Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 45

Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân...

-------

Hồ Lục thấy mình đang ở trong một sơn động. Trong sơn động có mấy đống đồ đổ nát , mấy giấy tờ dụng cụ linh tinh năn nóc khắp sàn dường như đã từng có người sống ở đây. Hồ Lục mò ra được bên ngoài. Ra đến bên ngoài, đôi mắt Hồ Lục lại bị choáng ngợp.

Những bông hoa với màu xanh nhẹ, tím nhạt và hồng tỏa sáng lấp lành tựa như có một bầu trời sao rung rinh dưới mặt đất. Mỗi lần cánh hoa lay động sẽ lại tản ra đốm sáng rực rỡ cả bầu trời. Khung cảnh rực rỡ như vậy khiến người ta say mê.

Hồ Lục nhìn thấy một bóng người lướt qua, vội đuổi theo người đó. Bóng dáng người đó rất mờ nhạt như có như không rồi biến mất hẳn. Ánh sáng lóe lên khiến Hồ Lục phải nhắm mắt lại, lần nữa mở ra, Hồ Lục hoàn toàn tỉnh giấc. Bên cạnh vẫn còn hơi ấm, Khải Nhân xem ra mới thức dậy. Hồ Lục nhéo má mình một phát.

Là thực...không phải mình vẫn đang mơ.

Khải Nhân mở cửa, tay cầm một chậu nước. Y nhanh chóng đem chậu nước đặt bên cạnh, rồi đưa tay sờ trán Hồ Lục, nét mặt thoáng qua kinh ngạc.

-Ngươi hết sốt rồi?

Hồ Lục nghiêng đầu nghi vấn, cảm thấy thân thể vẫn bình thường. Nhìn vẻ mặt của Hồ Lục, Khải Nhân lấy khăn nhúng nước lau mặt cho hắn nói:

-Lúc nãy, thấy ngươi chảy rất nhiều mồ hôi, người thì nóng như lửa đốt bây giờ lại bình thường rồi. Hồ Lục, ngươi có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?

Hồ Lục lắc đầu thành thật nói:

-Không có. Đều bình thường mà.

-Không được. Tí nữa vẫn là nên đến chỗ y sư xem sao. Ta không yên tâm.

Hồ Lục nghĩ ngợi liền nói:

-Có khi nào là do giấc mơ đó không?

Khải Nhân nghe vậy lo lắng hỏi, Hồ Lục liền kể lại giấc mơ cho Khải Nhân nghe. Hai người suy tính một hồi rồi quyết định đến địa điểm mà Hồ Lục nhìn thấy trong mơ. Nhưng mà chỗ đó ở đâu là một vấn đề. Hồ Lục mơ hồ ở trong một sơn động rồi đi ra ngoài, không rõ ràng nó ở đâu? Chỉ biết nơi này có lẽ là một vùng đất hoang vu.

Hồ Lục dựa theo trí nhớ vẽ ra sơn động mình mơ thấy, rồi vẽ cả cánh đồng hoa. Khải Nhân xem bức tranh cảm thấy có phần quen thuộc. Gác lại nghi vấn, Khải Nhân để bức tranh ở một bên. Trong lúc bọn họ còn đang tìm hiểu về giấc mơ bí ẩn thì lại có tin tức truyền đến. Biên giới giữa hai nhà Giang gia và Lam gia xuất hiện dị thú. Lam Vong Cơ bị dị thú làm cho bị thương. Khải Nhân cùng Hồ Lục nghe tin liền vội vã đi đến.

Đến nơi, Lam Vong Cơ bị thương đang được Ngụy Vô Tiện đỡ lấy. Giang Trừng cùng Lam Hi Thần điều khiển kiếm đánh về phía con dị thú. Xung quanh con dị thú còn một số con thú khác chỉ to bằng con chó nhưng thân thủ vô cùng nhanh nhẹn. Móng vuốt lại có độc. Lam Vong Cơ trong lúc giao chiến với dị thú bị mấy con thú nhỏ đó cào bị thương. May sao Giang Trừng cùng Hi Thần nhìn thấy tín hiệu cầu cứu liền tới kịp thời giúp đỡ.

Dị thú có ba cái đầu, ranh năng dài nhọn hoắc, thân hình to lớn. Toàn thân được bao bởi một lớp lông đen sì, đuôi có đầy gai nhọn. Giang Trừng vừa điều khiển Tam Độc tấn công nó, vừa cầm tử điện quất mấy con thú nhỏ bên cạnh. Lam Hi Thần một bên rút Liệt Băng ra ý đồ muốn kiềm chế quái thú, một bên Sóc Nguyệt lại cố gắng yểm trợ cho Giang Trừng.

