nhà đã nâng niu cưng chiều em. Lúc có việc thì cũng đem Laptop lên giường, cứ gõ được vài chữ lại quay sang ôm hôn bảo bối

Điền Khanh được chiều đến không còn đau nữa rồi.

Em rất thích đi học, nên nghỉ một hôm thôi rồi ngày mới lại nghiêm túc dậy sớm đến trường

Đối mặt với ánh nhìn gian manh của Nhật Phi, em chỉ biết cười trừ. Không dám thừa nhận là đã bum ba la bum với Cảnh Liêm đâu...

____

"Điền Khanh, xem ai đến đón em kìa"

Em quay sang, Cảnh Liêm đang đứng dựa vào xe bấm điện thoại. Hắn cũng vô tình ngước lên và nhìn thấy em, liền vẫy tay vài cái rồi bước đến

"Khanh Khanh, em vào xe trước đi"

Đợi em ngoan ngoãn vào xe đóng cửa, còn tò mò lén lút nhìn hắn, Cảnh Liêm mới mỉm cười rồi quay sang nói chuyện với Nhật Phi

"Cậu bảo em ấy tặng quà?"

"Ừm, tôi bảo Điền Khanh tặng em ấy cho anh. Không thích hả?" Y ngạc nhiên, đến cái này còn chê cho được. Hay do đứa nhỏ kia làm quá không tốt đi?

"Tôi thích," Hắn gật đầu thừa nhận. Nhớ lại cảnh đêm trước em nức nở ôm chặt lấy hắn mà xin hắn làm nhẹ một chút, bảo bối lúc nào cũng đáng yêu hết. "Nhưng tôi mong cậu đừng dạy hư Khanh Khanh nhà tôi"

Nhật Phi "..."

"Nói ít hiểu nhiều, tôi về đây, bảo bối nhà tôi đang đợi rồi"

Cảnh Liêm rời đi, không để cho Nhật Phi nói thêm lời nào. Em vẫn tròn mắt tò mò nhìn hắn. "Anh nói gì với anh ấy ạ?"

"Nhờ canh em ăn uống đàng hoàng," Hắn vỗ mông kéo em ngồi xuống ghế ngay ngắn, rồi cài dây an toàn cho em. "Em mà không chịu ăn là sẽ bị báo với anh. Có biết báo với anh sẽ bị gì không?"

"Bị... bị phạt ạ..."

"Ừm, nên phải ăn ngoan nhé," Hắn quay sang hôn nhẹ lên trán em rồi mới cầm tay lái.

Suốt một đoạn đường về nhà, em thực sự không dám nói câu nào

Ban nãy là hắn đùa, nhưng em không biết. Có điều hồi trưa em bỏ ăn thật, sao lại trùng hợp thế này chứ

Điền Khanh cứ thế ngây ngốc ôm một bụng tội lỗi đến tận tối sau khi ăn xong, cả hai đang ở trong thư phòng ai làm việc nấy

"Anh ơi..." Nghĩ nghĩ một chút, em vẫn quyết định nói thật với hắn. Bản thân em cũng cảm thấy rất tội lỗi rồi..

"Sao thế, không biết làm bài?" Cảnh Liêm ngưng gõ máy, quay sang cười với em

"Không... em, em muốn nói là..."

"Không biết anh Phi nói anh chưa," Em cúi đầu, hai tay lo lắng siết vào nhau. "Em, hôm nay, hôm nay em không có ăn trưa"

Mặt hắn vẫn không thay đổi, mỉm cười đẩy ghế đến bên cạnh em, nhẹ nhàng hỏi. "Thức ăn không ngon hả?"

"Không phải," Em lắc đầu, lỗi của em chính là lỗi của em, không nên tìm cớ đổ lỗi sang trường. "Do em ở thư viện đọc sách không chịu đi ăn"

"Thế là không ngoan, anh đã dặn phải ăn uống đàng hoàng mà," Cảnh Liêm không nặng không nhẹ nói. "Đánh bao nhiêu lần rồi mà không chừa?"

"Mới, mới có một lần mà.."

"Vậy em cần bao nhiêu lần?"

Đầu nhỏ đáng thương gục xuống, em không chắc bản thân có thể sửa được lỗi này. Em không hứng thú với việc ăn uống, bữa chính hay ăn vặt đều như vậy

Vấn đề ăn uống, em đối với bản thân càng buông thả, thì Cảnh Liêm đối với em sẽ càng nghiêm khắc. Hắn luôn nhắc nhở em sức khoẻ quan trọng đến mức nào mà...

"Đừng để anh phải thật sự áp dụng phạt cấm ôm," Hắn vò tóc em, đứa nhỏ ngốc, mới nói mấy câu đã giương cờ trắng đầu hàng rồi

Thật ra em có bao giờ dám đấu với hắn đâu?

