Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 16: Hợp đồng

Sắp tới có lẽ sẽ có thêm nhiều cảnh huấn hơn chút so với trước đây. Bởi vì một khi Khanh chịu mở lòng thì em cũng sẽ dần dần cho thấy vài điểm chưa tốt của mình. Hi vọng mọi người vẫn ủng hộ truyện nha

Mình không biết mình có vấn đề như thế nào, nhưng có vẻ cách viết của mình có chút thay đổi so với trước đây. Mình xin lỗi mọi người rất nhiều vì mình thấy có nhiều bạn thích cách hành văn nên mới theo dõi truyện. Mình sẽ cố gắng khắc phục ạ

Cảm ơn các bạn rất nhiều 💌

____

Cảnh Huyên chỉ đánh em có một trận, nhưng hoàn toàn khiến cho em vô thức ngại ngùng tránh xa y. So với sự thân thiết trước đó, Điền Khanh trở nên rụt rè lại rồi.

Cảnh Huyên không có ý kiến, là y tự lựa chọn. Hơn nữa thế này cũng được, anh hai khỏi có mà bắt bẻ nữa. Mặc kệ anh hai, y cũng biết tìm người tốt để yêu mà.

Dù gì em cũng không rãnh rỗi mãi được, Cảnh Liêm biết em buồn chán, nhanh chóng đẩy mạnh tốc độ làm việc. Mâu thuẫn giữa hắn và em trai đã giải quyết, nên chắc chắn sau này sẽ đến thăm nhà cùng Cảnh Huyên thường xuyên hơn rồi.

Ngày đi về, Cảnh Dụ với Hồ Mẫn nhất quyết dúi vào tay em mấy bao lì xì màu đỏ. Điền Khanh ngượng đến chín cả mặt, liên tục xua tay từ chối. Mãi đến khi Cảnh Liêm sang nói giúp thì 2 ông bà mới chịu ngưng

"Thưa hai bác con về," Em ngoan ngoãn tạm biệt từng người, vẫn cố gắng né tránh y. Bị đánh một lần đủ để em sợ hãi thời gian dài rồi...

"Khanh Khanh thưa anh Huyên chưa?"

"Em.. thưa anh Huyên em về.."

"Ngoan, nhớ về với Cảnh Liêm phải nghe lời. Nếu em còn dám tự ý bỏ đi một lần nữa, anh sẽ cầm roi qua tận thành phố A để đánh đòn em, biết chưa?" Cảnh Huyên cúi người xuống, mỉm cười xoa đầu em.

"Em biết rồi..." Em xấu hổ, nghĩ lại cảnh bị đánh hôm đó thật sự chẳng hay ho chút nào. "Anh.. anh đừng giận em nữa nha..."

"Anh không có giận em, em như thế này sao anh giận được cơ chứ?" Cảnh Huyên vui vẻ bật cười thành tiếng, thành công thu hút ánh mắt sắc lẹm của Cảnh Liêm liếc sang

"Nói nhiều quá, thích thì tự đi mà tìm đi," Hắn nắm tay em kéo vào lòng ôm ôm. "Chỉ sợ em không tìm được ai đáng yêu như Khanh Khanh của anh thôi"

Cảnh Huyên giật giật khoé môi. Ấu trĩ!

____

Về lại thành phố A, hai người trở lại nhịp sống bình thường. Buổi sáng, hắn đưa em đến công ty, buổi chiều lại đưa về. Em vào công ty cũng chẳng làm nguyên ca mà hầu như sẽ bị hắn gọi vào phòng làm việc ôm ôm ấp ấp, đến lúc bận mới thả đi.

Điền Khanh chơi với Cảnh Huyên một thời gian, không hiểu do hợp tình hợp ý hay thế nào, mà cũng quen việc mỗi ngày nói chuyện nhiều hơn một chút. Điều này là Cảnh Liêm đặc biệt vui lòng, mỗi khi nói chuyện đều không nhịn được hôn lên môi em vài cái.

Gần đây Cảnh Liêm đang phải nhức đầu vì một chuyện, một người phụ nữ liên tục dùng hợp đồng để cố ý ngồi nói chuyện với hắn.

"Không, vì sao tôi phải làm như vậy?" Cảnh Liêm lạnh nhạt dựa người ra thành ghế sô pha, liếc nhìn người phụ nữ trước mặt đang cố kéo cổ áo xuống để lộ ra khe ngực.

Còn không bằng mông của bảo bối nhà hắn.

"Vì như thế sẽ giúp mọi người chú ý đến chúng ta hơn, tăng lợi nhuận của công ty cả hai"

"Tôi không cần." Hắn vứt tập tài liệu xuống bàn rồi rời đi. Không có lí do gì để khiến em phải tủi thân cả. Cho dù có chuyện gì, hắn vẫn sẽ không để em phải đau buồn ở phương diện tình cảm nữa

"Cảnh Liêm à, anh đừng như vậy chứ"

Hắn dừng bước, nhưng không quay đầu.

