Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 23: Bỏ chạy

Xin lỗi vì đã để mọi người chờ quá lâu ạ. Mình viết xong chap nhưng không vừa ý nên phải viết lại từ đầu. Cảm ơn mọi người đã chờ đợi. Xin lỗi mọi người rất nhiều ạ 💌

Bị nhốt trong phòng kín, không có khái niệm thời gian. Thứ duy nhất giúp em nhận thức được ngày đêm chính là chiếc cửa sổ

Em nghĩ... mình nên chạy đi...

Nhưng nếu Cảnh Liêm không tìm ra được em thì thế nào?

Em đắn đo, nếu bây giờ chạy thì sẽ là tay không mà trốn đi. Không có điện thoại để gọi Cảnh Liêm, không có phương tiện liên lạc

Em thậm chí còn chẳng biết đây là đâu.

Cảnh Huyên chạy thâu đêm để đến, Cảnh Liêm cũng lo lắng đến không chợp mắt được

Chạy đến khu trên định vị, là một cánh rừng vắng người. Hắn nhảy xuống chạy lên trên đồi, có một lối mòn dẫn thẳng đến căn nhà nơi em bị nhốt

Vũ Hiên đang ngủ, đột nhiên nghe tiếng phá cửa, sau đó liền có người chạy vào đấm mạnh vào mặt anh ta một cái

"Điền Khanh đâu?" Cảnh Liêm bóp cổ Vũ Hiên, ép sát vào tường. "Em ấy đâu!?"

"Bỏ chạy- Bỏ chạy rồi-"

Cảnh Liêm siết chặt tay, mắt đầy gân máu. "Chạy đi đâu!?"

"Sao tao biết-"

"Anh hai, đi tìm Khanh đi, cảnh sát đến rồi," Cảnh Huyên cùng mười mấy người cảnh sát xông vào. Y chạy đến kéo hắn ra, tránh việc anh hai điên lên gϊếŧ người. "Tìm Khanh quan trọng hơn, anh hai đi tìm Khanh đi"

Đây là căn nhà giữa khu rừng hoang, bốn phía đều là cây cỏ, Cảnh Liêm nhìn xung quanh mà cũng chẳng biết em đi hướng nào

"Khanh Khanh, anh đến rồi"

Người tuyệt vọng sẽ không nghĩ được gì nữa. Cảnh Liêm chỉ hi vọng em ở đâu đó nghe được tiếng hắn mà chui ra. Hắn có thể mất tất cả, nhưng nhất định không để mất em

Một người có thể may mắn một hai lần, nhưng không chắc vẫn có thể may mắn lần ba lần bốn.

Có điều, Cảnh Liêm thuộc dạng cực kì dễ gặp may.

Em bé không dám chạy xa, chỉ đi một chút rồi ngồi trốn trong lùm cây. Nghe được tiếng hắn gọi liền hấp tấp chạy ra ngoài

Vừa thấy thân ảnh quen thuộc phía trước, Cảnh Liêm dường như không kiềm được lửa giận nữa

"Cảnh Liêm," Em vội vàng chạy đến chỗ hắn, không may vấp cành cây mà ngã xuống. "A.."

"Anh bảo là anh sẽ đến rồi cơ mà," Cảnh Liêm quát lên, kéo em đứng dậy rồi vung tay đánh xuống mông em. "Sao không nghe lời anh vậy, hả Khanh? Có biết anh lo cho em lắm không hả!?"

Đã rất lâu rồi, hắn không tức giận đến mức này. Bao nhiêu năm nhẹ nhàng cưng chiều em, hắn luôn đối xử với em bằng sự kiên trì, bằng sự dịu dàng nhất của chính mình.

Nhưng hôm nay, Cảnh Liêm thật sự rất tức giận. Lỡ như hắn không tìm được em, lỡ như em ngất xỉu rồi chết dần ở một góc nào đó trong rừng, thì hắn sẽ phải sống như thế nào?

"Xin lỗi... hức.. anh.." Em dù đau vẫn không dám bỏ chạy mà chỉ níu chặt lấy vạt áo chịu đựng. Đau quá... "Cảnh Liêm... hức... xin lỗi.."

"Tại sao không nghe lời, hả? Nếu anh không tìm được em thì sao hả Điền Khanh?"