"Khanh Khanh, anh thương em, thế nên nhìn em bị bệnh hay không đủ sức khoẻ, anh rất đau lòng," Giọng hắn vừa trầm vừa ấm, hoàn toàn không nghe ra chút tức giận trong lời nói. "Em xem, ở nhà anh nuôi em tốt biết bao nhiêu, đi học có 2 tháng đã gầy đi rồi"

Những gì hắn vừa nói rất bình thường, chỉ như một câu nói cảm thán vu vơ, giọng điệu cũng chẳng hề mang tính trách mắng. Nhưng em lại vô cùng hối lỗi, nước mắt cũng tự nhiên dâng lên chỉ chờ em chớp mắt là sẽ lăn dài trên má.

"Nhưng bảo bối, em rất ngoan"

Câu này thật sự quá đột ngột rồi.

Em ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hình ảnh của hắn trước mắt đã nhoè đi. Cảnh Liêm thuận tay rút miếng khăn giấy, rồi lại vỗ má em. "Không cần nhịn, muốn khóc thì khóc đi, anh lại dỗ em nín, anh ở đây làm gì chứ?"

Điền Khanh nghe lời, chớp mắt hai cái liền có vài giọt nước chảy xuống. Hắn dùng giấy lau khô đi, lại xoa xoa má em dỗ dành. "Ngoan, khóc xong chúng ta lại nói, anh đợi em được không nào?"

Dỗ dành em như một đứa nhỏ, hắn cảm thấy không có vấn đề gì. Hắn ở đây là để yêu thương cưng chiều em, thế nên dù thế nào, chỉ cần em hạnh phúc là được

"Em không, hức, không ngoan" Em gấp rút nói, hơi thở càng lúc càng nhanh, hô hấp dần trở nên bất ổn.

Chuyện này đương nhiên hắn có khả năng nhìn ra. Em đang bắt đầu suy nghĩ đến những thứ không đúng đắn rồi

"Em ngoan, anh bảo em ngoan mà," Cảnh Liêm đau lòng xoa đầu em. Bảo bối của hắn từ trước giờ vẫn luôn suy nghĩ tiêu cực, cũng chẳng trách được, vì em đã phải trải qua một thời gian không mấy dễ dàng. "Khanh Khanh, bình tĩnh, không sao hết, anh ở đây"

Hắn bế em ngồi lên đùi mình, tay xoa xoa vỗ vỗ lưng cho em dịu bớt. Cảnh Liêm xót em, bóng ma trong lòng em quá lớn, hắn vẫn không có cách nào đẩy những hình ảnh đó ra khỏi suy nghĩ của em

Ước gì có thể tự tay xoá đi những thứ cần quên nhỉ?

"Bình tĩnh, Khanh Khanh, thở đều nào, thở chậm lại"

"Em không ngoan, hức, xin lỗi," Em vừa khóc vừa siết chặt lấy vạt áo của hắn, cổ họng nghẹn ngào không nói được rõ câu. "Xin lỗi anh, hức, em xin lỗi"

Cảnh Liêm biết, bây giờ có nói em cũng không nghe nữa. Bài học, công việc gì đó tạm dẹp sang một bên đi, hắn đặt em ngồi lên bàn cho vừa tầm rồi đứng lên mặt đối mặt với em. Điền Khanh vẫn đang đáng thương khóc lóc, tay đưa lên dụi hai mắt đã sưng đỏ

"Khanh Khanh, không dụi mắt"

"Xin lỗi.."

"Không nói xin lỗi nữa"

"Xin... dạ.."

Hắn nhẹ mỉm cười, lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi em. Đây chính là cách dỗ em bé nín hiệu quả nhất của hắn

"Anh cảm thấy em ngoan, vì em đã thành thật với anh," Cảnh Liêm đưa tay áp lên hai má đã đỏ bừng vì khóc của em. "Anh rất vui vì em đã thành thật"

Điền Khanh vốn dĩ hoàn toàn có thể nhắm mắt làm ngơ, im lặng cho qua chuyện em bỏ ăn. Bởi vì hắn biết em hiểu rõ, không ăn uống đầy đủ sẽ bị phạt như thế nào

Cục cưng vô cùng sợ đòn, nhưng vẫn quyết định nói ra mọi chuyện. Có lẽ so với cái đau của bàn tay hay thước in lại trên mông, em càng sợ việc bản thân dối trá với hắn hơn

Một người ngoan như vậy, thật sự có tồn tại sao?

"Nhưng em đã, em đã bỏ ăn mà," Em dụi mắt. "Cảm ơn anh.."

Thật sư nếu không có hắn bên cạnh, em cũng không dám nghĩ đến cuộc đời mình sẽ ra sao

Nhưng em chắc chắn, nhất định sẽ không ai có thể giúp em cảm thấy hạnh phúc như vậy

"Bỏ ăn thì sai thật, em muốn phạt thế nào đây?"