Con quái thú gào một tiếng, đuôi quật ra quấn theo bụi mù mịt, lúc này làn khói đen cũng tản ra khiến cho mọi người không nhìn được.

Ánh sáng lóe lên từ trên bầu trời. Bọn họ nghe thấy âm thanh tiếng gió thổi, làn khói đen bị tản ra. Từ trên trời, hai nam nhân phong thần tuấn duật nhẹ nhàng bước xuống.

-Thúc phụ, Hồ thúc. - Mọi người đồng loạt kêu lên.

Dị thú ngừng lại, ánh mắt như dò xét. Mấy con thú nhỏ bên cạnh cũng có vẻ sợ hãi. Hồ Lục nhìn thấy Lam Vong Cơ bị thương, ném cho Ngụy Vô Tiện một bình thuốc. Ngụy Vô Tiện cầm lấy bình thuốc, chăm sóc vết thương cho Lam Vong Cơ.

Khải Nhân nhìn thấy kiếm của Hồ Lục, thanh kiếm tản ra một luồng không khí rất thoải mái. Dị thú bớt hung hãn lại có phần e dè. Hồ Lục nhẹ nhàng tiến bước, thu thanh kiếm. Con dị thú gào lên vài tiếng rồi im lặng, xoay người bỏ đi. Hồ Lục nhìn con dị thú nhíu mày.

Con dị thú này là Lục Độc, cơ thể con dị thú có sáu loại độc khác nhau, bên cạnh dị thú lúc nào cũng có hắc cẩu đi theo. Nhưng loài vật này rõ ràng chỉ có ở Thiên Hành quốc, thuộc địa phận của Ma tộc. Thấy con thú chạy đi, Khải Nhân hơi lo lắng liền nhận được ánh mắt trấn an của Hồ Lục.

-Hồ thúc...

Hồ Lục lắc đầu bảo bọn họ không cần đuổi theo. Con dị thú sẽ không làm hại người. Con dị thú này xuất hiện linh tính, vừa nãy phát hiện nó không đủ sức mạnh nên đã lựa chọn lùi bước. Nó căn bản bị lạc khỏi địa phận của mình nên mới phát điên.

-Nó sẽ không làm hại người đâu. Yên tâm. -Hồ Lục nhẹ nhàng nói.

Khải Nhân nhìn thanh kiếm liền nối:

-Kiếm tốt, tên gì?

-Phong Linh. Kiếm này là do sư phụ đúc cho ta đó.

Khải Nhân sờ kiếm, cảm giác mát mẻ lan tới trong người, thanh kiếm phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt. Hồ Lục liền nói:

-Kiếm này có tác dụng trừ tà vật. Sư phụ nói muốn ta mạnh mẽ giống như ngọn gió quét mọi tà vật, cũng muốn ta tự tại như ngọn gió tùy ý bay lượn.

Khải Nhân lắng nghe mỉm cười nói:

-Kiếm như người.

-Khải Nhân, kì thực con dị thú đó là Lục Độc, là dị thú ở Thiên Hoành Quốc.

Khải Nhân ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Không lẽ nào? Khải Nhân mới kêu mấy đứa cháu về Lam gia trước còn y và Hồ Lục sẽ đi ngao du một khoảng thời gian. Đợi đám người đi rồi, Khải Nhân liền quay sang nhìn Hồ Lục nói:

-Như ngươi nói, hai thế giới của chúng ta có liên hệ?

Hồ Lục gật đầu giải thích:

-Sư tỷ của ta đã đến đây vào khoảng thời gian trước, là thánh nữ lập nên Hạc Thành Hồ thị, cũng là người đã từng cứu một trưởng bối Lam gia. Tỷ ấy đến nơi này vốn là dùng pháp bảo tỷ ấy tạo ra để mở một thông đạo nhưng hiện tại có lẽ đã có một thông đạo được mở ra ở đâu đó khiến cho mấy dị thú đến đây. Chúng ta cần nhanh chóng tìm thông đạo đó nếu không e sẽ có nhiều thứ nguy hiểm lần đến mà không kiểm oát được.

Khải Nhân gật đầu. Hiện tại bọn họ vẫn cần tìm địa điểm mà Hồ Lục mơ thấy, nơi đó rất có thể cửa thông đạo. Khải Nhân sực nhớ tại sao sơn động đó trông quen đến vậy. Nơi đó không phải là...

-Hồ Lục, ta biết nơi đó ở đâu rồi!

-------------

Loài hoa mà Hồ Lục nhìn thấy trông như thế này nè.

Liên tưởng trời đêm mấy bông hoa này lại phát ra ánh sáng thì ta nói nó đẹp thế nào.