Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 11: Giảm cân

Chap này là chap dài nhất từ trước đến nay luôn đó mọi người. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình suốt 10 phần truyện qua (và cả 2 truyện kia nữa). Và đương nhiên nó dài là vì mọi người bình luận nhiều đó. Mong mọi người có thể để lại bình luận nha vì mình thích đọc bình luận lắm cơ. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ 💌

______

"Anh có thấy mặt em tròn ra không?" Em ngước mắt nhìn hắn. Cảnh Liêm mỉm cười, đưa tay nhéo má em

"Không có, mặt em từ trước đến nay đều thế mà" Hắn cúi sát đến hôn em một cái khiến hai má em đỏ bừng

"Anh có thấy em nặng hơn không?" Em tiếp tục hỏi.

"Em muốn giảm cân?" Hắn không khó nhìn ra được trọng điểm trong lời nói của em. Bảo bối thường thường không bao giờ hỏi những câu này

Điền Khanh có chút ngập ngừng khi bị hắn nhanh chóng phát hiện, song vẫn gật gật đầu

Cảnh Liêm im lặng nhìn em từ trên xuống dưới một chút rồi đứng lên kéo cái cân ở dưới gầm ghế ra. Để xem em lên bao nhiêu mà muốn giảm...

"Qua đây cân thử anh xem"

Em hơi ngần ngại. Thật ra trước khi hỏi thử ý hắn, em cũng tự giảm phần ăn của mình rồi. Không biết bản thân đã giảm được bao nhiêu...

Quan trọng là, em không hỏi hắn đã tự ý hành động. Hắn có mắng em không?

"Sao vậy? Không cân làm sao biết nên giảm bao nhiêu?"

"Em... em nghĩ em đã sụt cân rồi..." Nói thật trước vẫn tốt hơn, em không muốn hắn mắng em đâu...

Nhưng những sợ hãi của em đều là chuyện sẽ xảy ra nếu em ở cùng Vũ Hiên. Còn Cảnh Liêm hiện tại, sẽ không giống anh ta, sẽ không hở chút là quát tháo đánh đập em

Điền Khanh thường hay quên mất chuyện này. Em thật sự không nghĩ mình có thể thoát khỏi cái bóng của Vũ Hiên để lại trong lòng. Có lẽ, cả đời em vẫn sẽ mắc kẹt như vậy

"Sao vậy?" Hắn thấy em ngập ngừng, liền tiến đến ngồi bên cạnh em.

"Em, thật ra em đã tự giảm rồi.." Em hơi lo lắng, tay siết vào mền bông. "Anh đừng tức giận... em xin lỗi..."

"Anh không tức giận," Nhẹ nhàng nâng bàn tay em đặt vào lòng mình. "Em vì sao muốn giảm cân?"

"Em... bởi vì nhìn mọi người bảo ốm trông dễ nhìn hơn.."

Cảnh Liêm lắc đầu, bảo bối ngốc thật. Đối với hắn, lúc nào em cũng rất hoàn hảo. Hắn không quan trọng em nhìn thế nào, hắn yêu em là vì bản chất. Từ khi nào em lại phải để tâm đến ngoại hình chứ

Nhưng Cảnh Liêm không phải vì yêu em mà tâng bốc, vì Điền Khanh trông thật sự rất khả ái. Kiểu một bạn nhỏ ai nhìn vào cũng muốn cưng nựng ấy.

"Anh không cấm em giảm cân, nhưng phải có chừng mực. Hơn nữa, giảm cân là một quá trình, không phải nhịn ăn là được đâu"

Việc em muốn giảm, hắn không ý kiến. Dù gì đây cũng là cơ thể của em. Hắn sẽ chỉ can thiệp nếu em dùng phương pháp tiêu cực, gây tổn hại tới sức khoẻ. Với lại giảm cũng có giới hạn thôi. Cục cưng mềm mềm ôm mới thích, thành bộ xương thật không ổn chút nào

"Vậy em cân xem, để còn biết nên giảm tới đâu chứ"

Em nghe lời hắn leo lên cân. Năm mươi ba kí, đối với người cao 1m65 có lẽ cũng không đến mức gọi là mập nhỉ?

"Em bỏ ăn?"

