Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 12: Cảnh Huyên

Thật sự bản thân mình không ưng chap này lắm, nhưng mình cũng không sửa được nữa. Xin lỗi mọi người rất nhiều ạ

Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ, bình luận của mọi người là động lực cho mình viết tiếp 💌

____

Công việc của Cảnh Liêm ở thành phố A hướng sang thành phố B. Hắn nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên trở về ở cùng với ba mẹ một thời gian thay vì thuê nhà. Ba mẹ cũng nhớ hắn rồi đi

Nhìn bảo bối đang loay hoay trong bếp tìm tòi công thức mới, hắn khẽ mỉm cười. Ba mẹ nhất định sẽ rất thích em cho mà xem.

____

"Khanh Khanh, lấy đủ đồ chưa?"

Em nhìn quanh phòng một chút, rồi gật gật đầu. Hắn bước đến giúp em kéo va li ra xe. Lần này ở đến 2 tháng, phải mang theo rất nhiều đồ.

"Uống sữa rồi mới ngủ, nghe lời"

Em cầm lấy hộp sữa hắn đưa, vẻ mặt không tình nguyện mà cắm ống hút vào. Cảnh Liêm chồm sang thắt đai an toàn cho em, sẵn tiện hôn một cái lên trán cục cưng

"Ngủ một giấc là tới ngay, ngoan anh thương"

Xem kìa, có khác nào dỗ em bé không chứ?

Đường đến thành phố B không xa lắm, chỉ khoảng 4 tiếng lái xe. Lúc em tỉnh dậy thì hắn đã đang xuống lấy va li ra rồi

Em lén lút mở cửa xe bước ra ngoài, không khí có chút lạnh khiến em không nhịn được rùng mình. Nơi này thật sự vừa lớn vừa đẹp quá đi

"Khanh Khanh, lại đây nào?"

Nghe tiếng gọi, em nhanh chóng quay đầu lại, giật mình phát hiện một nhà 3 người cùng hắn đứng đợi nãy giờ. Mặt có chút ửng hồng, em vội bước đến

"Ba, mẹ, đây là Điền Khanh." Cảnh Liêm giới thiệu, nhẹ nhàng ôm lấy hông em. "Người yêu của con"

"Khanh Khanh đây sao, mau vào nhà nào," Hồ Mẫn bước đến nắm lấy tay em, khuôn mặt cười phúc hậu. Cuối cùng con trai bà cũng chịu yêu một người rồi.

Gia đình của hắn rất dễ chịu, không có ác cảm với việc yêu người cùng giới. Miễn các con vui là được, hơn nữa, việc yêu không nên bị cấm cản

Chúng ta nên học cách yêu lấy bản chất và tâm hồn của một người, thay vì nhìn vào bộ phận bên dưới của người đó

Em được đưa vào phòng khách. Trên bàn đã dọn sẵn một đĩa trái cây đủ loại rồi. Gia đình hắn ngồi xung quanh em, doạ em lo lắng đến muốn thu nhỏ người lại

"Cảnh Liêm có hay la mắng con không, trước đây ở nhà Cảnh Huyên hay bị la lắm," Cảnh Dụ nói, khiến em có chút ngạc nhiên. Ban nãy nhìn ông mặt nghiêm khắc, em không nghĩ ông lại hiền lành thân thiện như vậy. "Con là người đầu tiên được nó dẫn về nhà đấy"

"Dạ.. mắng một chút ạ.." Em cười cười trả lời. Hắn đã bị đuổi xuống bếp nấu ăn, chỉ còn một nhà ba người ngồi nói với em.

"Có đánh con không?"

Mặt em đỏ bừng khi nghe câu hỏi này. Đánh, đánh đau là đằng khác.

"Cảnh Liêm trước đây hay đánh Cảnh Huyên lắm, chắc không đánh con đâu nhỉ," Hồ Mẫn dường như vui đến híp mắt lại. "Nhìn nó thương con thế kia mà"

"Có đánh, hư là phải phạt," Hắn từ nãy giờ đã đứng ngay cửa thông giữa phòng khách và phòng bếp nhìn bảo bối. Thấy Hồ Mẫn trợn mắt, hắn bổ sung. "Không đánh như thằng hai, mẹ không cần lo"

Em hơi xấu hổ, thật không ngẩng đầu lên nổi. Có điều, không ngờ vẫn có người bị đánh nặng hơn em. Điền Khanh chỉ thấy bị hắn phạt 10 thước đã rất đau rồi

"Đau lắm không con?" Cảnh Dụ lo lắng, đứa nhỏ phía trước nhìn thôi cũng biết rất nhát và nhạy cảm. "Đừng có đánh Điền Khanh, thằng bé sợ bỏ chạy thì thế nào?"

