Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 46

Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân...

-------

-Hồ Lục, ta biết nơi đó ở đâu rồi!

Khải Nhân mừng rỡ nhanh chóng kéo Hồ Lục đi. Hồ Lục nhìn theo phương hướng ngự kiếm đi liền nhận ra là đang đến Loạn Táng Cương.

-Loạn Táng Cương?

Khải Nhân khẽ gật đầu, giải thích:

-Sơn động đó ở Loạn Táng Cương.

Hai người bọn nhanh chóng đến được Loạn Táng Cương. Hai người ngự kiếm xuống men theo đường đi, bên ngoài vẫn là cảnh xác xơ tiêu điều nhưng đi vào bên trong họ càng cảm thấy nơi này khác biệt. Có một mùi thơm nhàn nhạt truyền đến.

Hồ Lục vội vàng đi lên vén tán cây tránh trước mắt. Khung cảnh trước mắt họ đẹp rực rỡ khiến người ta nao lòng. Những đóa hoa xinh đẹp vươn cao, màu sắc hoa rực rỡ lại không chói mắt.

-Đẹp quá! Ta chưa từng thấy loại hoa nào như thế này cả?

Khải Nhân nhẹ chạm vào một bông hoa, khẽ mỉm cười nói. Hồ Lục đáp lại:

-Ta cũng vậy. Chưa từng thấy loại hoa nào như thế này cả?

Hồ Lục nhìn kỹ xung quanh muốn tìm kiếm ra dấu hiệu, cũng muốn tìm người bí ẩn dẫn lối hắn đến đây. Ngược lại Khải Nhân vẫn còn đang ngồi xem xét mấy bông hoa.

-Khải Nhân, chúng ta đến chỗ sơn động xem thử không chừng lại tìm ra gì đó.

-Ừ.

Trong sơn động ngoại trì mấy món đồ của Ngụy Vô Tiện trước đây ở đây để lại thì chẳng còn gì. Không một dấu hiệu kì lạ nào, sơn động này hoàn toàn không có gì hết. Hồ Lục thở dài. Quanh quẩn cả ngày vẫn chưa tìm được cái gì hết.

Họ không để ý, sắc trời đã dần tối. Cho đến khi bên ngoài có những ánh sáng xanh tím lập lòe hai người mới nhận ra. Hồ Lục nắm lấy tay Khải Nhân, đưa y ra. Hắn đã từng thấy khung cảnh rực rỡ trong giấc mơ rồi nên rất muốn cho Khải Nhân nhìn thấy.

Cảnh này còn đẹp hơn ngàn lần cảnh lúc nãy họ nhìn thấy.

Khải Nhân bước ra, ngạc nhiên không thể diễn tả thành lời. Khung cảnh này thực sự quá đẹp rồi. Trong màn đêm, những bông hoa lại tựa như những ngôi sao tỏa sáng rực rỡ. Hồ Lục nhìn Khải Nhân khẽ mỉm cười nghĩ. Cảnh đẹp quả nhiên phải đi với người đẹp!

-Hồ Lục...đây có lẽ là khung cảnh đẹp nhất ta từng thấy. - Khải Nhân cảm thán nói.

Cả đời y chưa bao giờ thấy một nơi như thế này cả? Không ngờ Loạn Táng Cương lại có thể mọc lên loài hoa đẹp rực rỡ như thế này.

Cơn gió thổi qua, lay động cánh hoa, những đốm sáng đầy màu sắc từ hoa bay ra ngập tràn cả bầu trời. Hai người họ như đang đứng trong một cơn mưa sao, như hàng ngàn vì tinh tú vây quanh.

Hồ Lục nhìn sâu đôi mắt Khải Nhân, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.

Cảnh sắc trên thế gian đều muốn cùng ngươi ngắm !

Khải Nhân mở mắt, chỉ thấy Hồ Lục cười cười. Dưới ánh sáng lấp lánh, Hồ Lục lại càng đẹp như thiên tử xuống trần gian dạo bước.

Cùng lúc đó bọn họ nghe thấy tiếng bước chân. Nhìn lại thì thấy một bóng trắng ẩn hiện thoáng qua. Hai người không hẹn mà cùng bước đi theo bóng trắng đó. Người áo trắng thần bí kia luôn cách họ một khoảng cách vừa đủ để họ nhìn thấy. Khi bọn đứng trước một cái cây lớn, người áo trắng kia liền hoàn toàn biến mất mà Hồ Lục và Khải Nhân cũng không nhìn được khuôn mặt của người kia. Chỉ có Khải Nhân vào khoảnh khắc người áo trắng biến mất thoáng qua kinh ngạc.

Khải Nhân kinh ngạc không phải vì người thần bí kia mà là vì tay người đó buộc một dải lụa trắng. Chỉ là một dải lụa trắng bình thường thì không có gì ngạc nhiên nhưng dải lụa đó lại chính là mạt ngạch Lam gia, gia huy mây bay được thêu rõ.

-Khải Nhân, có chuyện gì sao? - Hồ Lục để ý lúc người áo trắng biến mất Khải Nhân có chút đăm chiêu liền hỏi.

-À không sao... - Khải Nhân đáp lại. Khi về Lam gia, nhất định phải xem xét kỹ chuyện này mới được.