"Anh hai, đừng đánh, đừng đánh mà, có gì về nhà rồi nói," Cảnh Huyên bị một màn trước mặt làm cho giật mình, y chưa từng thấy anh hai nặng lời trách phạt đứa nhỏ như vậy. "Thôi được rồi, anh xem Khanh khóc rồi kìa, anh hai!"

Cảnh Liêm không tiếp tục đánh nữa, xoay người em vòng vòng kiểm tra rồi bế em đem lên xe trở về.

Ngồi trong xe, em muốn kiềm lại nhưng nước mắt nước mũi cứ chảy ra, thế nên cứ ngồi hít mũi mãi. Đến khi Cảnh Liêm quay sang nhìn em một cái, lập tức ngưng bặt

Sợ quá...

"Có lạnh không?"

"Kh.. có chút ạ.." Em nhỏ giọng trả lời, chỉ sợ mình chọc hắn thêm tức giận

Cảnh Liêm nhích đến chỉnh máy lạnh, rồi đẩy cánh máy lạnh sang bên mình. "Đỡ chưa?"

"Dạ rồi.."

Sau đó, hai người lại duy trì sự im lặng.

Cảnh Huyên nhìn vào kính chiếu hậu mà thở dài, cứ phải thế này làm gì chứ?

_____

Về đến nơi, hắn bế em đem lên phòng, đo nhiệt độ rồi ra ngoài nói chuyện với Cảnh Huyên

"Gọi Dĩnh Đình chưa?"

"Anh ấy sắp tới rồi," Cảnh Huyên trả lời. "Hai người quen nhau thật ạ?"

"Đùa em làm gì?"

Nói rồi đưa tay cốc đầu y một cái, lập tức khiến Cảnh Huyên nhăn nhó ôm đầu rồi lẻn vào phòng ngủ dành cho khách

Y nằm trong phòng, bắt đầu suy nghĩ lại hai tuần qua có làm gì không đúng hay không. Dĩnh Đình bảo rằng tốt nhất nên tự giác khai thật, bởi vì khi anh phát hiện, nhất định mọi chuyện sẽ không còn đơn giản nữa

Nghĩ nghĩ một hồi, nhà văn viết bao nhiêu tiểu thuyết nổi tiếng đã chìm vào giấc ngủ mà không kịp đợi mở cửa cho anh người yêu bác sĩ của mình

Dĩnh Đình bắt đầu sát trùng những vết bỏng do đầu thuốc lá để lại. Anh vừa làm vừa kĩ lưỡng xem xét phản ứng của em. Điền Khanh dường như không quan tâm đến việc đổ thuốc sát trùng vào đau đến mức nào, trong tâm trí em chỉ nghĩ về việc Cảnh Liêm sắp ném em đi mất rồi.

"Em tên gì?" Dĩnh Đình bắt chuyện, phải làm quen trước mới có thể hỏi xa hơn. "Anh là Dĩnh Đình"

"Điền Khanh... Cảnh Liêm thích gọi em là Khanh Khanh.." Em mơ hồ trả lời, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ.

"Thế thì Khanh Khanh, em-"

"Anh không, không được gọi em là Khanh Khanh, hức, không cho.." Em đột ngột vùng vẫy, rồi lại chảy nước mắt. "Chỉ cho Cảnh, hức, Cảnh Liêm thôi"

"Anh xin lỗi, anh không biết," Dĩnh Đình có chút giật mình. "Anh gọi Cảnh Liêm vào nhé?"

"Cảnh Liêm giận rồi... giận rồi.."

Thế là em cứ khóc, Dĩnh Đình cứ bôi thuốc. Em khóc không phải vì đau, mà là vì rất buồn tủi. Em nhớ hắn, em muốn được ôm, được hôn thôi cũng không được sao?