"Là con sai mới bị phạt ạ.." Mặt đỏ đến tận mang tai, sao cả nhà lại nói chuyện này chứ. Hơn nữa... người kia bị đánh dữ hơn cả em sao?

Em thật sự ngại ngùng đến muốn bỏ trốn, cúi mặt xuống không biết phải làm gì

"Sao mặt con lại đỏ thế này, chắc đi đường về mệt đúng không?" Hồ Mẫn áp mu bàn tay lên trán em, quay sang Cảnh Liêm. "Còn đứng đó làm gì, mau đưa Điền Khanh lên phòng nghỉ đi"

Cảnh Liêm đứng ở cửa chỉ chờ cơ hội này, bước đến ôm em đem lên lầu. Điền Khanh xấu hổ vùi mặt vào lòng hắn không dám nhìn ra ngoài. Cứu em với...

Ánh mắt Cảnh Huyên nhìn theo hắn bế em đi lên phòng. Thì ra chỉ có y là bị anh hai chán ghét...

___

"Chưa gì ba mẹ đã thương em hơn anh rồi," Hắn hôn lên trán em, dễ thương quá đi mất

"Em muốn xuống phụ anh... ở trên đây chán lắm ạ.." Em bám chặt lấy hắn không chịu nằm xuống giường. Hai bác thoải mái thân thiện khiến em cũng trở nên dễ chịu

"Ngủ trưa đã, sáng dậy sớm rồi không buồn ngủ sao?" Cảnh Liêm kéo em nằm xuống giường, lập tức bị em níu vạt áo lại. "Khanh Khanh, nghe lời nào"

"Ngủ với em..." Người cần ngủ là hắn mới đúng, em đã ngủ suốt trên đường đi rồi kia mà

"Anh có công việc, Khanh Khanh ngoan, tối anh sẽ ngủ với em nhé"

Hắn đóng cửa sổ, kéo rèm lại rồi bước đến hôn lên môi em một cái. Ban nãy ngủ trên xe không tính, vì đó là ngủ ngồi.

Em thật sự ngủ không nổi. Bây giờ ngủ thì đêm nay sao em ngủ được nữa chứ? Hơn hết... bây giờ không có hắn bên cạnh

"Điền Khanh, đi chơi không?" Cảnh Huyên đứng trước cửa phòng, trong lòng không khỏi cảm thán, y từ lúc nào không còn được ngủ cùng anh hai nữa?

Em chớp mắt nhìn y, từ lúc vào nhà đến giờ đây là câu đầu tiên em nghe được từ miệng Cảnh Huyên đó. Em không quen đi chơi với người lạ cho lắm, nhưng đây là người thân của hắn, chắc không sao nhỉ?

Nghĩ nghĩ một chút, em gật đầu

Đi chơi khá lành mạnh, Cảnh Huyên dẫn em đi vòng vòng thành phố. Đến tận chiều tà mới cùng nhau đi dạo trong công viên

"Em ít nói đến vậy à?" Cảnh Huyên đưa cho em cây kem, hai người ngồi trên ghế của công viên cùng nhau ngắm đám con nít đang chơi thả diều. "Một ngày chẳng thấy em nói được bao nhiêu, em ở với Cảnh Liêm hai người không nói chuyện luôn hả?"

Điền Khanh cắn một ít kem, trong lòng bâng quơ suy nghĩ. Em biết em ít nói, em không thích nói chuyện, bởi vì trước đây em nói nhiều một chút cũng có thể chọc Vũ Hiên điên lên. Thế nên dù gì lời nói không có giá trị, không nói ra vẫn tốt hơn.

