Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 17: Chịu oan

Mình có thông báo không vui mấy, là mình sẽ giảm tần suất ra truyện. Một phần là do mình bận, một phần do mình muốn đảm bảo chất lượng của truyện chứ không vì vội vàng mà câu cú lủng củng như những chap gần đây. Thế nên có lẽ mình sẽ ra khi có hứng viết thôi, xin lỗi mọi người rất nhiều

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, cảm ơn mọi người đã yêu thích truyện ạ 💌

____

Người phụ nữ kia cuối cùng vẫn không chịu bỏ cuộc, quyết chí đến công ty. Nghe bảo tại đây có chỗ bán nước, cô cũng muốn uống một chút. Nói chuyện với Cảnh Liêm giọng phải trong trẻo mới được.

Mơ tưởng.

"Xin lỗi, ở đây chỉ dành cho nhân viên của công ty," Điền Khanh mỉm cười nhìn cô, người này em không biết mặt, nhưng em vẫn nghe được giọng nói chanh chua quen thuộc ngày hôm ấy. "Tôi chỉ làm theo quy định"

"Đằng nào tôi cũng sẽ trở thành người của công ty này thôi. Nhanh lên"

Tính tình em không thích cãi với người khác, từ xưa đến nay chịu đựng thành quen rồi, ăn mắng một chút cũng không sao, dù gì em cũng chẳng để tâm

Nhìn em lắc lắc đầu rồi đi qua một bên dọn dẹp, người kia càng tức giận.

Thoáng thấy bóng Cảnh Liêm từ xa đi tới, cô không nghĩ ngợi gì cầm ly nước có sẵn trên bàn tự đổ vào người mình. Em trợn tròn mắt, cảnh này giống hệt lần trước.

Vậy lần này Cảnh Liêm có tin em nữa không?

"Cảnh Liêm, nhân viên của anh tạt nước vào em này!"

Hắn không ngốc, hắn hiểu rõ bảo bối hơn ai hết. Nhưng hiện tại, hắn không thể nói với cô ta đây là người của hắn được, như thế sẽ thành hắn bênh vực em

Em thấy được ánh mắt của hắn nhìn qua mình. Điền Khanh biết hắn muốn em giải thích. Có điều, em sợ nếu em khiến cô ta tức giận, công ty sẽ bị ảnh hưởng mất

"Anh còn đợi cậu ta nói cái gì chứ? Anh không thấy em đã ướt như vậy rồi hả?"

"Ướt thì đi thay đồ đi, đứng đây cãi cũng chẳng khô được," Chị thư ký từ đâu mỉm cười bước đến. "Mời cô đi theo tôi đến nhà vệ sinh, tôi sẽ đi tìm khăn lau và đồ mới cho cô"

Đợi đến khi thư ký lôi người phụ nữ hậm hực rời đi, hắn mới quay sang nhìn em

"Đi với anh"

Trong phòng làm việc của hắn có một phòng nghỉ nhỏ, dành cho hắn nếu có thức đêm ở đây thì cũng có chỗ ngủ một chút. Thế nhưng từ lúc có em đến bên, hắn không ngủ lại công ty nữa, dù thế nào cũng sẽ về nhà với em

"Có sao không?" Biết rõ tính em dễ ngại ngùng, nếu bị phạt ở phòng làm việc thì tâm lí em sẽ sợ có người xông vào. Nên hắn cố ý đưa em vào phòng nghỉ khoá lại, không cần lo nữa rồi

"Em không sao.." Em định giải thích, nhưng cảm thấy nếu hắn biết mọi chuyện thì nhất định sẽ huỷ hợp đồng. Thế là công ty sẽ bị ảnh hưởng mất

Có lẽ chịu oan một chút cũng chẳng sao..

"Xin lỗi... em không nên làm như vậy"

Cảnh Liêm chăm chăm nhìn em khiến em sốt ruột cúi đầu. Đột nhiên, hắn kéo em nằm vắt qua đùi, chỉnh cho mông nhô cao lên.

"Anh... công ty..."

"Đây là phòng nghỉ của anh, em nghĩ ai có thể xông vào?" Từng bạt tay mạnh mẽ rơi xuống, em không nhịn được bật khóc. Tay hắn đánh thật sự rất đau, chính là ngay từ cái đầu tiên đã đau chứ không cần phải đánh nhiều nữa.

"Hức.. đau..."