"Phạt... đánh ạ.."

"Học xong đi, chuyện đó không vội"

Cảnh Liêm đặt em trở lại chỗ ngồi, còn mình thì xuống bếp lấy sữa. Trong lòng vẫn không nhịn được tiếp tục cảm thán, cục cưng của hắn ngoan quá!

Đến lúc hắn đem sữa lên lại, trong thư phòng cũng không còn người nữa. Tập vở của em đã được dọn gọn gàng, có lẽ đã học xong rồi

"Ai bảo em đứng phạt?"

Thân ảnh quen thuộc ngoan ngoãn đứng ở góc tường thật sự khiến hắn vừa giận vừa thương. Em vẫn như vậy, cảm thấy sau liền tự ý phạt mình. Hắn còn chưa trách em mà

"Em sai..."

"Em sai nhưng anh chưa phạt em, em đã tự phạt mình?" Cẩn thận đặt ly sữa lên bàn, hắn ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ đệm. "Lại đây"

Trong lòng có chút lo lắng, em chậm chạp bước qua. Đây là lần thứ 3 em bỏ ăn rồi, biết sẽ đau em nhưng em sợ lắm...

"Đến anh ôm một cái xem"

Đôi lúc, hắn tự hỏi rằng mình có bao giờ chiều hư em không? Thế nhưng nhìn ánh mắt rạng rỡ của em mỗi khi được ôm hôn một cái, hắn biết cách dạy dỗ của mình không hề sai lầm

Đánh phạt là phụ, thương em mới là chính.

"Anh thương em nhiều lắm"

Hắn vòng tay ôm trọn cả người em vào lòng, tay luồn từ gáy rồi vò rối mái tóc bồng bềnh màu nâu đen của em. Điền Khanh yên lặng áp mặt lên l*иg ngực của hắn, tại nơi này, em cảm thấy an bình

"Em cũng thương anh.."

"Thương bản thân trước đi đã," Cảnh Liêm hôn nhẹ lên trán em. "Dù thế nào cũng phải đặt chính mình lên hàng đầu"

"Em sẽ... em sẽ ăn uống đầy đủ ạ," Em ngoan ngoãn nói. "Không muốn anh thất vọng"

Vừa dứt lời, mông đã bị hắn vỗ hai cái không mạnh không nhẹ. Em hơi siết chặt tay, mặt vô ý dụi lên áo hắn.

"Anh có thất vọng không, hả Khanh Khanh?"

"Không ạ,"

"Sau này nói linh tinh như vậy nữa thì tự giác nằm sấp xuống," Cảnh Liêm lại vỗ lên mông em vài cái, em liền đáng thương ngước lên chớp mắt nhìn hắn. "Chừa chưa?"

"Dạ chừa... không dám nói vậy nữa..."

"Ngoan, ngoan mới được ôm"

"Không ngoan cũng ôm nha anh..." Em nài nỉ, còn dùng tay vòng qua xoa xoa lưng hắn. "Lúc nào cũng ôm.."

"Được, lúc nào cũng ôm em hết"

"Anh không cần em hứa phải ăn uống đầy đủ," Cảnh Liêm nhìn thẳng vào mắt em, không giận mà uy, từ từ nói. "Em không tuân thủ cũng được, chỉ cần em thành thật như hôm nay, anh đều có thể bỏ qua"

Hắn biết, nếu như bắt em hứa một chuyện mà sau này em nhất định sẽ lặp lại, thì khác nào dồn bảo bối vào đường cùng. Mà chiếc thang thoát khỏi "đường cùng" này chính là nói dối

Cảnh Liêm thà biết sự thật rồi tự mình uốn nắn lại em, còn hơn là để em phải dối trá với hắn

Hôm nay hắn không đánh đòn em

Bảo bối sợ đòn như vậy, không chừng sau này cũng không dám nói thật với hắn. Hôm nay em ngoan ngoãn thành thật, hắn nên khen em mới phải

"Chỉ cần Khanh Khanh không nói dối, thì anh sẽ không phạt nặng," Phạt thì vẫn phải phạt, nhưng cùng lắm là phạt đứng, hoặc vỗ mông vài cái cảnh cáo thôi. "Anh tin em"

Điền Khanh ngây ngốc gật đầu. Có điều em cảm thấy, dù là nói thật thì em vẫn đáng bị đánh đòn cơ..

Thôi, được tha rồi thì thôi, lần sau lại ngoan ngoãn chịu phạt là được.

Chỉ cần em thành thật, anh nhất định sẽ dung túng cho em.

Không ăn ngoan có thể uốn nắn, chứ nói dối thành thói quen thì rất khó thay đổi. Anh không muốn em như thế

Ngoan ngoãn ở đây cho anh cưng chiều là được rồi