Có điều, Cảnh Liêm lại rất hay nói chuyện với em. Dù em không trả lời, hoặc em chỉ gật gật đầu, hắn vẫn kiên nhẫn tiếp tục thói quen trò chuyện mỗi ngày. Cho nên... em cũng nói thêm được một chút, mở lòng ra một chút

"Anh hai rất thương em nhỉ?" Cảnh Huyên không cần em trả lời, em chịu đi cùng y cũng thấy thoải mái rồi. "Chắc anh hai mỗi ngày còn không nói được 10 câu với tôi"

"Cảnh Liêm không thích anh..?" Em nhỏ giọng hỏi, dù gì cũng chẳng thân thiết, em để người ta nói chuyện một mình thì kì lắm

"Ừm, vì tôi vô tình khiến cho bạn của anh ấy tự sát," Y cười nhạt, trong mắt toàn là bi thương. Nếu như y hiểu chuyện một chút, có lẽ đã không như thế này

Hai người duy trì sự im lặng một lát. Cảnh Huyên quay sang nhìn em. Phải công nhận người trước mặt thật sự rất khả ái, ánh bình mình hắt lên lại càng làm rạng rỡ khuôn mặt của em

Tim y bỗng nhiên đập lệch một nhịp...

_____

Cảnh Huyên kéo tay em vào trong phòng khách, phát hiện hắn vẫn còn thức ngồi đợi. Phen này tiêu rồi..

"Còn biết đường về?" Cảnh Liêm đóng quyển sách lại, hướng mắt ra cửa.

"Em rủ Điền Khanh đi chơi chút thôi mà"

"Chút của cậu là đến nửa đêm?" Hắn nhàn nhạt ngồi trên ghế sô pha. Nhìn bóng người sợ hãi trốn sau lưng em mình, cảm thấy hơi buồn cười. "Khanh Khanh lên phòng, đứng phạt"

"Đêm rồi mà con còn phạt cái gì, để em với Khanh đi ngủ chứ," Hồ Mẫn nghe động bước ra, nhìn thấy không khí căng thẳng liền nói. "Đừng có phạt Điền Khanh, cái thằng này, có gì sáng mai tính"

"Mẹ, thằng hai lớn rồi, Khanh Khanh cũng lớn rồi, ngủ trễ không sao," Hắn quay sang nhìn em trai với người thương của mình. "Khanh Khanh, anh bảo em lên phòng."

"Điền Khanh lên ngủ nha con, đừng đứng phạt"

Em gật gật, lủi thủi lên lầu. Cho dù ba mẹ hắn có nói đỡ bao nhiêu thì em cũng không dám cãi lời hắn đâu

Cảnh Liêm ở dưới túm áo Cảnh Huyên lôi vào phòng y.

"Tránh xa Điền Khanh ra một chút, đừng đυ.ng đến người của tôi"

Cảnh Huyên im lặng, dù gì y cũng là em của hắn, có cần phải phân biệt đối xử rõ ràng như vậy không..

"Còn đứng đó làm gì? Không biết nằm sấp xuống?"

Đối với em trai, không có thương xót.

Y biết rõ điều này, anh hai không thích y. Nếu không phải ba giao việc trách phạt cho Cảnh Liêm, chắc anh hai còn không thèm để mắt đến y nữa

Những tưởng việc trách phạt sẽ phần nào giúp anh hai cảm thấy xót trong lòng mà dần dần nhẹ tay và để ý một chút đến y. Nhưng không, Cảnh Liêm không những thẳng tay, mà đánh xong còn vứt y nằm một mình ở đó

Ước gì bản thân cũng được anh hai yêu thương như đứa nhỏ kia.

"Đừng tưởng tôi không nhìn ra, thế giới này không thiếu người chiều lòng cậu"

Từng dây lưng mạnh mẽ đánh xuống, y biết, khi y khiến bạn của anh hai bỏ đi, anh hai đã không còn một chút tình cảm nào với y nữa.

"Tự bôi thuốc, và tránh xa Khanh Khanh"

Cảnh Huyên cười nhạt, lau đi nước mắt còn chưa kịp chảy ra trên khoé mi. Phía sau đau đến choáng váng, y buộc phải bám tường để đi vào nhà vệ sinh

Phía sau sưng tím luôn rồi, có cái còn đánh lệch xuống đùi. Đau. Anh hai thật sự nhẫn tâm như vậy sao?

____

Cảnh Liêm không quan tâm về em trai của mình cho lắm, hắn lo bảo bối thật thà đứng phạt đến mỏi tay. Tính của em hắn rõ hơn ai hết, em thật sự rất ngoan.