Khải Nhân mới đặt ánh mắt lên cái cây trước mặt. Cây ở giữa một hồ nhỏ. Y không biết là ở đây còn có hồ nước đó. Hồ Lục nắm chặt lấy bàn tay Khải Nhân, y cảm nhận bàn tay đang nắm chặt mình cũng mỉm cười an tâm. Cả hai người họ đều sợ lạc mất đối phương. Hai người nhìn nhau rồi nhẹ nhàng đặt chân xuống làn nước. Nước rất lạnh nhưng hai người không để ý, bàn tay nắm chặt, mỗi bước đi khuấy động làn nước lại tạo lên âm thanh nhẹ nhàng. Hai người đứng trước cây, ở giữa thân cây có một bông hoa đang phát sáng.

Khi Hồ Lục định đưa tay lên chạm bông hoa thì một luồng sáng lóe lên khiến cho hai người phải nhắm mắt. Trong phút chốc, Khải Nhân đã thấy hình bóng người áo trắng kia nở nụ cười ôm lấy một đứa trẻ, đứa trẻ đó mặc giáo phục Lam gia.

-Hồ Lục? - Giọng nữ vang lên, quen thuộc đến bất ngờ.

Hồ Lục chớp mắt mấy lần rồi mở ra. Quả nhiên là Vô Lạc sư tỷ đứng ngay trước mắt hắn. Vô Lạc ngạc nhiên nhìn Hồ Lục, kiểu " sao đệ có thể ở đây?" còn Hồ Lục sau khi mở mắt ra liền quay sang ngay bên cạnh. Nhìn thấy Khải Nhân vẫn đang nắm chặt tay mình liền thở phào nhẹ nhõm.

Vô Lạc nhìn ánh mắt của Hồ Lục thở dài. Quả nhiên sư đệ có đạo lữ liền quên luôn cô a~

-Cả Khải Nhân cũng ở đây à? - Vô Lạc hỏi. Cô vốn đang chăm sóc thảo dược trong vường thì tự nhiên có một luồng sức mạnh ập tới cùng ánh sáng. Thế rồi đập vô mắt cô là hai con người này.

Khải Nhân nghe thấy giọng nữ nhắc tên mình sau một hồi thì mở được mắt, nhìn lên. Một thiếu nữ khá xinh đẹp, mái tóc cô khiến Khải Nhân có chút ngạc nhiên vì mang màu xanh dương như mặt nước, đôi mắt cô cũng vậy.

Vô Lạc nhìn Khải Nhân mỉm cười rồi liếc sang chỗ Hồ Lục. Khải Nhân vẫn có chút thất thần nhìn Vô Lạc khiến cho Hồ Lục nổi máu ghen mà nhìn về phía Vô Lạc xén qua chút lãnh khí.

-Khải Nhân.

-A. -Khải Nhân hồi hồn vội vã đứng dậy, nghiêm chỉnh hành lễ chào cô.

-Tại hạ Khải Nhân, rất vui được gặp tiên tử.

Vô Lạc bụm miệng cười cũng hành lễ đáp lại nói:

-Hân hạnh được gặp.

Mỹ nam trước mặt cũng thật xinh đẹp đi. Ánh mắt Vô Lạc lấp la lấp lánh nhìn Khải Nhân không chút kiêng dè. Hồ Lục đứng chắn lên gọi một tiếng sư tỷ rồi quay sang Khải Nhân giới thiệu:

-Khải Nhân, đây là sư tỷ ta, Vô Lạc.

Là người mà Hồ Lục hay nhắc tới đây sao? Sư tỷ của hắn...

-Mà sao đệ lại về rồi vậy? - Vô Lạc hỏi, tay ôm chậu hoa lên, tay kia phất một cái những đám mây nhỏ liền tan biến.

Khải Nhân có chút hứng thú nhìn quét qua xung quanh một lượt, thấy được rất nhiều loại kỳ hoa dị thảo mà chỗ y không có. Mà lúc nãy hai người họ ở đây, vậy là y đến quê hương của Hồ Lục rồi sao?

-Không biết. Bị hút đến đây thôi. - Hồ Lục nhún vai nói.

Vô Lạc như hiểu ý, suy nghĩ một chút rồi nói:

-Xem ra kết giới đưa đệ đến đây cũng tốt đó. Là vườn thảo dược của sư phụ chứ nếu mà đưa đến địa phận của Ma tộc hay mấy chỗ nguy hiểm thì...

-Sư phụ thế nào rồi? - Nhắc đến sư phụ, Hồ Lục liền hỏi.

Vô Lạc đối với câu hỏi quan tâm của Hồ Lục đơn giản nói:

-Khỏe lắm, yên tâm. Sư phụ đang bế quan nhưng biết tin đệ trở về cùng Ái Nhân của đệ nữa ~ chắc chắn sẽ nhanh xuất quan thôi. - Vô Lạc cố ý nhấn mạnh hai chữ ái nhân.

Khải Nhân nghe tới đây liền hơi đỏ mặt, khẽ rút tay ra khỏi tay Hồ Lục. Từ nãy đến giờ hai người họ đều nắm tay a.

-Hai đệ đến thư phòng chờ trước nha, ta đi cất thuốc rồi báo cho sư phụ.

Tiếp đó Vô Lạc đem chậu cây đi vào phòng thuốc còn Hồ Lục thì dẫn Khải Nhân đến thư phòng trước.

Mỹ nam ngồi trên đài hoa làm từ băng nhẹ nhàng mở mắt.