Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 47

Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân...

-------

Thư phòng được bài trí rất thanh nhã, Khải Nhân có thể cảm nhận được thanh tịnh giống như ở Lam gia. Khải Nhân để ý lên một bức họa treo trong phòng, bức họa khá là đặc sắc, nổi bật giữa căn phòng luôn. Thấy Khải Nhân nhìn bức tranh Hồ Lục liền dẫn y đến trước bức họa treo trên tường nói:

-Bức họa này là ta cùng Vô Lạc sư tỷ đã cùng nhau vẽ tặng cho sư phụ vào sinh thần của người đó.

Khải Nhân không giấu được sự kinh ngạc nhìn Hồ Lục. Nhìn ánh mắt của y, Hồ Lục liền nói tiếp:

-Lúc đó bọn ta rất cố gắng nhưng bức họa quả nhiên... Nhưng mà sư phụ nói người rất thích. Sư tỷ sau đó quyết tâm học vẽ cho bằng được nên giờ tỷ ấy thành họa sư luôn rồi.

Hồ Lục nói, nụ cười vui vẻ. Khải Nhân lại khẽ nghiêng đầu nhìn hắn nói:

-Vậy có định vẽ cho ta một bức?

Hồ Lục tái mặt đi một chút lại bày ra một bộ sầu bi nói:

-Vẽ vời không phải việc dành cho ta a.

Vừa nói xong liền có tiếng đẩy cửa đi vào, hai ngươi cùng quay đầu lại nhìn. Vô Lạc mang theo một hộp trà, nhìn hai người họ nói:

-Sư phụ xuất quan rồi, người thay y phục chốc nữa đến thôi.

Hồ Lục gật đầu, nhìn bình trà trên tay Vô Lạc liền quay sang Khải Nhân nói:

-Ngươi phải thử trà Trúc Diệp, trà này là do chính tay sư phụ làm đó. Đặc biệt có một không hai, cực kì ngon.

Vô Lạc vừa mở hộp trà, mùi hương trúc thanh nhã truyền ra còn mang theo chút hương hoa nhè nhẹ vô cùng dễ chịu. Cô pha trà, cử chỉ vô cùng thanh nhã khiến Khải Nhân tán thưởng. Vô Lạc rót ly trà, hương trà ngập tràn khắp phòng như khiến người ta lạc vào chốn thần tiên, đem ly trà đưa cho Khải Nhân, mỉm cười dịu dàng nói:

-Trà này sư phụ chỉ dành cho người thân.

Khải Nhân cầm ly trà, hơi đỏ mặt. Hồ Lục một bên khẽ cười. Trà này trước giờ chỉ có người thân, bạn bè quan trọng mới được uống nhưng sư phụ để cho Khải Nhân uống không phải ý là coi y như người nhà rồi sao. Khải Nhân hiểu ý khẽ cảm ơn, rồi nâng chén. Vừa uống một ngụm liền cảm thấy như có gió thổi qua, hương vị trà đọng lại đầu lưỡi dịu mà đậm đà, dư vị đời không quên.

-Trà ngon quá!

-Nếu thích như vậy, liềm đem theo mấy hộp đi. - Giọng nói bất ngờ vang lên. Thanh Thủy từ lúc nào đã ở trước cửa, nhẹ nhàng đi vào, vạt áo nhẹ nhàng lay động. Vô Lạc vui vẻ kêu lên một tiếng sư phụ, Hồ Lục giống như một đứa trẻ chạy đến bên người, kinh hỉ gọi sư phụ. Thanh Thủy chân nhân dịu dàng vỗ vai Hồ Lục rồi nhìn sang phía Khải Nhân.

Khải Nhân lúc này đã nghiêm chỉnh đứng dậy, nội tâm vô cùng hồi hộp hành lễ nói:

-Tiền bối!

Thanh Thủy nhẹ nhàng vỗ vai Khải Nhân nói:

-Không cần phải lo lắng.

Hồ Lục nắm lấy tay Khải Nhân, khuôn mặt hết sức vui vẻ có phần đắc ý nói:

-Sư phụ người xem, con mang đạo lữ đến cho người gặp đó.

Vô Lạc chen thêm nói:

-Sư phụ, sư đệ trở về chỉ biết có đạo lữ thôi~

Hồ Lục và Vô Lạc lại tiếp tục đấu khẩu, Thanh Thủy một bên thở dài nhưng thật ra cũng rất vui mừng. Nhìn tiểu đồ đệ hạnh phúc như vậy, ông cũng sao có thể không vui. Những ngày trước, Hồ Lục tuy bề ngoài vẫn ôn hòa như nó vẫn luôn rất buồn rầu. Hồ Lục luôn lén đến nơi kìa để nhìn người ta, mọi người đều biết nhưng không nói ra thôi.