Em đứng phạt ở góc phòng đã muốn khóc đến nơi, tay em thật sự mỏi lắm rồi. Bình thường em đứng lâu lắm cũng là 20 phút thôi, hôm nay em để ý đồng hồ đã chạy được nửa vòng. Dù không có hắn ở đây quan sát, em cũng không dám gian dối

Cửa phòng mở ra, Cảnh Liêm nhìn thân ảnh nhỏ đang run rẩy ở góc tường. Hai tay cứ đưa lên hạ xuống liên tục

"Biết sai chưa?" Hắn bước đến chỗ em, nhẹ nhàng xoay người em lại rồi bế lên.

"Dạ rồi.." Khẽ dựa vào vai hắn, em uỷ khuất trả lời. "Không dám nữa.."

"Anh lo cho em lắm đấy," Vỗ vỗ mông em đầy cảnh cáo. Em lập tức căng cứng người, mắt lo lắng nhìn hắn

"Anh... anh đánh anh Cảnh Huyên rồi phải không?"

"Ừm"

"Em... có phải cũng bị phạt không..."

"Muốn bị phạt không?"

Im lặng nghĩ nghĩ một lát, có ai dám trả lời muốn bị phạt đâu. Hơn nữa hắn đánh rất đau. Không biết Cảnh Huyên ban nãy bị đánh đến mức nào. Hai bác bảo hắn ra tay với em trai rất nặng, có khi nào em cũng bị như thế không...

"Không muốn..." Thật thà lắc lắc đầu, em ôm lấy cổ hắn. "Nhưng đáng bị phạt.."

Em vĩnh viễn không biết, sự cưng chiều của hắn dành cho em, sự yêu thương, tha thứ của hắn đều xuất phát từ chính bản thân em. Một đứa bé ngoan ngoãn, biết nhận lỗi, biết mình nên làm gì đương nhiên sẽ được cưng nựng hơn rồi. Em chính là vì như vậy mới được Cảnh Liêm đặc biệt lưu tâm

"Hửm, thế có phạt không?" Nhẹ hôn lên má bầu bĩnh của em, hắn đặt em ngồi xuống giường rồi kéo va li ra. "Tắm sơ rồi thay đồ đi, có cần anh tắm cho không?"

"Dạ không.."

Ngày đầu tiên tại thành phố B, khá là suôn sẻ nhỉ?

____

"Anh, Khanh Khanh đâu?" Cảnh Huyền khó khăn bước ra, nhìn bóng lưng hắn đang đứng làm thức ăn sáng liền hỏi. Y cho dù thế nào cũng muốn thân thiết với anh hai hơn thôi

"Còn đang ngủ," Hắn không quay lại, chỉ trả lời. "Ai cho phép cậu gọi em ấy là Khanh Khanh?"

"Em ấy cho mà, em hỏi rồi"

"Tôi không cho," Hắn ngắn gọn nói, tắt bếp rồi đi rửa tay. Mới sáng sớm đã không vui rồi.

"Ơ...nhưng đó là tên của em ấy chứ đâu phải tên anh"

"Em ấy là người của tôi"

Cảnh Huyên im lặng, ai oán nhìn hắn. Anh hai đúng là chỉ biết lo mấy thứ linh tinh. Ai đời lại đi ghen với em trai mình chứ?

"Dọn đồ ăn ra đi"

Anh hai, anh để ý và yêu thương em một chút có được không?

____

"Bảo bối, sáng rồi, dậy thôi nào," Hắn kéo mền ra, nhẹ hôn lên trán em. Đi chơi về khuya rồi ngủ đến giờ này, thật đáng phạt

"Ưʍ.... một chút nữa..."

"Một chút là bao lâu?"

"Năm... năm phút..."

"Năm phút thôi đấy"

Dù gì ba mẹ cũng chưa dậy, hắn không cần gấp gáp với em làm gì. Cảnh Liêm mở tủ quần áo lấy sẵn đồ ra, gấp mền lại, vào nhà vệ sinh bóp kem đánh răng lên bàn chải cho em

Hắn đã sớm quen với việc cưng chiều Điền Khanh rồi.