"Gọi tôi là Phương Tổng."

____

Điền Khanh pha xong ly nước cuối cùng cho bữa sáng thì ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Em nhìn quanh phòng một chút, đôi mắt dừng lại ở chiếc bánh mì ban nãy em không ăn.

Tiêu rồi...

Ban nãy có thư kí của hắn cũng đến đây lấy nước, đừng bảo về mách hắn chuyện em cố ý không ăn đó nha?

"Điền Khanh, Phương Tổng gọi em," Lý Văn cười tươi đứng bên kia kính nhìn em, lập tức khiến em rùng mình. Vừa nhắc đã xuất hiện rồi.

Em lấm lét bước vào trong, cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn nhất có thể. Cảnh Liêm đã để sẵn trên bàn một cây thước nhựa cứng khoảng 30cm, cảm thấy cái này rất vừa tầm để đánh em.

"Khanh Khanh, đến đây"

Ngoài thư kí ra, em là người duy nhất được vòng qua bàn làm việc để đến đứng bên cạnh hắn. Đối với người ngoài, Cảnh Liêm chỉ cho phép đứng đối diện thôi.

"Vì sao không ăn sáng?" Hắn quay ghế sang nhìn em, cứ lâu lâu là lại có vấn đề liên quan đến ăn uống, thật sự muốn làm hắn tức giận. "Anh đã nói em bao nhiêu lần rồi, hả Khanh Khanh?"

"Xin lỗi," Em bị mắng cho không ngẩng mặt lên được, chỉ nhỏ giọng run rẩy nói. "Em sai rồi.."

"Em không ăn sáng làm sao có sức làm việc, hửm? Lỡ như đang làm mà ngất xỉu thì thế nào? Sao không biết thương bản thân mình vậy bảo bối?" Hắn không vội, trước tiên giảng giải một chút. Thật lòng mà nói, chuyện bỏ ăn thì ai mà chẳng mấy chục lần. Chỉ là cơ thể Điền Khanh khá yếu ớt, hắn sợ em bỏ bữa nhiều sẽ suy nhược, hoặc ảnh hưởng đến dạ dày. "Em không thương em thì ai thương em đây?"

"...anh thương..."

Em vẫn đầy ăn năn hối lỗi cúi đầu, nên không nhìn thấy được khoé môi của hắn cong lên.

Rõ ràng là bảo bối được nuông chiều đến hư rồi!

Bình thường ở nhà hắn cưng chiều thì không nói đi. Nhưng về nhà ba mẹ, hai người cùng Cảnh Huyên càng tận tuỵ quan tâm chăm sóc vì lo em ở với hắn phải chịu thiệt thòi. Điền Khanh được mọi người cưng chiều đến hư là chuyện chắc chắn phải xảy ra.

"Ừm, anh thương em, biết như vậy cũng tốt," Cảnh Liêm chồm đến xoa xoa đầu em. "Nhưng như vậy không có nghĩa là em có thể không tự thương lấy chính mình, hiểu không?"

Em ngây ngốc gật gật vài cái.

"Xoè tay ra, không phải lần đầu"

Cảnh Liêm đã cứng rắn thế này, em sợ sệt chìa tay ra. Hắn nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mềm của em lại, nhịp nhịp thước. "Không được như vậy nữa, dù thế nào cũng phải đặt mình lên trên cùng"

Nói rồi gõ xuống năm thước, thật sự chỉ cần là Cảnh Liêm đánh, em cảm thấy ngay cả lông vũ cũng có thể làm đau em được.

"Hức... đau... hức..." Em đáng thương xoa xoa hai tay vào nhau. Em còn phải đi làm nước uống cho mọi người nữa mà...

"Xoè tay ra, Khanh Khanh," Cảnh Liêm dùng thước gõ vào hai tay đang nhiệt liệt chà xát kia. Đây là thước nhựa, đánh không bằng thước gỗ, nhưng không có nghĩa là em không cảm thấy đau. Hơn nữa em không quen bị đánh vào tay

"Em... hức... không dám nữa..."

"Lần trước em cũng bảo không dám," Hắn đầu hàng, đặt thước sang bên cạnh, hắn kéo em ngồi lên đùi mình. Em liên tục thút thít nói xin lỗi, khiến hắn càng thêm đau lòng.

"Không cần xuống làm đâu, mọi người không uống mấy thứ này một hôm cũng chẳng bị gì," Cảnh Liêm cầm bàn tay đỏ hồng của em lên xem xét, rồi thổi phù phù vào. "Hư lắm rồi nhé"

Em đáng thương chớp mắt hai cái, rồi tựa đầu xuống vai hắn, khẽ dụi dụi làm nũng. Điền Khanh dạo gần đây rất thích làm nũng với hắn, nhưng thật ra những hành động này em đã làm từ rất lâu rồi, chỉ là em không nhận ra mà thôi.

