Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 48

Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân...

---------

Nửa đêm, Hồ Lục bất chợt tỉnh dậy. Hắn nhìn sang bên cạnh, Khải Nhân đã ngủ say. Hồ Lục nhìn về phía cửa, nghĩ đến khi nói đến cánh đồng hoa kì lạ, cây có bông hoa phát sáng đưa bọn họ đến đây khuôn mặt sư phụ biến sắc một chút rồi nhanh chóng biến mất. Hồ Lục rời giường, đi thật khẽ không muốn đánh thức Khải Nhân dậy. Hồ Lục đi đến vườn quả nhiên thấy Vô Lạc đang ngồi ở đó, mái tóc xanh lấp lánh dưới ánh trăng.

-Tỷ không đi ngủ sao?

Vừa nói Hồ Lục liền ngồi xuống bên cạnh, cùng với Vô Lạc ngắm trăng. Vô Lạc bây giờ mới đáp lời nói:

-Không ngủ được. Đệ sao lại tỉnh rồi?

Hồ Lục nhìn mặt trăng cũng lại cười nói:

-Suy nghĩ nhiều việc không ngủ được.

Sáng dậy, Khải Nhân không thấy Hồ Lục bên cạnh đâu nữa rồi, trong lúc còn đang mơ hồ, cửa mở Hồ Lục đi vào mang theo cả đồ ăn sáng. Bên cạnh giường cũng đặt một chậu nước.

-Thức rồi, cùng ăn đi.

Khải Nhân rửa mặt, thay y phục rồi ngồi ăn sáng cùng với Hồ Lục rồi đi đến sân chuẩn bị khởi hành đến hoàng thất. Một thiếu nữ vận y phục xanh lam, tóc buộc cao, tinh thần phấn chấn, rất năng động.

-Hai người tới rồi.

Khải Nhân mỉm cười chào cô, có hơi bất ngờ nhìn Vô Lạc. Tóc cô hôm qua là màu lam nhưng hôm nay lại là màu đen. Hồ Lục đứng bên cạnh ân cần giải thích cho.

-Màu tóc của tỷ ấy quá nổi bật nên tỷ ấy nhuộm thành màu đen. Hồi nhỏ tỷ ấy có tóc màu đen nhưng không hiểu sao từ năm 3 tuổi mái tóc dần dần chuyển thành màu xanh lam. Bởi vì màu tóc kì lạ nên hồi nhỏ tỷ ấy hay bị gọi là quái vật, bị người ta xa lánh, ghét bỏ.

-Miệng thế gian vô tình. - Khải Nhân nói, dường như đang nhớ về hồi ức đáng buồn nào đó.

Hồ Lục nói tiếp:

-Thời kì đó quan hệ giữa nhân và yêu, ma tộc không tốt đến bây giờ cũng vậy nhưng đã bớt ác liệt hơn rất nhiều. Ma tộc đặc biệt là ma tộc cấp cao thì sẽ có tóc màu đỏ giống như máu. Hắc Ma tộc đặc biệt có hai đặc điểm là mắt đỏ khi trong trạng thái cuồng sát, thường có tóc màu xám xen lẫn với đỏ. Chưa từng biết đến tộc nhân nào có mái tóc màu sắc đặc biệt như tỷ ấy.Bởi màu tóc của tỷ ấy khác thường như vậy nên khiến cho bọn họ sợ hãi. Ai biết được tỷ ấy sẽ là ai? Thứ khác biệt với tất cả luôn khiến cho người ta khó chấp nhận.

Khải Nhân nhìn cô gái vui vẻ kia không nghĩ đến cô lại trải qua nhiều chuyện như vậy. Vô Lạc vỗ vai Khải Nhân đang suy nghĩ nói:

-Nhưng mà cuối cùng đến giờ ta rất tốt nha.

Thanh Thủy chân nhân lúc này đi đến đem theo mấy viên tinh thể. Vô Lạc nhìn liền nói:

-Sư phụ, hôm nay dùng cái đó sao?

Thanh Thủy ừ một tiếng nói:

-Đến sẽ nhanh hơn.