"Cho dù có muốn mắng cũng phải biết nên mắng khi nào chứ? Bây giờ thì hay rồi, khỏi nói chuyện được nữa" Dĩnh Đình bước ra trách móc. Tính Cảnh Liêm cọc cằn từ xưa đến nay, có lẽ đứa nhỏ kia phải chịu khổ rồi. "Làm thế này mốt người ta bị doạ chạy mất đấy"

"Tôi chưa từng thế này với em ấy," Cảnh Liêm ngước lên nhìn. "Đã đăng kí kết hôn rồi, em ấy quấn tôi lắm, đảm bảo không chạy đâu"

"Cũng không thể vì lí do đó mà mắng đến vậy được," Dĩnh Đình thở dài, thu dọn đồ. "Vào xem người ta đi. Để tôi đưa Cảnh Huyên về nhà tôi ngủ"

"Ra ngoài rồi khoá cửa lại giùm, hôm nay không tiễn cậu được rồi"

Cảnh Liêm ném chìa khoá phụ cho Dĩnh Đình rồi bước vào phòng, không quên để lại một câu. "Sau này Cảnh Huyên nhờ cậu dạy dỗ"

"Còn đau không?" Hắn ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt tóc cho em. "Anh nấu cháo cho em ăn nhé"

Điền Khanh nhìn hắn, em có nên giải thích trước một chút không?

"Cảnh Liêm.." Em ngập ngừng, tay siết lấy mền. "Em không nói vì sợ anh cảm thấy-"

Cơn tức vừa mới dịu xuống, lại bị em ngốc nghếch làm cho bùng lên

"Khanh Khanh, sao em không nghĩ cho bản thân trước mà cứ nghĩ cho anh vậy?" Cảnh Liêm không nhịn được nóng nảy nói, lập tức doạ cho em bé ngồi trên giường hốt hoảng một trận, viền mắt cũng phiếm hồng. "Nghĩ cho em đi, nghĩ cho bản thân của em trước đi! Đừng vì anh mà đẩy bản thân vào nguy hiểm, anh không cần em nghĩ cho anh!"

Em rụt người lại, mắt đỏ ửng nhìn hắn. Cảnh Liêm liền có chút hối hận. Hắn không nên nặng lời với em ngay lúc này...

"Chẳng ai thương em.. hức..."

Em nhịn không được nức nở. Cứ tưởng cứu về sẽ được hắn cưng chiều dỗ ngọt, thế mà hắn cứ mắng em mãi. Em đã đủ buồn rồi cơ mà..

"Em rất đau... hức.." Bao nhiêu tủi thân chồng chất khiến em trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết. "Vũ Hiên làm em đau lắm... hức... nhưng em nghĩ chỉ cần cố gặp lại anh là được, là được anh thương.."

"Nhưng anh cũng chẳng thương em.. hức.." Nói đến đây dường như em không kiềm chế được nữa, nghẹn ngào khóc đến vang dội.

Làm sao có thể không buồn tủi cơ chứ?

Bản thân em bị bắt cóc, hành hạ tra tấn mấy ngày chưa đủ khổ sở hay sao? Em cho rằng chịu đựng một chút, về đến nhà có hắn yêu thương dỗ dành em rồi. Thế mà Cảnh Liêm đón em bằng mấy bạt tay lên mông, về nhà vẫn mắng. Em đau lắm rồi, em tủi thân lắm rồi!

"Em xin lỗi rồi mà... em đã, em đã biết lỗi rồi.." Bên trong mền bông, em liên tục dụi mắt rồi thút thít. "Em xin lỗi quá chừng rồi... anh cũng mắng em rồi mà... sao anh vẫn giận em như vậy chứ.."

Trong lòng chất chồng bi thương nghẹn ứ, em khóc lóc nói ra hết ấm ức của mình.

"Nếu anh cảm thấy em phiền... em, em có thể sửa... em có thể sửa được... em không phiền anh nữa.."

"Anh không còn thương em nữa... em biết, nhưng mà, hức, nhưng mà anh đừng nhanh chóng rời đi như vậy... hết thương chậm chậm thôi có được không..."

"Bởi vì, hức, em chưa sẵn sàng để mất anh..."

Cảnh Liêm nghe không nổi nữa, nhấc cả người em lên ôm vào lòng.

Hôm nay, em nói rất nhiều. Cứ như một người say rượu, em lẩm bẩm nói ra hết suy nghĩ trong lòng. Đây là điều mà suốt mấy năm bên nhau, em chưa từng làm với Cảnh Liêm.

Hắn biết, hắn đã làm em cảm thấy rất cô đơn.

Thời gian qua, em luôn một mực thuận theo lời hắn, cho dù có bất mãn cũng không dám nói. Thế mà hôm nay, em nức nở oán trách, rồi lại cầu xin hắn rời đi chậm thôi, bởi vì em chưa sẵn sàng...

