Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 10: Nước lạnh

Mọi người thấy hay thì vote, không thì không cần đâu. Mình vẫn thích mọi người bình luận hơn. Mà s1apihd.com nó cứ không thông báo bình luận cho mình ấy, nên lâu lâu trả lời chậm mọi người đừng giận mình nha

Với cả truyện mình vừa cán mốc 1000 vote, thật sự không ngờ sẽ được ủng hộ tích cực như vậy. Cảm ơn mọi người rất nhiều

Chap này cũng dài, vì comment chap trước nhiều nên mình vui lắm. Cảm ơn mọi người đã đọc và yêu thích truyện của mình 💌

____

"Sao lại sốt rồi?"

Lần này sốt không cao, chỉ là hơi nóng người một chút. Hắn bế em lên, cưng chiều đi đi lại lại như bế em bé. Người bệnh thường dễ cảm thấy tủi thân, hắn phải đặc biệt lưu tâm

"Em buồn ngủ..."

"Ừm, ngủ đi," Hắn vỗ nhẹ lưng em. Đây là bảo bối của hắn.

"Đừng bỏ em.."

"Anh không bỏ em, không bao giờ bỏ em" Câu này em thường hay nói khi bị sốt. Hắn nghe nhiều nhưng vẫn thấy rất đau lòng. Em trải qua thời gian dài bị bạo hành tinh thần, hắn nhất định phải nhẹ nhàng, kiên nhẫn với em. Hồi phục tâm hồn cần có thời gian mà

Điền Khanh chính là bị tổn thương tinh thần rất nặng nề. Em cũng không nhận ra mình bị như thế. Nhưng Cảnh Liêm đã tìm hiểu rất kĩ, em có triệu chứng cực kì rõ ràng. Thế nên hắn một mực nâng niu, không để em phải chịu bất kì loại tổn thương nào nữa

____

Hắn cầm nhiệt kế lên xem, ba mươi sáu độ rưỡi. Ổn hơn đêm qua rồi. Em ngoan ngoãn ngồi dậy, nhìn hắn chờ đợi kết quả

"Đỡ hơn rồi, ăn cháo đi"

Cảnh Liêm lấy cái bàn gỗ nhỏ để lên giường cho em, sau đó đặt tô cháo vừa nấu xuống trước mặt em

"Anh làm đó, ăn ngoan một chút," Hắn rót một cốc nước đưa qua. "Uống nước cho thông cổ họng trước đã"

Em thấy hắn có chút nghiêm hơn mọi ngày, liền im lặng làm theo. Em cũng đâu có muốn mình bị bệnh đâu..

"Nóng quá," Vừa đυ.ng muỗng cháo vào môi, em đã giật mình đánh rơi nó. Cảnh Liêm đang cất nhiệt kế cũng bị tiếng động làm cho giật mình nhìn sang

"Xin lỗi, em, em lỡ tay"

Điền Khanh nhìn hắn tiến đến gần, gấp đến độ muốn khóc. Hôm nay hắn sao vậy, sao không cười nói với em chứ

"Có sao không?" Hắn lo lắng nâng mặt em lên xem xét, phát hiện cặp mắt em có chút hồng hồng. "Đau lắm sao, bị phỏng chỗ nào nói anh nghe"

"Không có phỏng," Em cúi đầu xuống, nghịch nghịch ngón tay, khoé mắt ươn ướt

"Khanh Khanh, tâm trạng không tốt hả?" Cảnh Liêm ngồi xuống giường, nhẹ nhàng đẩy mặt em lên đối diện mình. "Sao lại khóc? Nói anh nghe nào?"

"Anh... hức... anh hung dữ với em..."

"Thế à, anh xin lỗi, đừng khóc," Hắn ban đầu định giải thích rằng hắn không hề như vậy, nhưng em là người bệnh, phải chiều em một chút. "Anh không nên hung dữ, Khanh Khanh đừng khóc nhé"

Bảo bối vốn dễ rơi nước mắt, hôm nay bị bệnh, trong lòng càng khó chịu hơn. Em tự mình lấy giấy lau lau trên mặt, không để hắn giúp nữa

"Khanh Khanh, ăn cháo nhanh kẻo nguội"

"Không thích," Người bệnh thường rất khó chịu, em cũng không là ngoại lệ. Bình thường em sẽ không hư như vậy đâu, thật sự không có cái gan đó.