Khải Nhân không hiểu chỉ có thể nhìn về phía Hồ Lục tìm kiếm lời giải thích. Hồ Lục đang lẩm nhẩm đọc cái gì đó rồi điểm vào trán y. Khải Nhân bỗng nhiên bị điểm, khó hiểu nhìn.

-Lần này sư phụ định dịch chuyển trực tiếp đến hoàng thất, ta ấn cho người pháp chú bảo vệ như vậy lúc đến sẽ không mệt mỏi. Thứ này giống như truyền tống phù ở chỗ ngươi vậy đó.

Khải Nhân gật đầu. Bốn người bước vào vòng tròn. Thanh Thủy đem mấy viên đã xếp xung quanh để cung cấp năng nượng dịch chuyển. Vô Lạc rõ ràng cực kì cao hứng. Thanh Thủy nhìn đại đồ để đang tửng tửng mình thở dài. Đứa trẻ này aiz...

Trận pháp khởi động, bốn người sau một cái nháy mặt liền đứng trong một sân vườn tao nhã. Mà phía trước là một nam nhân nghiêm nghi mặc áo choàng dài cùng một nữ nhân xinh đẹp. Khải Nhân hơi chóng mặt, được Hồ Lục đỡ, đến lúc đỡ chóng mặt rồi thì liền nghe Hồ Lục gọi hai tiếng cha mẹ mà hết hồn.

Khải Nhân vội vàng nghiểm chỉnh, kích động vô cùng. Lần đầu tiên gặp phụ mẫu nhà người ta sao có thể không lo lắng...Khải Nhân bất giác thấu hiểu cảm giác năm đó của hai đứa cháu khi bọn chúng nói cho y biết về người thương của bọn chúng.

Hồ Vương Lãnh- phụ thân Hồ Lục hừ lạnh nhìn Hồ Lục, nói:

-Còn biết đường về!

Khải Nhân cũng bị khí thế của phụ thân Hồ Làm làm cho kinh động một chút.

Liễu Thanh Tuyết nhéo Hồ Vương Lãnh một cái nghiêm giọng:

-Con mới về chàng đừng có mà dọa nó, dọa nó chạy mất cùng con dâu thì sao!

Khải Nhân đang đứng nghiêm một bên suýt không kiềm chế được mà ngã. Hình như có gì đó hơi sai sai.

Liễu Thanh Tuyết giáo huấn xong thì quay ra chỗ Hồ Lục cùng Khải Nhân đang đứng nhanh chóng nắm lấy tay Khải Nhân trực tiếp bỏ qua con trai, dịu dàng nói:

-Khải Nhân phải không? Con thế nào rồi? Còn choáng không. Chàng xem, con dâu chúng ta thật đẹp.

Khải Nhân vẫn còn đang chưa hiểu được sự tình...Tiến triển hơi nhanh???

Hồ Lục chọt chọt vai Vô Lạc thì thầm nói:

-Mẫu thân sẽ không cướp Khải Nhân của đệ chứ?

Vô Lạc xoa cằm, ánh mắt biểu lộ "chắc chắn sẽ". Hồ Lục thầm cảm thán ngày hôm nay sẽ thật dài.

Hồ Vương Lãnh ánh mắt nhìn về phía con trai biểu lộ tức giận "người nhà mi cướp vợ ta". Khải Nhân bắn lại ánh mắt " rõ ràng là mẫu thân cướp người của con". Thanh Thủy nhìn hai người trừng mắt, trực tiếp cảm thấy thật trẻ con. Vô Lạc nhanh chóng gia nhập cùng Liễu Thanh Tuyết, Khải Nhân ôn nhu nhẹ nhàng trả lời khiến cho Thanh Tuyết càng yêu thích mặc dù không hiểu lắm nhưng Khải Nhân chỉ có thể thuận theo hữu lễ trả lời.

-Được rồi, Thanh Tuyết để cho thằng bé từ từ trả lời. Chúng ta đến để nói chính sự đó.

Khải Nhân được giải vây, thở phào. Hồ Lục quả nhiên giống mẹ hắn. Hai người đều mang nét đẹp thiên tiên cao quý a, vô cùng thân thiện hòa ái.

-Mẹ, ca chưa về sao?