"Em sai rồi..." Em ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn hắn, vẫn giấu nửa gương mặt dưới lớp mền bông. "Anh đừng bỏ em được không anh..."

"Anh không bỏ em," Cảnh Liêm trầm giọng, ôm em vào lòng. "Bảo bối, anh không muốn mắng em, nhưng em thế này không đáng bị mắng sao?"

"Em xin lỗi rồi mà!" Em gào lên phản bác, lần đầu tiên em dám to tiếng với hắn. Cảnh Liêm lắc đầu, vỗ vào mông em một cái. "Nói chuyện với anh thì nói cho đàng hoàng, không được hỗn"

Nhận ra mình quá lời, em liền rụt người, quay trở về dáng vẻ bình thường rồi thút thít

"Hức, xin lỗi rồi mà, em biết, hức, em biết sai rồi..." Điền Khanh cúi đầu, dựa vào l*иg ngực của hắn. "Em không dám nữa..."

"Được rồi, biết sai là tốt," Cảnh Liêm để em ngồi lên đùi, dịu dàng xoa lưng em. "Cho anh xem khóc nhiều thế sưng mắt chưa nào?"

Em ngoan ngoãn ngẩng mặt lên cho hắn xem. Cảnh Liêm đau lòng giúp em lau đi nước mắt trên mặt, nhẹ giọng cảm thán, "Sưng mắt cả rồi, không cho em dụi nữa"

"Anh hôn.." Em hơi rướn người dậy. "Hôn em đi.."

"Có ngoan không mà đòi hôn? Hửm?"

Hắn nhéo mũi em một cái, rồi cưng chiều cúi xuống chiếm lấy môi em. Chẳng mấy khi bảo bối chủ động đòi hôn, làm sao hắn từ chối được chứ

"Dưỡng thương cho tốt, có chuyện thì để khi nào em khoẻ rồi lại nói," Cảnh Liêm cưng chiều hôn lên cả trán em. "Ngoan đi anh sẽ xem xét"

Hắn đã nói như thế, đương nhiên em sẽ nghe lời rồi.

Nửa đêm, Cảnh Liêm tỉnh dậy, phát hiện tay em vẫn bấu chặt lấy áo của hắn. Thiếu điều muốn dính luôn vào. Em vẫn rất sợ...

Cảnh Liêm lại đau lòng rồi.

Em đang say ngủ, cảm thấy cử động nhỏ của hắn liền giật mình, tay lại càng níu chặt, nhỏ giọng thủ thỉ trong giấc ngủ say

"Đừng bỏ em... em sẽ ngoan.."

"Bảo bối, anh ở đây, anh không bỏ em" Hắn dịu dàng xoa lưng giúp em, còn cúi xuống hôn lên trán em một cái thật nhẹ nhàng. Em vẫn sụt sịt, giữ chặt lấy hắn như sợ bị bắt đi mất

"Ngủ ngoan nào, Khanh Khanh, ngủ đi anh thương"

Cảnh Liêm cưng chiều dỗ ngọt, nhất định em đã rất hoảng sợ. Đến ngủ rồi cũng không dám buông ra

"Anh đừng đi.."

"Anh không đi, anh ở đây với em," Hắn gỡ tay em đang nắm chặt lấy mình ra. "Không cần như vậy, ngủ phải thả lỏng người, để anh ôm em nhé"

"Ôm..."

"Anh biết rồi, anh ôm em," Cảnh Liêm nhẹ nhàng kéo em vào lòng. "Bảo bối, ngủ ngon"

Dù mỗi ngày bôi thuốc đau đến khóc lóc phải mè nheo lăn vào lòng hắn, em vẫn ngoan ngoãn nghe lời cho đến khi vết thương liền lại

____

Cảnh Liêm cầm thước gỗ bước vào phòng. Em bé không bị phạt đứng, chỉ bị phạt quỳ trên giường khoanh tay lại thôi. Chung quy là do hắn xót, không muốn để em đứng mỏi chân.

Không rõ do giường thấp hay do em lùn, mà dù có quỳ cũng không cao bằng hắn.

