Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 18: Kết hôn

Lỡ chiều hư mọi người rồi nên chap này cũng dài luôn, gần 4000 từ nè. Mình vẫn không ra chap theo lịch cụ thể mà chỉ ra khi có hứng viết để đảm bảo chất lượng nhé. Sắp tới mình có chút bận, có lẽ phải để mọi người chờ lâu rồi

Hãy để lại bình luận cho mình đọc đỡ buồn với nha. Cảm ơn mọi người đã yêu thích truyện, chúc mọi người đọc vui vẻ ạ 💌

____

Tháng 8 đến, Điền Khanh bị sa thải ở công ty.

Nói là sa thải, nhưng thực chất là Cảnh Liêm không muốn em phải vừa học vừa làm. Tiền hắn không thiếu, chẳng cần em phải nhọc công như vậy

Có điều, em vẫn rất ái ngại khi phải để hắn đóng học phí cho mình. Em là 24 tuổi rồi cơ mà, không phải con nít nữa...

"Biết thế thì học cho tốt, sau này vào công ty anh làm việc trả tiền, hiểu chưa?" Cảnh Liêm cười cười nhéo má em, bảo bối lo xa quá rồi. "Nhắc đến học phí một lần nữa thì em nghỉ học luôn đi"

Đương nhiên sau đó em không dám nói với hắn chuyện học phí nữa, chỉ biết cố gắng học thật giỏi để sau này vào công ty hắn làm việc thôi

Vì bản thân muốn cố gắng thật tốt, em học rất siêng năng, sinh hoạt nghỉ ngơi không điều độ, lại còn mùa mưa, không thể tránh được bị cảm. Thế là em phải ở nhà nghỉ ngơi, hắn không yên tâm nên cũng chuyển công việc về nhà làm để tiện chăm sóc em

"Bảo bối chăm chỉ là rất tốt, nhưng học đến bệnh như vậy thì không ngoan rồi"

Cảnh Liêm ngồi xuống mép giường, rút nhiệt kế ra xem. Ba mươi tám phẩy chín độ, sốt thế này còn đòi học bài, muốn hắn đau lòng chết sao?

"Uống thuốc đi, phải khỏi bệnh anh mới cho em học tiếp đấy"

Không cần hắn nói, em cũng mệt đến ngồi dậy không nổi nữa. Có điều lần này bệnh còn hơi cảm, hắn không nói hai lời liền không chịu ôm hôn em nữa vì sợ lây bệnh, hại em buồn chán cả ngày chỉ biết nhắm mắt ngủ rồi dậy bấm điện thoại thôi

"Ngủ nhiều một chút thì sẽ nhanh khoẻ, khát nước không?"

"Không ạ... anh hôn em một cái được không anh..." Em đáng thương nhìn hắn, còn nhẹ kéo ngón tay hắn làm nũng. "Một cái thôi..."

"Không, phạt em tội không biết lượng sức," Cảnh Liêm ngồi xuống áp mu bàn tay lên trán em kiểm tra. "Vẫn còn sốt, chừng nào hết bệnh thì mới được ôm với hôn. Hiểu chưa?"

"Nhưng em muốn mà..." Dù gì cũng đã được cưng chiều đến quen, em thật sự rất thèm được hôn một cái

"Dưỡng bệnh cho tốt, không hết bệnh là anh không ngủ cùng em đâu đấy," Hắn ngồi xuống mép giường xoa xoa đầu em rồi kéo mền lên che hết người em lại. "Ngoan, anh thương"

Em ủ rũ chui vào mền, ước gì có thể hết bệnh trước tối nay nhỉ? Ngủ mà không có hắn ôm hôn thì chẳng vui chút nào

"Ngủ một giấc đàng hoàng thì dậy sẽ hết bệnh. Anh ở thư phòng làm việc, có khát nước hay gì thì kêu anh"

Vì bị bệnh nên em rất nhanh chóng thϊếp đi, thêm tác dụng phụ của thuốc làm em ngủ rất sâu. Thế nên vô tình bỏ lỡ mất mấy lần Cảnh Liêm đi qua kiểm tra nhiệt độ, chỉnh mền rồi lại hôn em một cái

Nhưng dù gì hắn cũng không muốn em tỉnh ngủ đột ngột như vậy. Tốt nhất vẫn nên ngủ say để điều chỉnh tinh thần lẫn thể chất

Sau khi ngoan ngoãn ngủ một giấc, đến chiều thì em hạ sốt thật. Cảnh Liêm buồn cười nhìn em thiếu điều vẫy vẫy đuôi chờ đợi, cúi xuống hôn lên môi em một cái

"Cân bằng việc học và nghỉ ngơi lại cho anh, không có để bệnh nữa"

"Em biết rồi..."