Cảnh Liêm thở nhẹ ra một hơi, hắn biết thái độ này không hẳn do em bày ra. Nhưng bảo bối, hắn còn chưa tính chuyện em vì sao phát sốt, thì em cũng phải ngoan chứ

"Anh thổi cho, ăn ngoan nào"

Thôi thì vẫn không nên trách em, bệnh cũng đã bệnh rồi, hắn còn mắng nữa thì bảo bối sẽ tủi thân đến mức nào

"Há miệng"

Em lắc đầu, không muốn ăn đâu...

"Thế thôi, từ giờ đến tối không cần ăn nữa," Cảnh Liêm đứng dậy, dọn bát cháo vào mâm rồi quay lưng bước ra ngoài. "Cũng đừng có mà ôm anh"

Điền Khanh đơ người nhìn hắn rời đi, không cho em ôm sao? Nhưng hắn đã hứa với em không phạt cấm ôm mà

Hình như em có chút... hư quá nhỉ?

____

Cảnh Liêm thật sự không cho em ôm, cho dù hắn ngồi bên cạnh cũng không được. Bảo bối mắt phiếm hồng nhìn hắn đi đi lại lại trong phòng, hắn hết thương em rồi

"Em muốn ôm..."

"Em không ngoan"

Ủ rũ cụp mắt, em tủi thân chui vào mền. Nước mắt vì uất ức chảy ra. Em muốn hắn dỗ em, em muốn được ôm mà.

Nhìn cục bông đang run run ở trên giường, hắn vừa muốn cười vừa muốn mắng cho một trận. Ngay từ đầu nói thì không nghe, cứ để bị la khóc rồi mới chịu ngoan.

Nhẹ nhàng nâng cả người lẫn mền đặt lên đùi mình, hắn từ từ gỡ ra. Em cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng.

"Vì sao khóc?"

"Vì, vì anh không thương em nữa.."

"Anh lúc nào cũng thương em cả," Hắn lau nước mắt rồi nói. "Cho dù em có hư, anh vẫn thương em"

"Nhưng anh, anh không cho em ôm," Uỷ khuất nghẹn giọng nói, muốn đáng thương bao nhiêu liền có bấy nhiêu. "Anh hứa rồi mà.."

"Vậy em phải nghe lời chứ? Anh kêu ăn cũng không ăn, sao lại hư như vậy?"

Em thật sự không trả lời được, em cũng không biết vì sao lại như vậy nữa

"Khanh Khanh, trả lời anh"

"Hức... em không biết ạ.." Em lại chảy nước mắt, vì bệnh nên có chút dễ xúc động.

"Được rồi, không khóc nữa," Cảnh Liêm mắng không nổi, chỉ từ tốn lau nước mắt cho em. "Có ăn không?"

"Dạ có.."

"Vậy mới ngoan chứ," Nhẹ hôn lên trán, hắn ôm em vào lòng an ủi một chút rồi bế em đi lấy cháo. Cục cưng được thoả mãn, đương nhiên cực kì vui vẻ mà ăn cháo

Còn chuyện vì sao bị sốt, hắn cũng không truy cứu nữa

___

Cảnh Liêm ôm em vào lòng, bị cái lạnh trên da em làm cho giật mình. Trời này mà em có thể tắm nước lạnh sao?

"Trời lạnh như vậy, sao không tắm nước ấm?"

Em không trả lời, im lặng rúc vào lòng hắn. Cảnh Liêm kéo mền phủ lên cả hai, sau đó vòng tay ôm lấy em. Hắn vỗ vỗ mông em vài cái, dịu giọng

"Không được tắm nước lạnh, sẽ bị bệnh"

"Dạ"

Hắn không phát hiện ra chuyện em thường tắm lạnh, thế nên mới bị sốt. Sau này phải để ý thêm mới được

Nhẹ hôn lên trán em, bảo bối đáng yêu quá đi mất.

Tối ngọt.