Thanh Tuyết khẽ lắc đầu. Hồ Nhất càng lớn càng trầm mặc ít nói chỉ lao vào tập luyện, xử lí một phần vì trách nhiệm nó là con cả, một phần cũng vì Hồ Lục nữa. Bà lo lắng nó đến tầm tuổi này một ý trung nhân cũng chưa có chỉ lao đầu vào công việc. Đã lâu không thấy nó cười rồi.

Hồ Vương Lãnh trầm giọng nói:

-Hồ Nhất sẽ ổn thôi. Đi vào nhà trước đã.

Vào tẩm điện, Khải Nhân cảm thán. Thực xa hoa nhưng cũng rất đẹp. Bọn họ vào một phòng lớn, người hầu sau khi dâng trà liền lui ra.

Hồ Vương Lãnh lúc này nhìn về phía con trai nói:

-Hồ Lục, kết giới giao thoa mà con nói ta nghĩ là ở trong khu vực cấm. Nếu không yêu thú đó không thể đi qua được. Chuyện tìm kết giới Vô Lạc sẽ đi tìm.

-Con cũng muốn đi. - Hồ Lục nói.

Vương Lãnh đập bàn, nghiêm nghị nhìn Hồ Lục nói:

-Không được. Nguy hiểm.

Hồ Lục có vẻ không chịu rất muốn đi theo, Khải Nhân khẽ kéo áo Hồ Lục, hắn mới bình tĩnh lại một chút. Hồ Lục nhớ đến từng đáp ứng Khải Nhân nên đành chấp thuận nói:

-Vậy con có thể biết chuyện đó được chứ?

Liễu Thanh Tuyết cùng Hồ Vương Lãnh nhìn nhau rồi Thanh Tuyết nhẹ nhàng nói:

-Cổ thư từng nói đến một người có khả năng đi xuyên thời không. Người này đã đi qua rất nhiều thế giới khác nhau, thậm chí có thể đến tương lai hay quay lại quá khứ. Hậu nhân của người này cũng có khả năng vậy nhưng không thể mạnh mẽ như người đó. Qua rất nhiều năm, có một đứa trẻ sinh ra nắm giữ khả năng này mạnh mẽ như vậy. Nhưng đó cũng lại chính nguyên nhân tộc bị diệt. Hắc Ma tộc cùng một số tộc khác đã bắt cóc đứa trẻ đó . Lo sợ sức mạnh này rơi vào tay Hắc Ma tộc, các tộc nhân đã hi sinh tính mạng đưa đứa trẻ đó đến một thế giới khác- nơi mà Khải Nhân sống. Đứa trẻ đó sinh sống ở nơi đó thậm chí sau đó còn yêu thương một môn sinh của một gia tộc . Chỉ tiếc số phận trớ trêu...

-Mẹ nói, nam nhân áo trắng đó chính là đứa trẻ đó!

-Không sai. - Thanh Tuyết gật đầu nói.

-Gia tộc này rất thần bí nhưng Hắc Ma tộc lại tìm ra được họ. Năm đó lúc ta cùng phụ thân đến chỉ thấy xác chết la liệt. Đứa trẻ may mắn sống sót mãi lâu sau mới trở về Thiên Hành Quốc, cũng chính là huynh đệ kết nghĩa của thúc thúc con đồng thời cũng là phụ thân của Hoa Vô Lạc.- Hồ Vương Lãnh tiếp lời nói.

Hồ Lục ngạc nhiên nhìn Hoa Vô Lạc mới hiểu tại sao hôm qua tỷ ấy lại có nhiều tâm sự như vậy. Khải Nhân im lặng bỗng nhiên nói:

-Người mà vị tiền bối đó yêu có phải người thuộc Lam gia?

Hồ Lục liền ngạc nhiên, Vô Lạc cũng hướng ánh mắt về phía Khải Nhân, cô chưa từng biết chuyện về cha mẹ mình.

-Tại vì lúc đó ta thấy nam nhân áo trắng đó đeo trên tay là mạt ngạch của Cô Tô Lam thị. Mạt ngạch chính là vật bất ly thân, ngoài bản thân ra chỉ có thể cho người định mệnh cả đời. Quy tắc buộc thân.