Tối hôm đó, em vẫn được hắn ôm vào lòng mà ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.

____

Cảnh Liêm lo lắng nhìn điện thoại em reo nhưng chẳng có ai bắt máy

Hôm nay, em xin phép hắn đi chơi với vài người bạn trong lớp. Hắn rất vui vẻ đồng ý, bởi như vậy chứng minh là em đã mở lòng và làm quen được bạn mới. Dù chỉ có 4, 5 người, nhưng hắn vẫn rất tự hào

Có điều, quá giờ giới nghiêm rồi, em không bao giờ về muộn thế này cả

Càng nghĩ càng không yên tâm, hắn cầm lấy chùm chìa khoá định đi ra ngoài thì đột nhiên có tiếng chuông cửa

Bảo bối về rồi!

Mở cửa ra, nhìn cảnh tượng phía trước mà hắn sa sầm mặt. Em đã say đến ngủ thϊếp đi, nằm gọn trong vòng tay của một người đàn ông khác

"Anh là Cảnh Liêm?"

"Tôi là người yêu em ấy," Hắn khó chịu nhướn mày nhìn người kia. Người đó tặc lưỡi một cái, lại đưa em cho hắn. "Biết rồi, trên đường về em ấy cứ lải nhải tên anh suốt"

Ngọn lửa trong lòng Cảnh Liêm dường như bị tạt cho một gáo nước, dập tắt mất rồi

Hắn bế em trên tay, mỉm cười cảm ơn người kia rồi đóng cửa lại. Sau đó đem em đặt lên giường, còn mình thì mở nước ấm sẵn trong bồn tắm. Trời lạnh, tắm nước lạnh sẽ dễ bệnh. Em thì vẫn bị ám ảnh tâm lí với nước ấm nóng, để hắn giúp em tắm thì hơn

"Bảo bối, cởi đồ ra nào, anh tắm cho em," Cảnh Liêm lấy khăn ướt lau mặt cho em tỉnh táo một chút, rồi lại giúp em gỡ cúc áo. "Khanh Khanh, tắm xong rồi ngủ nhé, sạch sẽ ngủ mới ngon, ngoan anh thương"

"Em muốn ngủ..." Trước đây Điền Khanh không dám cãi hắn bao giờ cả, nhưng hiện tại em còn chẳng ý thức được mình đang nói cái gì. "Ngày mai nha anh..."

"Không được, em phải sạch thì chúng ta mới ngủ chung được chứ bảo bối," Hắn ngọt ngào dụ dỗ, kéo áo sơ mi của em ra. "Vào tắm một chút thôi, nghe lời anh"

Em gật gù, mắt nhắm liền để hắn bế vào trong phòng tắm. Cảnh Liêm vừa buồn cười vừa giận, uống say đến mức bị cởi hết đồ ra mà vẫn không thèm tỉnh dậy

Người bình thường khi uống say, bị ném vào bồn nước sẽ nhanh chóng tỉnh lại. Nhưng em dường như không hề có chút động tĩnh, để mặc hắn sờ soạng tắm rửa từ trên xuống dưới, còn mình thì dựa vào thành bồn mà ngủ

Dù gì Cảnh Liêm cũng không nỡ đánh thức em dậy.

Về việc hắn đối với cơ thể trần trụi của em có cảm giác gì hay không. Với tư cách là một người đàn ông khi yêu, Cảnh Liêm đương nhiên biết rõ mình ham muốn điều gì. Nhưng hắn tự nhận thức mình là con người, có khả năng kiềm chế thú tính, chứ không phải như động vật hoang dã mà cứ muốn là làm bừa

Cốt yếu là vì hắn rất yêu thương em, cho nên luôn cẩn trọng trong hành động của mình. Nếu em không sẵn sàng, hắn nhất định không động vào em.