Điền Khanh mà biết chuyện này nhất định sẽ bĩu môi tự an ủi rằng do Cảnh Liêm quá cao thôi, cho em uống 10 ly sữa mỗi ngày cũng không thể nào lên nổi một mét chín như hắn

Hắn không vội đánh, trước tiên đặt thước sang bàn. Cảnh Liêm ngồi xuống giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh vài cái, em liền hiểu ý ngồi xuống đối diện với hắn

"Biết sai chưa?"

"Dạ biết..." Em gật gật đầu, tay theo thói quen bám vào đệm. "Em, em không nói cho anh là ở trường có chuyện..."

Thật sự hắn muốn nói cho em rằng nếu em ngoan ngoãn kể hết mọi thứ cho hắn, thì kết quả sẽ khác thế nào. Nhưng dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi, có mắng em một trận cũng chẳng thay đổi được

"Ừm, vậy rút kinh nghiệm lần sau phải nói cho anh, biết chưa?" Cảnh Liêm xoa đầu em mấy cái. "Vì sao anh suýt không tìm được em?"

"Vì em... tự ý chạy đi ạ.."

"Đúng thế," Hắn ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn em. Chuyện này không đơn giản chút nào, nhất định phải dạy dỗ cho thật kĩ.

"Anh biết em chạy đi vì rất hoảng sợ. Nhưng anh đã bảo anh sẽ đến cứu em, anh bảo anh sẽ đến," Cảnh Liêm nhìn thẳng vào mắt em, ép em phải tập trung nghe hiểu từng chữ. "Lúc đó anh thật sự rất lo lắng. Bởi vì anh không biết làm sao để tìm được em. Nếu như khi ấy em ngất đi, em không nghe tiếng anh, thì anh sẽ phải như thế nào?"

"Nhưng việc nổi nóng đánh em ngay khi ấy hoàn toàn là lỗi của anh," Dạy dỗ thì dạy dỗ, nhưng lỗi của ai người đó nhận. "Anh xin lỗi"

"Không sao..."

"Hai lỗi đầu không phạt em, suy nghĩ xem thước để làm gì?" Cảnh Liêm chậm rãi nói, rồi bẹo má em một cái. "Nghĩ ra thì uống một ly sữa, không ra thì uống hai ly"

Em nghe lời, nghiêm túc ngồi suy nghĩ.

"Có phải... do em không uống sữa không..." Em lo lắng hỏi hắn. Cảnh Liêm phì cười, chưa đánh mà đã khai. "Em không uống sữa lúc anh đi công tác hửm?"

"Dạ... có 3 ngày thôi..."

"Thiếu một ngày cũng đáng bị phạt rồi đó," Hắn nhéo má em. "Nhưng không phải lỗi này, suy nghĩ tiếp đi"

"Em không nghĩ ra..."

"Không nghĩ ra thì không phạt"

Cái này là Cảnh Liêm nói thật. Nếu như không nghĩ ra thì thôi, sau này nếu có phạm lại thì nói. Chứ cho dù hắn nói cho em biết em sai cái gì, tính em nhất định sẽ gật đầu nhận lỗi mà không chắc bản thân có nói thế hay không

Em bé nghe câu này liền tiếp tục vắt óc suy nghĩ, phải nghĩ cho ra để hắn còn phạt chứ.

"Em.. em bảo em phiền..."

Cảnh Liêm gật đầu, nhìn thẳng vào mắt em hỏi. "Đây là lần thứ mấy anh dặn em không được nói và nghĩ như thế?"

".. nhiều rồi ạ.." Em ăn năn cúi đầu. "Em xin lỗi..."

"Ai bảo em phiền? Anh có nói như thế bao giờ không?"

"Không có..."

"Anh thương em, và không thấy em phiền chút nào cả," Cảnh Liêm nghiêm giọng, vỗ vỗ đùi. "Không phải lần đầu tiên, đã rất nhiều lần rồi"

Em nhìn hắn liền hiểu ý, bò qua nằm sấp xuống. Hắn nâng người em lên chỉnh lại tư thế một chút.

"Bao nhiêu đây, hửm?" Cảnh Liêm kéo quần em xuống rồi đưa tay xoa đầu em. "Cho anh một con số?"

Em cắn cắn môi. Đánh nhiều quá thì em sợ bản thân không chịu được, nhưng ít quá thì áy náy với bản thân lắm. Em biết lỗi lần này không nhẹ mà

"Ba... ba mươi ạ.."