Khải Nhân ngại ngùng đứng một chỗ. Mắt nhìn Hồ Lục đang tức tối đấu khẩu cúng sư tỷ của hắn giống như một đứa trẻ khiến Khải Nhân cũng cảm thấy mới mẻ.

Đợi đến lúc hai đồ đệ sắp quậy tung lên Thanh Thủy mới cất lời cắt đứt màn đấu khẩu:

-Hồ Nhất không về cùng con à?

Hồ Lục nghe hỏi a một tiếng, vẻ mặt hiện lên nét mơ hồ đáp lại:

-Không phải ca đã về trước rồi sao?

-Hồ Nhất chưa về. Mọi người đều nghĩ huynh ấy đang ở cùng đệ chứ. -Vô Lạc nhanh chóng trả lời.

Hồ Lục bỗng có chút hoang mang, thầm mắng tại sao hôm đó mình không suy xét kĩ hơn. Hắn bỗng lo lắng nhỡ Hồ Nhất xảy ra chuyện gì thì sao? Vô Lạc nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Hồ Nhất trấn an:

-Không sao đâu, huynh ấy có để lại một trận pháp nếu như gặp nguy hiểm trận pháp nhất định sẽ báo hiệu.

Hồ Lục nhẹ nhõm hơn một chút. Thanh Thủy chân nhân vỗ vai Hồ Lục nói:

-Con yên tâm, Hồ Nhất có lẽ chỉ đi vân du một chút thôi.

Hồ Lục khẽ gật đầu, ca trước giờ có bao giờ đi vân du đâu chứ! Hắn biết sư phụ nói thế để hắn yên tâm thôi. Ít ra biết ca không gặp nguy hiểm gì là tốt rồi.

Thanh Thủy ngồi nói chuyện với Khải Nhân một chút, hai người nhanh chóng thân quen, hết sức vui vẻ. Hồ Lục và Vô Lạc như người bị dư thừa ở bên ngoài.

Tối đến, Hồ Lục cùng Khải Nhân đi dến viện của Hồ Lục để nghi ngơi. Khải Nhân lúc này mới biết đây là nhà riêng của Thanh Thủy tiền bối. Cũng là nơi Hồ Lục từng ở một đoạn thời gian, phần lớn hắn vẫn là ở trong cung điện. Nơi này có một vườn thảo dược trồng rất nhiều loại thảo dược quý hiếm, bình thường đều do sư tỷ chăm sóc.

-Cha ta từng nói, nơi này rất quan trọng với sư phụ. Tận về sau ta mới được nơi là do thúc thúc xây lên cho sư phụ. Lúc đó ta mới hiểu tại sao sư phụ lại nhìn nơi này với ánh mắt bi thương như vậy...Nó là món quà cuối cùng mà người kia để lại cho sư phụ. Nhưng mà tiện chăm sóc ta nên phần lớn thời gian người vẫn ở trong cung.

Khải Nhân bất giác nghĩ đến nơi biệt viện của huynh trưởng cùng tỉ ấy, chỉ hận trời xanh lại không dung chỗ. Người yêu nhau kết cục lại đau thương.

Bọn họ ở lại đây một đêm rồi sẽ đến cung điện thăm cha mẹ Hồ Lục sau. Khải Nhân cũng không giấu khỏi sự hồi hộp, kích động nhưng bị Hồ Lục ôm chặt, quậy phá nên chẳng nghĩ ngợi được nhiều.

Thanh Thủy ngồi trong phòng, ngắm nhìn mặt trăng thở dài nói:

-Huynh để ta đợi thật lâu...

Một con bướm xinh đẹp đậu trên cửa sổ, khẽ lay lay cánh. Vô Lạc mở cửa vào, con bướm liền bay đi.

-Sư phụ, con mang sách đến cho người rồi.

-Để trên bàn đi.

Vô Lạc đem sách để trên bàn, ngồi xuống đối diện Thanh Thủy chân nhân, e dè hỏi:

-Sư phụ, con muốn biết chuyện của cha mẹ.

Thanh Thủy nhìn cô, chỉ khẽ lắc đầu. Hốc mắt Vô Lạc có hơi đỏ, cô nhìn sư phụ với ánh mắt kiên định.

-Sư phụ!

Nhìn ánh mắt của đại đồ đệ, Thanh Thủy liền biết không thể nói nữa rồi. Ánh mắt có chết cũng nhất định phải làm này. Haiz, Thanh Thủy thở dài, khổ tâm không nói lên lời.

-A Lạc, con nhất định muốn biết như thế sao?

-Vâng...con đã đợi rất lâu rồi. Con cũng đã lớn rồi, con muốn biết sự thật.