"Không có," Em lắc lắc đầu. "Em chỉ giảm bớt khẩu phần thôi"

Lúc đầu em cũng định mỗi ngày nhịn bữa tối để giảm cân. Nhưng nhớ lại 4 thước đánh em đến sưng mông lần trước, em thật sự không có cái gan đó nữa

"Ngoan lắm. Nhưng đủ rồi, không được giảm nữa."

Lần trước cân em tận 58 kí, không biết bắt đầu giảm từ khi nào mà giảm tận 5 kí rồi. Không ổn, tiếp tục như thế thì em sẽ biến thành bộ xương mất

"Nghe lời anh, em vẫn nhìn rất đáng yêu. Giảm nữa mới xấu đấy"

"Thế... không giảm nữa"

"Ừm, không được giảm nữa"

Em gật gật, hắn không muốn thì thôi vậy...

Điền Khanh vốn là một người ngoan ngoãn, em hiểu Cảnh Liêm luôn chiều ý em. Nếu hắn không cho phép, em tốt nhất nên nghe theo.

Em thật sự nghe lời, nhưng cân vẫn giảm đến bi kịch. Mỗi ngày bước lên cân em đều giật mình. Rõ ràng em không còn ăn kiêng nữa, cũng không nghĩ gì đến giảm cân, sao có thể tuột như vậy...

___

Mọi chuyện có lẽ cũng chẳng có gì, nếu như hắn không bắt em cân cho xem. Cảnh Liêm biết em nhất định sẽ nghe lời, có điều đây là vấn đề sức khoẻ, hắn để ý một chút vẫn tốt hơn mà

Điền Khanh hoảng loạn, em đã hứa với hắn không giảm cân nữa. Dù việc tiếp tục sụt cân không phải lỗi của em, nhưng em rất lo lắng.

Cảnh Liêm trợn mắt nhìn con số hiển thị, 53 kí. Đó là em kèm theo bình nước nhét trong áo...

Bảo bối lại gây chuyện rồi.

____

"Hức... em cũng không biết ạ..."

"Không khóc, anh chưa làm gì em," Hắn lấy khăn thấm nước mắt. "Nhưng vì sao lại không thành thật? Trước đây Khanh Khanh chưa từng như thế"

Em thật sự hối hận rồi. Nếu như em không biết vì sao bản thân giảm, hơn nữa vẫn ăn uống đàng hoàng, nhất định hắn sẽ không trách em. Bây giờ em như vậy, chắc chắn hắn rất thất vọng. Khó khăn lắm mới có người đặt lòng tin ở em, thế mà em tự mình phá hỏng

Càng nghĩ, em càng khóc đến bi thương.

"Xin lỗi... thật sự xin lỗi anh..." Cảnh Liêm thấy hắn không cần mắng, em đã tự trách bản thân đến ngốc rồi. "Em xin lỗi... hức... xin lỗi..."

"Được rồi, Khanh Khanh, bình tĩnh lại nào," Hắn kéo em vào lòng, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cho em.

"Làm anh thất vọng rồi... hức.." Nước mắt em không kiềm nổi, liên tục ứa ra. Em ghét bản thân mình, vì sao em lại lừa dối?

"Không, anh không thất vọng, em đừng nói như vậy"

Điền Khanh muốn nói thêm, muốn giải thích rằng em không cố ý. Nhưng cổ họng nghẹn ứ lại, nói không nên lời. Trong lòng em chỉ còn lại hối hận, và trách mắng chính mình thôi

"Khanh Khanh, nói chuyện với anh nào," Hắn đặt em ngồi lại đối diện mình, dùng ngón trỏ nâng mặt em lên. "Chuyện em bị sụt cân, anh sẽ tìm hiểu sau."

"Em... hức... em không có giảm cân..."

"Anh biết, anh biết Khanh Khanh ăn uống rất ngoan," Có phạt cũng phải có thưởng, chuyện em làm tốt vẫn nên được khen. Hắn nhích đến hôn lên trán em một cái nhẹ rồi tiếp tục. "Nhưng sao lại như thế?"

Em nhìn theo tay hắn chỉ sang bình nước trên bàn, nhất thời không biết nói gì. Em còn cơ hội để giải thích sao? Lần này em sai hoàn toàn rồi, em lừa dối hắn, em... không chấp nhận nổi chính mình nữa

"Anh muốn nghe em nói, được không Khanh Khanh?"