Hắn ngưng lại, đợi em một chút. Hắn mong em nói ra một cậu Em không làm như thế, nhưng rốt cuộc cục cưng của hắn ngoài kêu khóc một tiếng, thì lại tiếp tục cúi đầu ẩn nhẫn chịu đựng

Bảo bối ngốc, lần trước hắn đã dạy em phải giải thích khi bị đổ oan kia mà.

Thôi thì lại ưu ái cho em thêm một lần vậy. Một lần này nữa thôi.

"Vì sao không giải thích cho anh?" Cảnh Liêm để tay lên mông em, cảm nhận được em run rẩy siết lấy chân hắn

"Anh biết... anh biết rồi sao?"

Em hỏi xong liền tự cảm thấy mình ngu ngốc, đương nhiên là hắn biết nên mới hỏi câu đó rồi...

Nhưng nếu hắn đã biết mọi chuyện, vì sao lại đánh em thế này?

Điền Khanh đột nhiên cảm thấy có chút uỷ khuất. Em có thể chịu phạt nếu hắn không biết là em bị oan, nhưng hắn đã biết nhưng vẫn phạt thì em không muốn đâu...

"Đau không?" Hắn vỗ nhẹ xuống mông em, không đợi câu trả lời mà kéo em dậy ngồi lên đùi mình. "Bị phạt vì chuyện mình không làm, có cảm thấy oan ức không?"

Em nhìn hắn, rồi lại sợ sệt cụp mi xuống. Oan ức, nhưng em cảm thấy chịu đựng một chút cũng được. Dù gì hợp đồng cũng rất quan trọng, không thể vì em mà làm ảnh hưởng cả công ty

"Khanh Khanh, vì sao không giải thích với anh?" Từ nãy đến giờ hỏi mấy câu em không chịu trả lời, nhưng Cảnh Liêm vẫn dịu dàng kiên nhẫn từng bước. Hắn không thiếu thời gian, nên không cần vội vàng làm tổn thương em. "Lần trước anh đã nói với em rồi cơ mà, anh tin tưởng em"

Em dụi mắt, không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, phía sau vẫn đau đến khó chịu, nhưng trong lòng em như được hắn rót mật vào xoa dịu. Cảnh Liêm tin em...

"Anh không muốn em vì anh mà phải chịu đựng," Cảnh Liêm nhẹ giọng, không nhìn ra được chút tức giận nào trong lời của hắn. "Anh biết anh phải làm gì."

"Em... em không muốn ảnh hưởng đến anh," Nhận ra giọng mình dần nghẹn đi, em ngưng lại một chút. "Bởi vì em, em chịu oan một chút... cũng được"

Hắn vốn rất bình tĩnh, nhưng lại bị những lời này của em làm cho tâm tình bốc hoả.

"Em cảm thấy để bản thân chịu oan là điều tốt sao?" Hắn nghiêm giọng, nâng mặt em lên đối diện mình. "Nói lại?"

Điền Khanh tủi thân rơi nước mắt, em còn dám nói lại ư? Hắn hung dữ, trước đây Cảnh Liêm luôn nhẹ nhàng nói chuyện, chứ không bao giờ hung dữ với em như vậy...

"Chịu oan là tốt đúng không? Thế thì nằm xuống, xem như em thật sự tạt nước người ta đi," Cảnh Liêm đặt em ngồi xuống giường rồi dứt khoát vỗ đùi. Từ trước đến nay cưng chiều em biết bao nhiêu, dạy em phải tự yêu thương mình biết bao nhiêu, cuối cùng hôm nay lại đòi để bản thân chịu oan?

Hắn không cần em vì hắn mà phải ủy khuất chịu thiệt, thiếu đi một hợp đồng cũng chẳng khiến công ty sụp đổ, nhất là khi hợp đồng đó chẳng có giá trị gì đối với hắn.

Bị hắn nghiêm khắc mắng vài câu, lại còn muốn chỉnh lại mình, Điền Khanh không nhịn được chảy thêm mấy hàng nước mắt nữa

Cảnh Liêm biết mình có chút hung dữ. Nhưng em như thế này chẳng phải rất không ngoan sao?

Nhìn em rơi nước mắt mà lòng hắn như bị ai đó đâm cho một cái thật sâu. Không đúng, hắn đối với em phải là nhẹ nhàng dạy bảo chứ không được như thế này.

"Xin lỗi... hức..." Em khẽ nói, cúi đầu xuống tránh đi ánh nhìn của hắn. Cảnh Liêm lại dùng tay nâng mặt em lên, hắn muốn em đối diện với mình.