___

Ngày hôm sau, Điền Khanh bước vào phòng tắm, ánh mắt mơ hồ nhìn chỗ chỉnh nhiệt độ nước. Suy nghĩ một lát, cuối cùng em vẫn gạt qua nước lạnh

Đương nhiên chuyện này không qua mắt được Cảnh Liêm

"Thế nào, anh đã dặn em phải tắm nước ấm mà?" Hắn không hề biểu lộ ra chút tức giận, chỉ ngồi bên cạnh vuốt tóc em

Điền Khanh cụp mắt, em ghét nước ấm, em ghét cảm giác chất lỏng ấm nóng chảy trên cơ thể mình. Vũ Hiên trước kia nhiều lần dùng nước sôi tạt em, em thật sự rất ám ảnh

Em không muốn nói với hắn, em không muốn hắn vì em mà lo lắng...

"Xin lỗi..."

"Vì sao vậy?" Nhìn em có chút trầm xuống, hắn liền cảm thấy có chuyện. "Anh biết Khanh Khanh rất nghe lời, em có vấn đề gì phải không?"

Em không muốn kể, nhưng em sẽ không nói dối hắn. Đầu nhỏ khẽ gật gật, em cúi xuống nhìn đệm giường

"Không sao, lại đây anh ôm nào"

Cảnh Liêm tận lực dỗ dành, hết ôm lại hôn em. Nếu cục cưng của hắn không muốn nói, nhất định là chuyện không nhỏ. Hắn nên tìm hiểu trước khi bắt em tắm nước ấm...

"Em không muốn bị sốt," Giọng em nhỏ xíu, có chút run rẩy. Hắn nhẹ xoa xoa lưng em, bảo bối hình như sợ bị la rồi..

"Ừm, anh biết mà"

"Em cũng, cũng muốn nghe lời anh," Bảo bối trong lòng hắn nghẹn ngào nói, nước mắt nóng ấm chảy dài trên mặt. Em đưa tay quẹt quẹt mấy cái, rồi lại ôm chặt lấy hắn. "Em không muốn cãi lời anh đâu..."

"Ừm, anh hiểu rồi," Hắn nghe được tiếng sụt sùi của em, có chút nhói trong lòng. Lần nào có vấn đề, hắn cũng ước mình biết được tất cả mọi thứ tồi tệ từng xảy ra trong quá khứ của em, để hắn giúp em bước qua nó. Nhưng hiện tại, hắn lại vô tình khiến em động đến vết thương lòng rồi

Em càng khóc càng bi thương, rấm rứt bám chặt lấy hắn. Em muốn nói là, em chính là cố ý cãi lời hắn, dù em cũng không muốn bản thân mình như vậy. Bảo bối ngốc liên tục tự trách, em thật không ngoan

"Em sai rồi... anh đừng giận..." Tiếng nức nở không kiềm được vang lên, Cảnh Liêm đau lòng vỗ lưng em dỗ dành

"Anh không giận, Khanh Khanh đừng khóc nữa được không?"

Hắn kéo em ra khỏi cái ôm của mình, định giúp em lau nước mắt. Điền Khanh lại tưởng hắn muốn bỏ em, càng khóc thảm thiết hơn. Tay bám chặt lấy vạt áo hắn. "Đừng bỏ em... hức..."

"Bảo bối ngốc, anh không bỏ em, không bao giờ bỏ em cả," Nhẹ nhàng lấy tay gạt đi hàng nước mắt đang trượt xuống má em. "Anh đã hứa sẽ không bỏ em mà, em không tin anh sao?"

Em không trả lời, chỉ ngước mặt cho hắn dùng khăn giúp em lau nước mắt. Lòng em biết rõ hắn sẽ không bao giờ bỏ em, nhưng em thật sự từ lâu đã mất lòng tin vào những câu nói như vậy. Ai rồi cũng sẽ khác...

Vũ Hiên cũng từng thề thốt sẽ luôn bên cạnh em, sẽ luôn yêu thương em. Thế mà hành động chứng minh cho câu nói ấy lại là đánh đập, tra tấn em, đuổi em đi. Em còn dám tin ai ở thế giới này sao

Cho dù Cảnh Liêm mất một thời gian dài để giúp em bình ổn trở lại, cái bóng ma kia vẫn không thoát khỏi trái tim em

"Không cắn môi, Khanh Khanh," Hắn nhấn nhẹ ngón tay xuống cằm em. "Em không muốn tắm nước ấm cũng được, nhưng phải tự giữ ấm cho bản thân. Bước ra ngoài phải mang dép bông, không được để lạnh chân"

Dừng lại một chút để em nghe hiểu, hắn chậm rãi quan sát gương mặt em.