Cảnh Liêm cực kì kiên nhẫn chờ đợi. Hắn không muốn mình cứ thấy sai là lập tức trừng phạt em. Bảo bối đôi lúc có những suy nghĩ sai lệch, hắn ở đây là giúp em điều chỉnh hành vi lẫn suy nghĩ của mình. Cho dù hôm nay việc em không thành thật rõ ràng, hắn cũng muốn biết lí do em lựa chọn như vậy.

Hắn không thất vọng về em, vĩnh viễn không bao giờ thất vọng về em.

"Em xin lỗi... em sợ anh mắng em vì sụt cân..." Cúi đầu siết chặt tay, em không đủ can đảm nhìn thẳng nữa. "Em biết anh sẽ không trách em... nhưng em vẫn sợ..."

"Khanh Khanh, anh đáng sợ lắm sao?"

Em im lặng suy nghĩ. Không, em không sợ hắn theo cách em sợ Vũ Hiên. Em chỉ sợ hắn thất vọng, sợ hắn buồn vì em, và sợ bị la thôi. Còn Vũ Hiên, em sợ anh ta vì chỉ cần em làm sai một chút, thì cả tuần đó sẽ thật sự rất khó sống...

"Không phải, em, em... em sợ anh ghét bỏ em.."

Cảnh Liêm thở dài, cục cưng ngốc mãi mãi là ngốc. Mỗi lần em nói như thế, hắn thật sự rất xót em. Cảm giác sống mà cứ sợ bị bỏ rơi nhất định không dễ dàng, nhưng bảo bối của hắn đã phải sống như thế đến ám ảnh rồi

"Khanh Khanh, anh không bao giờ ghét bỏ em"

Những câu nói như vậy, thật sự rất dễ làm cho nước mắt của em không nhịn được tuôn ra

"Anh rất thương em, đó là lí do khi em làm sai, anh vẫn không thất vọng về em. Vì anh biết Khanh Khanh là một đứa trẻ ngoan, à không, người lớn ngoan, đúng chứ?" Hắn đợi em gật đầu một cái rồi nói tiếp. "Vậy nên, Khanh Khanh, anh hi vọng em có thể chia sẻ với anh, như một người bạn. Anh luôn ở đây lắng nghe em, được không nào?"

Dịu dàng giúp em lau mặt, hắn thấy được sự hối hận rõ rệt trong mắt em...

"Đi đứng phạt đi"

Nãy giờ hắn đã nói đủ rồi, phải cho em chút thời gian đứng phạt để tự ngẫm lại mọi thứ. Điền Khanh là một người rất thông minh, em chắc chắn hiểu được lời hắn

Hiểu đến mức xúc động phát khóc luôn kìa..

Cảnh Liêm đứng lên kéo hộc bàn rồi lấy thước gỗ ra. Số lần hắn đánh em bằng thước không nhiều. Từ trước đến nay hắn cũng chỉ có đánh em bằng tay và thước, nên mặc định thấy được một khi dùng thước, nghĩa là tội của em không nhỏ

Mười phút trôi qua. Những lần em đứng phạt, hắn ở phía sau luôn rất chăm chú theo dõi em. Bởi vì hắn không muốn mình phạt em đến mức tay mỏi rã rời. Cảnh Liêm ghét nhất là việc bị phạt đến độ tay không còn khả năng đưa lên nhưng vẫn phải cố gắng đó...

"Đến đây"

Em đến đứng đối diện hắn, cụp mắt nhìn thước gỗ trên giường. Em biết dối trá là một lỗi lớn, nhưng người nào chẳng sợ bị phạt chứ

"Cho anh ôm một cái nào"

Điền Khanh hiểu, đây là cái ôm động viên dành cho em. Ôm một cái, chính là nói cho em hiểu, dù có phải phạt thì hắn vẫn rất yêu em

"Ngoan, anh thương em"

Hắn đặt em nằm sấp xuống, rồi kéo hết lớp quần che chắn ra. Mỗi lần đánh phạt thật không dễ chịu chút nào. Nhìn em đau đến khóc, trong lòng hắn rất xót xa

Nhưng trừng phạt là trừng phạt, đã phạt thì phải ghi nhớ.