"Tiếp tục chịu oan sẽ là như thế," Hắn đưa tay lau nước mắt giúp em, tiếp tục nhẹ nhàng giảng giải. "Vì sao em lại phải đi chịu trách nhiệm cho việc làm của người khác, đúng không?"

Hít mũi vài cái, em gật gật đầu, vẫn không dám ôm hay chạm vào hắn. Em vừa bị la xong cơ mà...

"Anh không đánh đòn em vì em làm sai. Anh đánh em là để em hiểu, đây sẽ là kết quả nếu em để bản thân mình chịu oan," Vẫn là cứng rắn không nổi, em cũng đã biết sai, hắn không muốn làm khó em. "Anh tin tưởng em, và anh hiểu rõ em, bảo bối"

"Nhưng hôm nay em không chỉ tự ôm trách nhiệm, mà còn nói dối anh nữa."

Em đầy tự trách cúi đầu. Đúng là bất cứ chuyện gì cũng không thể qua mặt hắn, bởi vì hắn thật sự biết tất cả...

Cảnh Liêm chỉ im lặng chờ đợi, dù bất kì lỗi nào, hắn cũng không bỏ qua nếu em dám lặp lại. Chưa kể là em đã bị phạt một lần vì nói dối, lần đó đánh đau mà vẫn không chừa gì cả

Đánh em hắn cũng đâu vui vẻ gì..

"Xin lỗi... em sai rồi.." Nghĩ đến trận đòn sắp tới, em cảm thấy mình sắp khóc mất. Mười mấy bạt tay vừa rồi vô cùng đau, em ngồi cũng thấy ê ẩm. "Anh... anh đừng giận.."

"Trước hết xử lí chuyện kia đã," Hắn xoa đầu em rồi bước ra phòng làm việc, nhấc điện thoại gọi cho thư kí. "Kêu cô ấy vào"

Hắn lấy giấy lau sạch nước mắt cho em, rồi kéo em ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh mình. Hơn ai hết, Cảnh Liêm biết rõ em có thể và không thể làm gì. Thứ duy nhất giữ em lại chính là sự ngại ngùng khi phải bước ra khỏi vùng an toàn, khi phải mở miệng nói chuyện với mọi người

Dù gì cả cuộc đời này em không thể chỉ nói chuyện với mỗi hắn, em sẽ còn tiếp xúc thêm nhiều người nữa. Cảnh Liêm muốn tập cho em từ từ mở lòng ra với thế giới

Không cần phải quá nhanh, mỗi ngày một chút thôi cũng được.

"Đừng lo lắng, anh tin tưởng em," Nhẹ thì thầm vào tai em, hắn cười cười hôn xuống cặp má còn hồng hồng kia. "Không khóc nữa nào, anh tin em có thể khiến người ta phải thua cuộc đó"

"Cảnh Liêm, anh phải đòi lại công bằng cho em đó," Người phụ nữ kia uốn éo bước vào, tay lại kéo trễ cổ áo xuống theo thói quen

"Tôi tin người của tôi, dù gì ban nãy cũng chưa nghe giải thích rõ ràng, bây giờ tôi nghe cậu ấy giải thích"

"Em..." Điền Khanh nhất thời bối rối, em không sẵn sàng để nói ra như thế

Nhưng em biết, Cảnh Liêm đang rất trông chờ ở em. Em không muốn làm hắn thất vọng chút nào cả

"Em không có tạt nước... cô ấy tự làm mà..." Một lát sau, em mới chậm chạp cúi đầu nhỏ giọng nói. Người phụ nữ kia thấy em có vẻ yếu thế liền cắt ngang. "Cảnh Liêm, anh đừng có tin những lời bậy bạ này"

Hắn mỉm cười, lắc đầu. "Tôi tin người của tôi"

Thư ký đứng ở ngoài nghe xong câu này liền hiểu ý bước vào mời người phụ nữ kia rời đi. Cô rất hiểu ý Phương Tổng, đó là lí do giúp cô trụ vững ở vị trí này suốt bao nhiêu năm nay

Cảnh Liêm đợi cửa phòng làm việc đóng lại liền đưa em trở lại phòng nghỉ. Em không phản kháng, ngoan ngoãn đi theo hắn

"Em có biết nói dối là rất không ngoan không?" Hắn vuốt tóc em, làm Điền Khanh run cả người. "Bây giờ em trả lời câu hỏi này, trả lời đúng thì anh sẽ không phạt em"

Câu hỏi mang tính quyết định mông em có được an toàn hay không đương nhiên rất quan trọng. Em ngồi ngay ngắn trong lòng hắn, nghiêm túc lắng nghe

"Anh có thất vọng về em không, Khanh Khanh?"