Cảnh Liêm lấy khăn lau khô người cho em, rồi tự tay lấy kem dưỡng ẩm bôi lên. Da của bảo bối rất dễ bị khô, phải chăm sóc kĩ càng một chút

Đến khi hắn nằm xuống giường được thì cũng đồng hồ cũng đã qua ngày mới được mười phút rồi

"Bảo bối, ngủ ngon"

____

Điền Khanh tỉnh dậy, thấy đầu đau như búa bổ. Bên cạnh không có người, chỉ có mùi thơm từ phòng bếp đánh thức em

Em nhớ được tối hôm qua mình đã uống say thế nào.

Trong lòng có chút lo sợ hắn sẽ tức giận, em nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đi xuống lầu, lén lút nhìn bóng lưng hắn đang khuấy khuấy nồi canh

"Anh ơi..."

"Dậy rồi sao? Đến đây uống canh cho tỉnh lại đi," Hắn múc canh ra chén, trong giọng nói không hề có chút tức giận. "Cần anh hâm nóng sữa không?"

Em chậm chạp một bộ dáng đầy tự trách bước đến, nhỏ giọng. "Em xin lỗi..."

"Chuyện này chút nữa chúng ta nói," Cảnh Liêm mỉm cười xoa đầu em. "Buổi sáng phải vui vẻ thì cả ngày mới vui vẻ được chứ"

Em gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời hắn. Thật ra, chỉ cần nhìn thấy hắn thì em đã vui vẻ rồi

_____

"Vừa khỏi bệnh thì lại đi uống rượu," Cảnh Liêm nghiêm giọng trách mắng bảo bối trước mặt. Tuy nhiên hắn vẫn lưu ý ngữ điệu và lời nói của mình, hắn không muốn em phải tổn thương. "Em xem mặc phong phanh như thế này mà dám đi ra đường? Có biết trời rất lạnh không?"

Điền Khanh cúi gằm mặt, ngoan ngoãn yên lặng nghe hắn khiển trách mình. Hắn rất hiếm khi nghiêm túc hoàn toàn với em, và nếu hắn như thế thì em cũng sai rất nhiều rồi

"Anh ôm một cái xem nào"

Em tròn mắt, rồi nhanh chóng chui vào lòng của hắn. Cảnh Liêm hôn trán em một cái, rồi nhẹ nhàng xoa xoa lưng em. "Em như vậy là không ngoan, không ngoan thì thế nào?"

"Bị phạt ạ..." Giọng nhỏ xíu có chút buồn bã, có ai biết mình sắp bị phạt mà vui đâu chứ

"Phạt thế nào?" Hắn cười hỏi, thật sự không giận được em. "Cho em tự quyết định"

Em im lặng cúi đầu suy nghĩ một chút rồi khẽ kêu

"Anh ơi"

"Anh nghe"

Em chỉ muốn gọi để nghe được 2 chữ này của hắn. Trước đây em chưa từng dùng hai chữ "Anh ơi" này mà chỉ gọi "Cảnh Liêm" thôi, nhưng từ khi để ý được cứ dùng hai chữ này thì hắn sẽ nhẹ giọng đáp lại "Anh nghe", em liền thích như vậy hơn

"Em xin lỗi.."

"Ừm, anh chấp nhận lời xin lỗi của em," Dù có hơi lạc đề so với câu hỏi ban đầu, nhưng hắn vẫn lắng nghe em trước. Hắn biết em không có chủ ý trốn phạt, chỉ là em đang cân nhắc đưa việc quan trọng lên nói trước thôi

Đạt được mục đích trước, là hắn đồng ý lời xin lỗi, em liền ngoan ngoãn nằm xuống đùi hắn, bộ dạng cực kì đáng thương. "Anh... đánh đi ạ.."

Cảnh Liêm mỉm cười, hắn đã nói rồi, em rất ngoan.

"Anh có thất vọng về em không, Khanh Khanh?" Hắn cảm thấy nên thêm câu hỏi này vào trước mỗi lần phạt, để em phải nhớ đến nhắm mắt trả lời cũng đúng. "Trả lời sai anh phạt thêm 15 phút đứng phạt"

Câu này đã nói đi nói lại mấy lần rồi, em không ngốc nha. "Không ạ.."