"Suy nghĩ cho kĩ một chút xem nào?" Cảnh Liêm xoa đầu em nhắc nhở. Hắn không quan trọng đánh nhiều hay ít. Chỉ cần em đau và nhớ lỗi của mình là được.

Ý của Cảnh Liêm là nhắc em giảm bớt lại, nhưng vào tai của em liền trở thành phải tăng thêm

"Năm mươi... nhưng mà, nhưng mà hôm nay phạt một nửa thôi được không anh.." Nghĩ đến năm mươi thước sắp phải chịu, em không kiềm được đỏ mắt. Đánh nhiều như thế đau lắm.. khi trước bị đánh mười mấy hai mươi thước đã khóc rất nhiều rồi

Cảnh Liêm phì cười, tay vỗ nhẹ lên mông em một cái. "Nói nhiều như vậy rồi có chịu được không?"

"Dạ được.."

"Vậy phạt em năm mươi thước, tự em quyết đấy nhé?" Dịu dàng xoa lưng cho em, hắn chốt luôn con số em vừa chọn. Đương nhiên sẽ không đánh hết rồi, phải để em xin tha thôi.

Thật lòng mà nói, lỗi này đâu có nặng đến mức phạt 50 thước. Trong đầu Cảnh Liêm từ nãy đến giờ chỉ nghĩ đến năm mười thước thôi, thế mà bảo bối thật thà ném ra một con số lớn như vậy, hắn cũng bất ngờ

Em gật gật đầu, nằm ngay ngắn chuẩn bị chịu phạt.

Cảnh Liêm thở dài, mỗi lần trách phạt chưa bao giờ dễ dàng cả.

Thước đầu tiên đánh xuống, em hơi run người, tay siết vào đệm. Lần này hắn dùng lực so với những trận đòn trước mạnh hơn rất nhiều

Thêm bốn thước nữa, phía sau mông sưng lên một mảng đỏ ửng. Em bắt đầu nức nở, trong lòng muốn xin hắn cho nợ luôn bốn mươi lăm thước nhưng lại thôi. Em sợ Cảnh Liêm lại giận...

Bao nhiêu lần vẫn vậy, cứ thấy em khóc lóc nhưng cố gắng nhẫn nhịn không vùng vẫy là hắn lại mềm lòng. Nhìn xem mông nhỏ chỉ mới 5 thước đã sưng đỏ cả rồi, hắn làm sao đánh tiếp được đây?

Từ trước đến nay, Cảnh Liêm luôn cố gắng giữ phạm vi đau đớn trong tối đa ba ngày. Hắn không muốn em vì bị phạt đau đến mức không ngồi hay đi đứng nổi. Cái đau khi bị đánh đã đủ sợ hãi rồi, vì sao phải hành hạ em sau đó nữa chứ?

"Khanh Khanh," Cảnh Liêm kéo em dậy, để nửa ngồi nửa quỳ trên đùi mình. "Đau lắm sao?"

"Đau ạ..." Em sụt sùi, muốn ôm hắn nhưng không dám. Hình phạt vẫn còn ở đó. Em không muốn Cảnh Liêm nghĩ em tìm cách trốn phạt. "Nhưng... nhưng vẫn có thể tiếp tục.."

Đối với sự ngoan ngoãn chấp nhận mọi tình huống này của em, Cảnh Liêm không vui chút nào

"Không xin tha là anh phạt 50 thước thật đấy?" Hắn đe doạ, nâng cằm em lên. "Tự lượng sức mình, anh không cần em phải gồng mình chịu đựng. Vì sao anh đánh em? Đánh là để em đau mà nhớ chứ không phải anh hành hạ em"

Em mở to đôi mắt còn đẫm lệ nhìn hắn, miệng khẽ mấp máy. Cảnh Liêm chờ đợi, chỉ cần em nói, hắn nhất định có thể bỏ qua.

"Hức... em không biết xin tha..." Điền Khanh uỷ khuất chảy nước mắt. Hắn nhịn cười, vỗ vỗ lưng em. "Xin giống xin đi chơi ấy"

Em cắn cắn môi, rồi căng thẳng cúi đầu. Nếu muốn tha thì là hắn tự tha cơ mà, sao bây giờ lại bắt em phải xin tha? Em ngại lắm...