Em cứng họng.

Vì sao lại hỏi ngay câu này chứ?

Em vẫn luôn cảm thấy, hắn rất thất vọng mỗi khi em làm sai. Bởi vì chính bản thân em còn thất vọng với chính mình, thì chẳng có người nào đủ vị tha để có thể không thấy như vậy.

"Nghĩ cho kĩ, đây không phải lần đầu anh nói em vấn đề này," Hắn chậm rãi nói, đây là hắn cố ý cho em cơ hội khỏi phải bị phạt. Nhưng em có nắm được cái phao này hay không, chính là dựa vào suy nghĩ và nhận thức của em.

"Em... không, không biết.."

Cảnh Liêm không trả lời, chỉ xoa xoa lưng dỗ cho em bình tĩnh lại. Hắn biết em biết rõ câu trả lời, cái này không cần động não cũng có thể trả lời đúng. Nhưng em dễ bị phân tâm bởi những suy nghĩ tiêu cực của bản thân

Điền Khanh cúi đầu ngẫm nghĩ. Hắn luôn bảo với em rằng hắn không thất vọng dù em làm sai bất cứ điều gì.

So với những suy nghĩ tiêu cực của bản thân mình, em vẫn tin tưởng lời nói của hắn hơn cả

"Anh... không thất vọng ạ?"

"Giỏi lắm, có đoán mò không vậy?" Cảnh Liêm mỉm cười xoa tóc rồi lại cúi xuống hôn lên trán em một cái thật nhẹ nhàng. "Miễn phạt cho em"

Có điều, em lại buồn một chút nữa, em thật sự đã suy nghĩ rất kĩ lưỡng mới dám trả lời cơ mà. Em không hề đoán mò đâu, em không có cái gan đó...

Chuyện này chồng lên chuyện khác, cuối cùng dồn hết tủi thân vào nước mắt chảy dài trên má

"Sao thế này?" Cảnh Liêm giật mình, nhẹ nhàng kéo em vào trong lòng. Em rúc vào người hắn, khẽ hít mũi. Hắn vỗ vỗ lưng dỗ dành. "Nói anh nghe nào, bảo bối"

"Hức, không nói," Em lắc đầu, lại tiếp tục chà mặt vào áo sơ mi chưa thay ra của hắn. Cảnh Liêm không nỡ trách em, chỉ từ từ an ủi. "Không nói, hức, em không thích"

"Anh làm em buồn... hức..."

"Khanh Khanh, em không nói thì làm sao anh biết được em không vui chỗ nào, phải không?" Hắn xoay mặt em lại, dùng khăn lau đi nước mắt đang lem luốc. Bảo bối mỗi khi khóc đều đỏ bừng cả mặt, nhìn cực kì khả ái xen lẫn đáng thương

"Anh luôn cho em thấy anh sẽ không vui khi nào, anh sẽ vui khi nào, sẽ tức giận khi nào, đúng chứ?" Cảnh Liêm luồn tay vào mái tóc mềm mại của em, chậm rãi giải thích. "Bởi vì anh không muốn em phải sợ hãi vì không hiểu được anh."

Em im lặng ôm lấy hắn, mắt vẫn còn hoe đỏ. Em dù rất ngốc nghếch, nhưng vẫn có thể nhận thức được cách hắn đối xử với em tốt thế nào

Dù em nhất định không chịu mở lòng, Cảnh Liêm vẫn không ngại mà để em nhìn thấy và hiểu hắn hơn. Em biết, hắn sẵn sàng nhận cho mình một chút "thua thiệt", chấp nhận mở lòng trước, chấp nhận yêu cầu em cho hắn một cơ hội để em có thể tin tưởng hắn

Thật ra, nếu không phải là em, Cảnh Liêm sẽ không bao giờ làm như vậy.

Sự cưng chiều này, sự yêu thương này là của riêng em.