"Giỏi lắm," Hắn vò tay vào tóc em xoa xoa. "Nằm yên"

Hình phạt bắt đầu rồi.

Cảnh Liêm một khi đã đánh thì không có nương tay. Mười bàn tay đầu tiên đánh xuống, dù cách một lớp quần boxer nhưng em vẫn đau đến run rẩy, nước mắt cũng chảy dài trên má

Thật sự rất đau. Phải nằm trên đùi hắn chịu phạt mới có thể cảm nhận trọn vẹn cái đau này của em.

Cảnh Liêm kéo cả quần boxer của em xuống, vỗ nhẹ mấy cái vào cặp mông đã đỏ hồng kia. Hắn biết mình đánh không nhẹ, nhưng nếu nhẹ thì còn phạt làm gì nữa kia chứ

Hắn biết mình phải làm gì.

Đánh trực tiếp đương nhiên đau đớn khủng khϊếp hơn rất nhiều, em cúi đầu bấu lấy đệm giường, mông bắt đầu hơi co rúm lại theo bản năng

Cảnh Liêm không muốn bắt bẻ em, hắn chỉ dùng hành động để em tự nhận ra. Chiến trường chuyển xuống phần da mỏng nhất, vỗ qua mấy cái liền sưng đỏ lên

"Hức... đau.." Em thút thít, nước mắt giọt ngắn giọt dài lăn trên má. Cảm giác bản thân vừa trưởng thành được một chút liền bị đánh như một đứa trẻ khiến em hơi tủi thân.

"Cảnh Liêm... em, hức, em đau," Em run rẩy khóc. Lần này hắn đánh đau thật sự cơ. Em cảm nhận được phía sau nóng rát, tê rần, chạm nhẹ một chút cũng đau nữa

"Đứng lên, không cho em ôm, đàng hoàng lại anh xem nào," Cảnh Liêm đánh không nổi nữa, dù gì cũng đã biết sai rồi, hắn không muốn đánh quá giới hạn chịu đau của em

Em bị vỗ mông thêm một cái rồi run rẩy chống dậy. Phía sau đau nhức khó chịu, em lén lút đưa tay ra xoa xoa, không dám ngẩng mặt nhìn hắn

Có điều, em đau lắm... em muốn ôm, em muốn được hắn xoa mông an ủi, nhưng hình phạt vẫn chưa kết thúc...

"Anh không cấm em uống, nhưng anh không cho phép em uống say. Nếu không rõ giới hạn của mình, thì sau này kêu anh đi cùng, hiểu không?"

"Dạ hiểu.."

"Biết sai chưa, Khanh Khanh?" Hắn nhìn bộ dạng em liền hiểu bảo bối buồn và hối hận rồi, hắn không muốn trách thêm kẻo em lại nghĩ những gì linh tinh. "Đứng gần lại đây, em sợ cái gì?"

"Biết ạ..." Em nhỏ giọng, gật gật đầu. "Sợ anh.... sợ anh không nhịn được đánh em..."

Cảnh Liêm nghe những lời này lại đau lòng. Hắn cũng chưa từng có cái kiểu vì giận quá phát rồ mà đột ngột đánh em. Từ trước đến giờ, hắn luôn cẩn thận cùng em nói đi nói lại về những lỗi sai một lát rồi mới trách phạt

"Khanh Khanh, anh đã bao giờ như thế với em chưa?" Hắn dịu giọng hỏi, không muốn em phải sợ hãi. Nhìn em nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu, hắn tiếp tục. "Thế vì sao em phải sợ?"

"Vì... vì em không ngoan..."

"Cho dù em có không ngoan thì anh cũng sẽ không như thế với em," Cảnh Liêm đứng dậy bước đến giúp em lau nước mắt. Em cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng. Em sợ...

"Xin lỗi... em không nên-"

Lời còn chưa nói xong, hắn đã chiếm lấy môi em. Cảnh Liêm rất nhẹ nhàng vòng tay ôm quanh eo em, khiến em không nhịn được hợp tác nhắm mắt lại. Hắn thật sự tạo cho em cảm giác đây là một nụ hôn an ủi, chứ không phải điên cuồng thô bạo làm em đau

Đến lúc hắn buông ra, cả gương mặt em đã bừng đỏ vì xấu hổ.