"Anh... anh tha cho em.." Người khác vì nói những câu mang tính yêu đương đậm nồng mới đỏ mặt, nhưng em nói câu xin tha thôi mà mặt cũng đỏ bừng như cà chua chín. Cảnh Liêm buồn cười đưa hai tay xoa xoa má của em. "Vì sao anh nên tha cho em?"

Nghe hắn hỏi, em thật sự muốn khóc thêm một trận. Hắn bảo em xin tha cơ mà!

"Xin tha thì phải có lí do hợp lí chứ"

"Vì em, vì em đau rồi ạ..." Em nhỏ giọng nói. "Em biết lỗi rồi..."

Cảnh Liêm không nỡ bắt nạt em nữa, dịu dàng ôm em vào lòng, hắn thương cục cưng lắm. "Được rồi, anh tha cho Khanh Khanh nhé"

Cảnh Liêm kéo em vào lòng, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi em một cái. Điền Khanh biết mọi chuyện đã xong, liền ngoan ngoãn cọ mặt lên ngực hắn

"Có sợ anh không?" Hắn xoa đầu em.

"Có chút ạ..." Em gật gật đầu, lại chớp mắt đáng thương nhìn hắn. "Anh dữ lắm..."

"Anh xin lỗi, sau này anh sẽ kiềm chế bản thân mình lại"

"Không... anh tức giận cũng được..." Điền Khanh khẽ phản đối, em không muốn hắn giống như em, giấu hết cảm xúc vào trong lòng. "Không cần kiềm chế... anh có thể hung dữ với em.."

Thà hắn đánh mắng em một trận, vẫn tốt hơn so với việc không thèm để ý em mà.

Cảnh Liêm có chút bất ngờ, rồi lại vòng tay xoa xoa mông cho em.

"Bảo bối kể cho anh nghe nó đã làm gì em được không?"

"Không muốn..." Nghĩ lại những chuyện đó chỉ làm cho lòng em thêm khó chịu, với cả việc bị cưỡиɠ ɧϊếp... giấu được thì giấu vậy, em sợ hắn đuổi em đi lắm...

Cảnh Liêm hoàn toàn không có vấn đề gì nếu em quyết định giữ lại mọi bí mật. Những ngày đầu tiên gặp nhau, em cũng không kể bất cứ chuyện gì cho hắn. Điều duy nhất Cảnh Liêm biết được, là Vũ Hiên đã tổn thương em rất nhiều thôi

Dần dà sau này sống chung, hắn mới biết thêm về những hành động gây ám ảnh cho em, từ đó dịu dàng, nhẹ nhàng với em hơn

Cảnh Liêm cảm thấy, muốn biết về quá khứ của một người không cần phải ép người đó kể ra từng chuyện, mà là kiên trì dùng thời gian tìm hiểu, nhất định sẽ rõ thôi

"Anh xin lỗi, không bảo vệ tốt được em"

"Không sao... em vẫn ổn..." Em nhắm mắt lại, ngả đầu lên vai hắn. "Chỉ là... nhớ anh rất nhiều.."

"Hôm nay bảo bối nói chuyện ngọt ngào quá nhỉ?" Cảnh Liêm mỉm cười, lại hôn lên môi em. "Thưởng cho em"

"Đau..." Em mè nheo, cọ cọ mặt. "Anh đánh đau..."

"Để anh bôi thuốc," Hắn xoa xoa mông giúp em. "Muốn nằm xuống hay ôm?"

"Ôm ạ..."

"Vậy nhích lên đây, anh giúp em bôi thuốc"

Em vòng tay qua cổ hắn, ngoan ngoãn quỳ ngồi yên cho hắn thoải mái xoa dịu phía sau cho mình. Cảnh Liêm nhìn vết thước in trên mông em mà xót, cứ hôn em mãi

Em không phiền, anh không thấy em phiền.

_____

Cuối cùng, em bé nhất định không chịu nói ra bản thân đã phải chịu những gì. Ngoài những vết thương do bỏng thuốc lá ra, thì việc em bị cưỡng bức chẳng ai biết cả.

Cảnh Liêm sẽ như thế nào khi biết chuyện? Đó là lí do khiến em lo lắng rồi quyết định giấu đi. Dù gì không nói thì hắn cũng không biết cơ mà