"Khanh Khanh, dậy thôi"

Giờ giấc sinh hoạt, ăn uống ngủ nghỉ của em khá điều độ. Thế nên dù nhắm mắt thêm một chút, em vẫn cố dựng người dậy đánh răng rửa mặt

"Em sợ.." Em hơi ngập ngừng không muốn bước xuống. Hôm qua em về trễ như vậy, hai bác chắc không thích em rồi

"Ba mẹ anh thoải mái lắm. Xin lỗi đàng hoàng là được"

Biết là thoải mái nhưng em vẫn sợ chứ, ngay ngày đầu đã gây chuyện rồi

"Con xin lỗi... làm hai bác lo lắng ạ.." Em ngoan ngoãn bước lại bàn ăn cúi đầu thành khẩn. Hồ Mẫn vội vàng xua tay, liếc mắt nhìn hắn. "Con đánh Điền Khanh?"

"Không"

"Làm mẹ hết hồn đấy, Điền Khanh lại đây ăn nào con"

Nhìn thấy bà hồ hởi như vậy, gánh nặng trong lòng em liền giảm bớt

Ít nhất em cũng cảm thấy rất vui

___

Em không tìm được thước gỗ, chỉ đành đến hỏi Cảnh Huyên. Y buồn cười nhìn em gấp gáp đến run rẩy đều biểu lộ hết trên khuôn mặt, cuối cùng đưa em cây roi mây

Để xem anh hai có cứng rắn nổi không?

"Tại... anh Huyên bảo anh dùng cái này phạt..."

"Không dùng với em, lại đây"

Cảnh Liêm có điên mới dám dùng roi đánh bảo bối. Hắn chỉ phạt em mười mấy thước đã xót đến tận tâm can, dùng roi đánh... hắn chưa từng nghĩ đến

Đối với Cảnh Huyên, y không ngoan như Điền Khanh. Thật sự còn có cứng đầu, bướng bỉnh, mấy tội lớn như bài bạc rượu chè cũng từng phạm phải, thế nên từ tay tới roi mây, cái gì y cũng bị đánh rồi. Hơn nữa, hắn đánh y không hề xót như đánh Điền Khanh. Cảnh Liêm đánh em là giáo huấn, còn đánh Cảnh Huyên là trách nhiệm.

Mỗi người có phương pháp khác nhau để dạy dỗ. Như Điền Khanh là nhẹ nhàng, chậm rãi nói chuyện em cũng đã nắm được trọng điểm, biết nhận lỗi và sửa sai. Còn Cảnh Huyên, đánh cũng được, không đánh cũng được, hắn không quan tâm.

"Lần này anh không tính là chạy loạn, mà là đi không xin phép. Ba mẹ rất lo cho em, anh cũng vậy"

"Em xin lỗi ạ.."

"Bây giờ như thế nào đây?"

Em ngoan ngoãn nằm lên đùi hắn, im lặng để hắn kéo quần mình ra. Sai thì bị phạt, đó là chuyện đương nhiên

"Anh đánh thật nhé?"

Gật gật đầu, em nhắm chặt mắt lại. Mười cái hay một cái, miễn là hắn đánh thì đều đau cả.

Cảnh Liêm không làm khó em, lần này cũng là cảnh cáo. Hắn không có ý định đánh thật. Nhẹ nhàng đỡ em dậy, phát hiện ra vành mắt đã đỏ ửng lên.

"Ngoan, chưa đánh mà sao đã khóc rồi"

"Anh... anh không thích anh Cảnh Huyên ạ..?" Em tò mò hỏi. Mối quan hệ giữa hai người căng thẳng đến mức nhìn thôi cũng biết nữa

"Ừm." Hắn xoa xoa lưng cho em, rồi hôn lên đôi mắt còn hoe đỏ. "Em không cần để tâm, với lại tránh xa Cảnh Huyên một chút."

"Em... ôm.."

"Rồi rồi, anh đang ôm em đây này"

Em gật gật đầu, dựa vào lòng hắn. Cảnh Liêm cưng chiều ôm ôm dỗ dành em. Gần đây em đã chịu nói chuyện nhiều hơn rồi, có lẽ bản thân em cũng không nhận thức được điều này, nhưng hắn đã sớm nhìn ra sự thay đổi của em. Hi vọng bảo bối có thể từ từ thoát hẳn khỏi kí ức xưa mà chấp nhận cuộc sống mới này

Anh sẽ luôn ở bên em mọi lúc em cần

Anh hai, để ý em một chút được không?