Hiện tại thước vẫn chưa cần dùng, hắn vung tay, bắt đầu đánh xuống. Lần lượt từng bên mông, từng cái một. Cảnh Liêm đánh rất chậm, cho thấy hắn cực kì bình tĩnh. Đây là phạt để em ghi nhớ, không phải trút giận

Hơn nữa, hắn không giận em.

"Đau... a.." Điền Khanh dù gì cũng không quen chịu đau, bị mười mấy bạt tay của hắn đánh cho chấn động. Em biết trận đòn vẫn còn, nhưng em đau quá đi...

Cảnh Liêm đánh hai mươi bạt tay rồi ngưng lại. Hắn cảm nhận được cả người em run lên, tiếng nức nở cũng bật ra. Phía sau đã sưng đỏ, nhìn cũng thấy đau

Không ổn, đánh nhiều quá em sẽ không đi nổi mất

Có lẽ... mười thước nữa là được rồi. Hắn cũng chưa từng đánh em nhiều như vậy, có chút sốt ruột. Bảo bối, sao em lại nói dối chứ...

"Mười thước nữa, em có chịu được không?"

Nếu em nói không, hắn cũng sẽ không đánh nữa. Em không biết chuyện này, nhưng em muốn chịu trách nhiệm với bản thân mình. Hôm nay em rất hối hận, em cần phải nhận hình phạt xứng đáng

"Được ạ... nhưng, hức.." Vừa khóc vừa nói thật không dễ, Cảnh Liêm vỗ nhẹ lưng giúp em bình tĩnh lại. "Nhưng... em có thể... ôm anh một chút không.."

"Có thể."

Việc ôm khi đang bị phạt và bình thường không giống nhau chút nào. Hắn nhẹ kéo em ngồi lên, để em chui vào lòng mình. Điền Khanh biết là hình phạt chưa kết thúc nên không dám làm nũng, chỉ im lặng ôm hắn mà thôi

Cảnh Liêm một tay vòng ngang hông ôm em, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành cho cục cưng. Phạt là phạt, thương là thương. Hai chuyện này vốn dĩ không giống nhau, nhưng vẫn có thể xảy ra trong cùng một thời điểm

"Xong rồi ạ.." Được một lúc, em ngoan ngoãn buông ra rồi nằm trở lại, nhỏ giọng. "Anh đánh đi.."

Hắn cầm thước gỗ áp lên mông em. Tay kia nhẹ ôm hông em tránh việc em vung vẫy rồi té. Chỉ mười thước nữa thôi.

"Đếm cho anh, không đếm là không tính, hiểu chưa?"

Đầu nhỏ gật gật mấy cái rồi lại gục xuống. Em có tinh thần chịu trách nhiệm đâu có nghĩa là em không sợ đòn

Ước lượng một chút lực, Cảnh Liêm vung thước đánh xuống

"A... hức..."

"Đếm, không đếm là thước đó không tính đâu Khanh Khanh"

"Một ạ... hức... đau.." Run rẩy đếm ra, hắn có phải không thương em nữa không. Lần đầu tiên em cảm thấy đau đến mức này đó

"A... hai... hức..." Thước đánh không có nhịp đàng hoàng, cái thứ hai vừa xong thì cái thứ ba đã rơi xuống. "Ưm, ba.."

Làm gì có chuyện đánh mà không đau? Dù hắn có kiềm lực thì vẫn sẽ đánh cho em khóc đi ra thôi. Cảnh Liêm ra tay không nhẹ, cho dù cố ý đánh nhẹ thì vẫn là để lại đau đớn. Nếu không đau thì đó không phải là trừng phạt rồi

"Bốn... năm... hức... đau ạ.." Em loạn xạ đưa tay lau nước mắt, chân cũng co lại. "Ưʍ... hức... sáu.."

Hắn dùng đầu thước gõ gõ vào đùi ra hiệu cho em nằm ngay ngắn. Có lẽ bảo bối cần bình tĩnh lại một chút

Nhẹ nhàng vò tay xoa xoa mái tóc em, Cảnh Liêm từ từ nắm bắt nhịp thở của người bên dưới. Cứ như thế, hắn đợi đến khi em thở đều đặn lại, tay mới vung thước lên

"Aa... hức... Cảnh Liêm..." Không hề chuẩn bị, em bị đau đến giật mình, tay đưa ra sau xoa xoa

"Khanh Khanh, em đang bị phạt."