"Nói xin lỗi nhiều như vậy, thì nhất định không có lặp lại, biết chưa?" Hắn vỗ nhẹ vào má em, nhìn bảo bối đáng yêu đến mức muốn cắn cho một cái. "Sang giường nằm để anh bôi thuốc"

Em nghe lời đi đến giường nằm xuống, tay cầm điện thoại nhắn tin với anh trai học cùng khoa. Hôm qua chính là người ta đã đưa em về nhà đó

Cảnh Liêm ngồi xuống bên cạnh, vén áo em lên. Vì ở nhà cũng hay bị phạt, hoặc nhiều lúc em lười mặc quần thun mà chỉ mặc mỗi cái quần boxer đi vòng vòng, hắn cố ý mua áo cho em dài chút để có thể che đi cái cần che, tránh việc bản thân không kiềm chế được ăn em sạch sẽ mất.

Lần này đánh hơi nặng tay một chút, hắn cũng không đếm. Hơn nữa em cũng ngoan ngoãn chịu đựng làm hắn càng không để ý mình đã đánh qua bao nhiêu.

"Đang làm gì thế?" Cảnh Liêm cười cười hỏi em, bình thường bôi thuốc đều sẽ nũng nịu kéo kéo áo hay dụi đầu vào lòng hắn. Từ lúc được đi học thì toàn thấy nhắn tin với người khác.

"Em đang nhắn với anh Phi"

"Thế khỏi ôm nhé?"

"Không mà," Em lập tức ném điện thoại sang một bên, một bộ dáng đáng yêu lồm cồm nửa ngồi nửa quỳ trước mặt hắn chờ đợi. "Ôm ạ"

"Nhắn tiếp đi, không cần ôm nữa mà," Mắt hắn đầy ý cười rồi kéo em vào lòng. Điền Khanh dễ chịu dụi dụi mặt vài cái. Em biết hắn thương em nhất

Cảnh Liêm chỉ chọc em cho vui, chứ vị trí của hắn trong lòng em hắn biết rất rõ rồi. Còn ai hơn được hắn nữa chứ. Chẳng cần phải ghen tuông, bởi vì không ai có thể vượt qua hắn để đến bên em

"Tuần sau chúng ta đi đăng ký kết hôn đi"

Hắn bất ngờ nói, tay vẫn nhẹ nhàng xoa xoa lưng em. Bản thân hắn biết rõ thế này rất bất ngờ, nhưng chẳng có khoảnh khắc nào là thích hợp và hắn cũng không muốn lên kế hoạch. Cảnh Liêm chỉ cảm thấy hiện tại rất phù hợp, và lúc nào hắn cũng muốn nói với em câu này cả

Chỉ qua một câu nói, mặt em lại đỏ bừng.

"Ra mắt ba mẹ rồi, ba mẹ cũng rất thích em, chúng ta cũng đã ở bên nhau được gần 2 năm. Bảo bối, chúng ta kết hôn được không," Cảnh Liêm nâng em lên ngang tầm mắt, dịu dàng nói ra từng chữ, càng nói càng thấy vành mắt em đỏ ửng. Hắn lo lắng vội vàng xoa xoa hai má của em, dỗ dành

"Đừng khóc, em không muốn kết hôn cũng được, anh không ép em," Hắn không vội, dù gì cũng sẽ cùng em ở bên nhau. "Không kết hôn nữa, chúng ta tiếp tục bình thường như vậy nhé. Bảo bối khóc sẽ sưng mắt đó"

Điền Khanh trong lòng cảm động đến không kiềm được rơi lệ. Mặc dù mọi thứ quá bất ngờ, quá nhanh, nhưng em không hề bất mãn chút nào cả...

Em chỉ là cảm thấy, sống một thời gian dài đau khổ, cứ như là chịu đựng một cơn mưa để xem cầu vồng vậy. Ông Trời không hề đối xử bất công với em, những tưởng cuộc đời em không thể mở đầu lại một cách tốt đẹp nữa, thì hắn xuất hiện để lôi em ra khỏi vũng lầy ấy.

Đời này gặp được hắn, em không còn gì luyến tiếc nữa. Gặp được Cảnh Liêm là phúc lớn nhất cả đời này của em. Thật may là hắn, chứ không phải ai khác.