"Anh cho phép em không tắm nước ấm, nhưng ngoài cái đó ra thì nhất định phải giữ sức khoẻ," Hắn đã sớm suy tính trong đầu. Em không thể thế này cả đời được. Trước mắt hắn sẽ nghĩ cách, bảo bối không muốn nói, hắn cũng không muốn đi tìm hiểu.

"Em xin lỗi... không nói với anh..." Khẽ mấp máy môi, em thật lòng ngại nói với hắn, kể lại những chuyện cũ đó chẳng tốt chút nào. Chỉ là có chút áy náy trong lòng, em dùng sự hoảng sợ của người cũ áp dụng lên hắn. "Em không tốt.."

"Không được nói như thế, lần trước bị phạt rồi không nhớ sao?" Cảnh Liêm ghét nhất là em tự đem bản thân mình ra hạ xuống, cục cưng của hắn vì sao phải tự ti như vậy?

"Em sai rồi.." Em nhỏ giọng nói, thấy hắn không có phản ứng, tim liền hẫng một nhịp. Hắn thế này là giận em đúng không...

Ngoan ngoãn nhích người lại một chút, em lùi ra, rồi chậm chạp nằm sấp lên đùi hắn. Dù gì cũng là em sai, chỉ mong hắn phạt xong thì đừng giận em nữa

"Làm gì thế?"

"Anh phạt em đi... em sai rồi..."

"Vì sao phải phạt em?" Hắn mỉm môi cười, tay đặt lên cặp mông tròn tròn. Bảo bối đúng là bé ngốc.

"Em không nghe lời..."

"Anh không trách em, ngồi lên." Hắn bồm bộp vỗ xuống hai cái, giúp em ngồi dậy. "Anh biết em có lí do, nên anh sẽ không trách em chuyện này. Nhưng nếu em đã tắm nước lạnh mà còn dám không giữ sức khoẻ, anh sẽ phạt em, biết chưa?"

Em gật gật đầu, nhào vào lòng hắn. Lúc em tắm nước lạnh, em đã nghĩ hết mọi khả năng chuyện sẽ xảy ra. Có điều, em chưa nghĩ đến hắn sẽ yêu chiều em thế này

"Anh ơi... thật ra, em từng bị tạt nước sôi.."

Bầu không khí như ngưng đọng, Cảnh Liêm bất ngờ vì em quyết định nói ra. Bảo bối thì ra từng chịu thương tổn khủng khϊếp như vậy, sao hắn lại không biết chứ.

"Nhiều lần... nên em sợ nước ấm..."

"Không sao nữa, anh hiểu rồi," Hắn vỗ nhẹ lưng em, là do hắn ngay từ đầu không tìm hiểu tốt. "Sau này anh tắm cho em"

Điền Khanh mở to mắt ngước lên nhìn hắn, Cảnh Liêm chỉ cười rồi hôn xuống môi em một cái. Cả hai sống chung lâu như vậy, cũng chưa từng tắm với nhau nha

"Bởi vì, bảo bối, em không thể tắm nước lạnh mãi được, thật sự không tốt đâu"

"Ừm... vậy anh tắm cho em.." Em hơi đỏ mặt, gật gật đầu, rồi là áp má vào l*иg ngực hắn. Ấm áp quá đi mất. "Trời lạnh quá... em muốn ôm"

"Được, anh ôm em"

Hoạt động trong nhà của hai người khá lành mạnh. Điền Khanh ngoại trừ việc ăn uống ra thì ngủ nghỉ cực kì đúng giờ, điện thoại cũng ít khi cầm. Em thích được hắn ôm hơn là bấm điện thoại nha. Những hôm hắn xong việc, có thể hai người sẽ cùng nhau đi ra ngoài ăn, hoặc đi xem phim

Dù sao đi nữa, được nằm trong lòng hắn cũng là thứ cảm giác tuyệt vời nhất. Trong mùa đông lạnh thế này, chỉ cần được hắn ôm chặt, em sẽ thấy mỗi sự ấm áp vây quanh

"Anh ơi," Em dùng giọng mũi khẽ kêu. "Cảm ơn anh... vì đã thương em.."

"Sao lại nói những lời này?" Cảnh Liêm nhẹ nhàng xoa đầu em, cục cưng đáng yêu quá. "Anh cũng thương em, bảo bối"

Thật sự rất thương em, bảo bối