"Bảo bối, anh cũng mong em có thể chia sẻ với anh như vậy," Vỗ nhẹ vào má em, hắn nhắc nhở. "Anh muốn biết anh nên và không nên làm gì. Bởi vì anh muốn hiểu em hơn"

"Bởi vì anh yêu em, anh mong thời gian chúng ta ở bên nhau, em luôn cảm thấy vui vẻ"

"Anh biết, có đôi lúc em thấy khó khăn, nhưng anh mãi mãi ở đây lắng nghe em. Thỉnh thoảng em thấy tâm trạng không tốt cũng không sao cả, anh ở đây vì em"

"Bảo bối, nếu em cảm thấy không vui, hãy nói với anh, được không?"

Em không nhúc nhích, trên đầu vẫn vang lên giọng nói trầm trầm của hắn. Trong lòng em đang cảm thấy rất ấm áp, cực kì ấm áp. Cho dù đã được ở bên hắn hơn hai năm, nhưng lòng em vẫn không quên được chuyện Vũ Hiên. Thời gian ở cùng anh ta như vết dao găm trong lòng em, dù con dao đã được rút ra, thì vết thương vẫn không ngừng chảy máu.

Cảnh Liêm muốn biết cảm nhận của em.

Trước đây, dù Vũ Hiên có nói yêu em để lấp liếʍ cho những chuyện tàn bạo anh ta đã làm, em vẫn chưa từng nghe anh ta bảo muốn nghe cảm nhận của em trong mọi việc.

"Anh ơi..." Em nhỏ giọng thủ thỉ, vẫn còn chút nghèn nghẹn ở cổ. Cảnh Liêm vỗ lưng rồi cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của em. "Anh nghe."

"Anh tốt lắm," Em ngại ngùng úp mặt vào l*иg ngực hắn. "Em yêu anh"

"Anh cũng yêu em, thương em nữa," Hắn dịu dàng đáp lại. "Vậy nói cho anh nghe vì sao không vui, được không nào?"

Điền Khanh có chút đắn đo, em sợ nói ra thì hắn mới là người cảm thấy không vui mất...

Thật ra, em không nói, Cảnh Liêm cũng hiểu khá rõ trong lòng em nghĩ thế nào. Chỉ là hắn không tự tin bản thân lúc nào cũng có thể nắm chắc như vậy, em chia sẻ một chút vẫn tốt hơn mà

"Ban nãy anh hung dữ với em sao?"

"Dạ," Em hơi ngạc nhiên rồi gật gật đầu, vì sao hắn lại biết được nhỉ?

Có điều, đúng là em buồn vì hắn hung dữ với em thật. Cho dù em cũng nhìn thấy trạng thái gắt gỏng nhất của Cảnh Liêm đối với Cảnh Huyên, nhưng em vẫn muốn hắn dễ dãi với em như trước cơ

"Anh... anh đừng hung dữ với em.. em sợ anh giận em..."

"Được, anh không hung dữ với em nữa nhé," Cảnh Liêm đáp ứng, vò tay vào mái tóc của em. "Bảo bối cũng phải ngoan, biết chưa?"

Hắn nhận thức rất rõ ràng sự tiến triển của em trong việc mở lòng ra với thế giới này. Đây là điều mà hắn thật sự mong muốn từ rất lâu rồi, và hiện tại hắn cảm thấy vô cùng tự hào về em

Chỉ mỗi việc em nói ra rằng bản thân không muốn hắn hung dữ cũng đủ khiến Cảnh Liêm rất thoả mãn rồi

"Bảo bối, anh tìm được trường Đại học cho em rồi, tháng 8 sẽ bắt đầu học"

Em gật gật đầu, lại áp má vào l*иg ngực của hắn.

"Vì em đi học, thời gian chúng ta bên nhau không còn nhiều như trước. Thế nên em phải ngoan, biết không? Anh không muốn thời gian ít ỏi của chúng ta phải dùng để phạt em đâu"

"Dạ," Em cọ cọ mặt làm nũng. "Mỗi ngày... mỗi ngày anh phải ôm em..."

Bảo bối rất thích được ôm, rất thích được hôn, rất thích được hắn âu yếm trong lòng. Ban đầu hắn chỉ ôm theo thói quen, sau đó mới dần dần nhận ra em cũng vô cùng tận hưởng khi được cưng chiều. Thế nên hắn mỗi ngày đều ôm em vào giấc ngủ, tối hôn một cái, sáng hôn một cái. Ngày nào cũng là ngày ngọt ngào cả

Hôm nay cũng là một ngày ngọt ngào.

Yêu em, bảo bối.