"Đừng khóc, em không thích thì thôi, không sao hết," Nhìn em nấc đến nghẹn, hắn càng gấp rút hơn. Lẽ ra phải chuẩn bị kĩ lưỡng, chọn thời điểm thích hợp một chút. Dù gì em cũng chưa sẵn sàng mà. "Chúng ta vẫn bình thường thế này, đừng khóc, anh thương"

"Cảnh Liêm, em vẫn luôn nghĩ em không có chút gì xứng đáng với anh," Em nghẹn ngào nói, em biết hắn không thích em nói chuyện này, nhưng em vẫn phải nói. "Em chỉ cảm thấy, em thật sự rất may mắn, vô cùng may mắn để gặp được anh"

Hắn nhìn em vừa khóc vừa cười lẫn lộn, bản thân càng thêm đau lòng. Biết thế này đã không nói hôm nay rồi, phải để em sẵn sàng hơn nữa

Thật ra, hắn cũng không rõ khi nào em mới sẵn sàng. Chỉ là hắn rất muốn nhanh chóng để em chính thức ở bên hắn yêu đương kết hôn, muốn hai người thật sự danh chính ngôn thuận yêu nhau

"Nhưng còn anh, có phải xui xẻo lắm mới gặp phải em không?"

Cảnh Liêm nghe đến đây liền không vui, hắn đẩy em nằm ngửa xuống giường rồi chống phía trên. Điền Khanh mặt đỏ bừng còn vương nước mắt kéo áo che đi bên dưới, rồi chăm chăm nhìn thẳng lên hắn.

"Bảo bối, được em yêu chính là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời của anh," Hắn nhìn thẳng vào mắt em, nghiêm túc dịu dàng nói. "Anh không hối hận, anh cảm thấy mỗi ngày trôi qua có em bên cạnh đều rất ấm áp. Anh yêu em, gặp em là may mắn của anh, yêu em và được em yêu là thứ không gì có thể thay thế được"

"Anh yêu em, thật sự rất yêu em"

"Cho dù em không đồng ý kết hôn, anh vẫn rất yêu em"

"Anh cảm thấy không kết hôn cũng được, dù gì chúng ta vẫn sẽ bên nhau, đúng không? Nếu em không thích, chúng ta không kết hôn nữa nhé"

"Em, em muốn kết hôn," Trong hàng nước mắt, em rối rít, không biết do khóc nhiều hay do ngại ngùng nữa. Em ôm chặt lấy hắn, kết hôn thì em yên tâm rồi, không còn phải lo sợ vẩn vơ sẽ bị lạc mất nhau nữa. Bây giờ phải nhanh chóng thừa nhận, trước khi hắn thực sự không đề cập về chuyện này nữa

"Được, cuối tuần này chúng ta cùng nhau đi đăng ký," Cảnh Liêm nói xong liền cúi xuống hôn lấy đôi môi đỏ mọng của em.

Đừng hỏi vì sao không phải ngay hôm sau. Bởi vì bảo bối vừa bị đòn sưng mắt, chụp hình kết hôn xong về sẽ tủi thân, hắn không muốn em phải buồn đâu

____

"Cười lên nào, cậu kia sao mặt lại đỏ như vậy?"

"Chúng tôi có tư thế đẹp hơn, nhưng anh phải nháy máy cho nhanh đấy nhé," Nói rồi cười cười nhìn em. Hắn đợi thợ chụp ảnh gật đầu một cái, rồi quay sang chiếm lấy môi em.

Thợ chụp ảnh "..."

Thế là mọi người phải chờ đến năm phút để hắn cùng em kết thúc và đi ra ngoài.

Cảnh Liêm trong lòng cực kì phấn khởi, cuối cùng cũng chính thức rồi. Kể từ bây giờ, có thể danh chính ngôn thuận yêu thương em, có thể cùng nhau sống thật vui vẻ rồi

Bảo bối, chúng ta kết hôn rồi. Anh sẽ cho em thấy, hôn nhân không phải là nấm mồ của tình yêu như người ta nói đâu. Ở bên anh, em nhất định sẽ hạnh phúc. Anh sẽ làm cho em cảm thấy hạnh phúc.