"Còn đau không?"

Em gật gật đầu, lại vùi mặt vào áo của hắn. Cảnh Liêm không có vấn đề gì, để em ngồi trên đùi mình tha hồ ôm ôm nghịch phá, còn bản thân thì tiếp tục làm việc, đôi lúc sẽ nhẹ nhàng vỗ lưng hoặc cúi xuống hôn lên môi em

"Em cũng muốn giúp anh làm việc..."

"Em ở đây đã là giúp anh rồi"

"Em muốn học Đại học," Em vẫn áp mặt vào l*иg ngực hắn, nhẹ giọng nói. Từ lâu em đã đắn đo chuyện này. Dù gì em cũng đã tốt nghiệp cấp 3 rồi mới bị Vũ Hiên lôi ra ngoài ở riêng với anh ta. Kiến thức em đều nắm vững, em học giỏi lắm cơ. Có điều Điền Khanh thuộc dạng IQ cao nhưng EQ lại thấp, chưa kể bị mấy năm hành hạ nên mới ngốc như vậy.

"Được, em làm gì cũng được hết, anh luôn ủng hộ cục cưng của anh mà"

Đang ôm ấp vui vẻ, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

"Em, em, em trốn ở đâu đâu?" Em gấp gáp nhảy khỏi người hắn, suýt thì té đập đầu vào cạnh bàn, may mà Cảnh Liêm nhanh tay đỡ lại. Hắn vỗ mông em, nghiêm giọng cảnh cáo, "Cẩn thận chút"

Cuối cùng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Điền Khanh chui vào gầm bàn của hắn trốn.

Cảnh Liêm bất đắc dĩ thở dài, hướng cửa đáp lại. "Mời vào"

"Anh Liêm, em nghĩ là anh nhất định rất tiếc chuyện hợp đồng nên quay lại đây," Người phụ nữ ban sáng tiến vào, mỗi bước đi đều cố gắng ưỡn ngực nâng mông. Tiếc là tâm tư của hắn đặt vào người đang trốn dưới gầm bàn kia rồi.

"Tôi đã bảo gọi tôi là Phương Tổng. Nếu đến tên cũng không thể gọi chính xác, cô có thể trở về," Hắn nhàn nhạt dựa vào ghế. "Tôi không có nhiều thời gian"

"Ừm... Phương Tổng, anh thật sự muốn bỏ qua hợp đồng này sao?"

Nghĩ đến em đang bắt đầu suy diễn lung tung, hắn cảm thấy bản thân nên giải quyết nhanh gọn một chút, tránh để bảo bối tủi thân nữa

"Không chỉ bỏ qua bản hợp đồng," Hắn thở hắt ra, đứng dậy bước sang bàn làm việc ngồi xuống. Em ở dưới khẽ giật mình, nhưng vẫn kiên trì giữ im lặng.

Cảnh Liêm không muốn để em phải khổ sở vì suy diễn ra một vạn cảnh tượng linh tinh nữa. Một lần Thân Khiết đó đủ doạ hắn rồi. Dù người phải đau đớn nhất là em, nhưng hắn cũng bị em làm cho thương xót đến dằn vặt

"Tôi còn muốn bỏ qua cả cô nữa. Tôi đã có đối tượng rồi."

Tim em đập mạnh mấy tiếng.

Chuyện em và hắn, người trong công ty hầu hết vẫn nghĩ là quen biết bình thường. Em cũng không muốn chuyện hắn yêu đương đồng tính ảnh hưởng đến công ty, tận lực giữ miệng.

Cuối cùng, là hắn tự mình nói ra. Dù vẫn úp mở, nhưng ít nhất hắn đã cho cô ta biết, em đang ở trong tim của hắn.

Trong lòng em vui mừng, thiếu điều khiến em chui ra ngoài nhảy quanh phòng. Cảnh Liêm thật sự rất yêu em!

"Cục cưng, còn làm gì dưới đây vậy?" Người phụ nữ bị hắn chọc cho tức đã bỏ đi, nhưng người yêu của hắn dưới bàn vẫn không nhúc nhích. Giận rồi sao?

Cảnh Liêm hợp tác cùng em chui xuống gầm bàn. Hắn cười vỗ má em, rồi lại ôm bảo bối vào lòng. "Nghe thấy không? Anh chỉ yêu mỗi em thôi."

Em gật gật đầu, vui vẻ để hắn ôm ngồi lên bàn. Cảnh Liêm dùng tay nâng cằm em lên rồi ngấu nghiến hôn lên cánh môi đỏ hồng kia. Đến khi mặt em đỏ còn hơn vết thương vừa bị đánh trên tay, hắn mới chịu nhả ra.

Yêu em, mỗi ngày lại yêu em hơn nhiều chút rồi.