Bị phạt thì không được tuỳ ý xoa. Không phải vì hắn sợ thước tiếp theo sẽ đánh trúng tay em, hắn đánh rất chậm, chuyện đó nhất định không xảy ra. Mà là em phải cảm nhận rõ ràng và toàn bộ cái đau.

"Thước đó không tính," Hắn gõ đầu thước lên bàn tay vẫn cố chấp xoa xoa mông của em. "Đừng để anh phải tăng thêm hình phạt"

"Hức... em đếm... anh đừng không tính.." Mỗi thước đều đau đến kịch liệt, em một cái cũng không muốn lãng phí

"Khanh Khanh."

"Xin lỗi... anh tiếp tục... hức.." Em ngoan ngoãn bám lấy chân hắn, tự hứa sẽ không nháo nữa

Cảnh Liêm gật đầu tỏ ý hài lòng, thước một lần nữa vung lên

"Bảy... hức... a, tám... đau... Cảnh Liêm... chín... hức..." Ba thước đánh xuống làm em đau đến cong người. Điền Khanh một bộ dạng thống khổ run rẩy. "A, mười ạ... hức..."

Hình phạt kết thúc, đủ rồi, hắn cũng không đánh nổi nữa

"Bảo bối ngoan lắm, anh thương, anh thương nào," Cảnh Liêm ôm em vào lòng, nhẹ nhàng giúp em xoa xoa phía sau. Cục cưng bị đánh đau lắm, không kiềm được liên tục khóc. "Anh xoa cho nhé, đừng khóc, anh thương Khanh Khanh nhất"

"Xin lỗi... em xin lỗi..." Giọng em run đến nghẹn ngào, càng làm hắn xót xa.

"Anh tha thứ cho em, bảo bối ngoan, anh không giận em đâu"

Em vùi mặt vào áo hắn, nhiệt tình dùng vải thun lau lau nước mắt. Cảnh Liêm chỉ cười, vì đáng yêu nên hắn tha cho đấy

"Anh đánh đau..." Một lúc sau khi ổn định hơn, em mới uỷ khuất nói. Cái đau phía sau không thể lừa được. "Đau hơn mọi lần nhiều lắm..."

"Còn không phải do em hư sao? Nằm xuống anh xem"

Hắn đặt em nằm xuống giường, rồi nhìn xuống mông em. Lần này đúng là đánh khá mạnh tay. Mông nhỏ sưng đến lợi hại, còn ẩn ẩn chút tím nhạt của thước nữa

"Đừng như vậy nữa, đánh em anh cũng không vui vẻ gì"

"Em cũng không vui.." Thuốc mỡ bôi lên da cảm giác lành lạnh, cái đau cũng giảm đáng kể

"Em bị phạt, đương nhiên không vui"

"Không phải... em không vui vì làm anh thất vọng.."

"Bảo bối, anh đã nói rồi. Cho dù em làm sai, anh cũng không thất vọng về em."

Hắn tắt bớt đèn, nằm xuống bên cạnh rồi hôn lên môi em. Điền Khanh mắt còn hơi sưng, dụi dụi mặt vào l*иg ngực hắn làm nũng

"Bị đòn vẫn tốt hơn cấm ôm..."

"Ồ, thế sau này lỗi lớn anh phải cấm ôm em rồi nhỉ?"

"Không... anh đánh em còn được, nhưng em muốn ôm..."

"Ừm, anh ôm bảo bối"

Nhích người vào chút, hắn xoa xoa vỗ vỗ phía sau cho em. Em vừa bị đánh xong, khóc mệt nên rất dễ ngủ. Nằm một chút là có thể yên bình nhắm mắt mơ màng rồi

Cảnh Liêm mỉm cười nhìn gương mặt khả ái kia, đặt lên môi em một nụ hôn, rồi cũng chìm vào giấc ngủ

Anh vĩnh viễn không bao giờ chán ghét hay thất vọng về em, Khanh Khanh. Anh rất tự hào về em.