Nhật Ký Của Thanh Lãnh Sư Tôn

Chương 4: Sư Tôn thanh cao lạnh lùng bị đồ đệ trêu chọc

Chương 4: Sư Tôn thanh cao lạnh lùng bị đồ đệ trêu chọc

Mặt mày Ma Tôn Dạ Phượng sắc bén như đao, hắn có một đôi mắt đen nhánh, trong ánh mắt chứa đầy sự si mê, ánh mắt hắn như si như ngốc nhìn nửa người trên trắng mịn lõα ɭồ của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền. Làn da mịn màng trắng sáng của y nổi lên một tầng da gà ngại ngùng, vòng eo y run lên khe khẽ, hai điểm nhỏ trước ngực y bị hai cây châm bạc tra tấn tới mức không còn nguyên vẹn, hai đầṳ ѵú chảy ra máu tươi đứt quãng mà chói mắt.

“Hôm nay tạm thời chưa đeo khuyên vυ' cho ngươi mà chỉ xỏ lỗ thôi. Ngươi không được tự ý rút hai cây ngân châm này ra, chờ ba ngày nữa sau khi lỗ vυ' thành hình, ta sẽ đeo khuyên vυ' cho ngươi.”

Vòng eo nhỏ nhắn mềm mại trắng mịn của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền được Ma Tôn Dạ Phượng dùng một tay ôm lấy. Y không phản ứng gì và cũng không trả lời hắn. Nói đến cùng thì cho dù một tiên quân cao quý trên chín tầng trời như y có bị hủy bỏ tiên lực, xóa tiên tịch và lưu lạc tới nơi này đi chăng nữa, y cũng không thể có tự giác của một nam sủng.

“A a…! Ư ư…!”

Ma Tôn Dạ Phượng cố ý dùng ngón tay trêu chọc đầṳ ѵú bên phải đã đỏ bừng của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền. Đầṳ ѵú bị một cây ngân châm xỏ qua, vốn dĩ không nên chạm vào thì bây giờ lại bị người ta lôi kéo trêu chọc, cảm giác đau đớn từ đầṳ ѵú dội ngược lại từng cơn một. Cơ thể y run rẩy, môi thì trắng bệch, miệng bật ra một tiếng rêи ɾỉ thảm thiết.

“Có nghe rõ không, Thanh Huyền?” Ma Tôn Dạ Phượng dừng động tác dùng hai ngón tay lôi kéo đùa giỡn đầṳ ѵú phải bị thương tới sưng đỏ chảy máu của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền lại, hắn lạnh lùng hỏi.

“Ta biết rồi.” Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền trả lời với vẻ không cam lòng.

“Ta nghĩ rằng nếu ngươi đã giao ước làm nam sủng của ta thì nên có tự giác của một nam sủng. Sau này ngươi phải tự xưng là “nô ɭệ” và phải gọi ta là “chủ nhân”, hiểu chưa?”

Nhìn dáng vẻ không tình nguyện của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền, Ma Tôn Dạ Phượng đột nhiên nổi lên hứng thú muốn làm nhục y, hắn nói.

“Nô ɭệ biết rồi, thưa chủ nhân.”

Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền do dự nửa ngày mới ngẩng đầu lên. Cặp mắt phượng hẹp dài đen nhánh của y quan sát khuôn mặt tuấn tú và đường nét ngũ quan rõ ràng kia của Ma Tôn Dạ Phượng, một lúc sau y mới mở miệng, vẫn không cam lòng mà nói.

“Tốt lắm, tiếp theo thì dùng miệng thổi kèn cho ta trước đã.”

“Một lát nữa ngươi còn phải dùng nơi phía dưới kia của ngươi ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của ta, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đấy, Thanh Huyền…”

“Còn không mau hành động nhanh lên!”

Ma Tôn Dạ Phượng lạnh giọng thúc giục. Tay hắn vỗ mạnh lên mông của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền, tuy đã cách một lớp y phục trắng mỏng manh chứ bàn tay cũng không thực sự tiếp xúc thân mật với mông, nhưng Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền vẫn cảm thấy nhục nhã vô cùng, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của y trông có vẻ rất nhục nhã.

“Tuân lệnh, chủ nhân, nô ɭệ sẽ hành động ngay!”

Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền như tự mình sa ngã mà hô lên thành tiếng, dù sao về sau y cũng phải thường xuyên gọi Ma Tôn Dạ Phượng là “Chủ nhân” và phải thường xuyên hạ mình xưng là “Nô ɭệ”, không bằng bây giờ cứ gọi nhiều cho quen, miễn cho sau này vì xoắn xuýt ngượng ngùng không chịu kêu lên mà chịu sự trừng phạt đầy cố tình của Ma Tôn Dạ Phượng.

Nói xong, Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền đứng dậy khỏi đùi của Ma Tôn Dạ Phượng rồi quỳ hai đầu gối xuống đất. Y quỳ xuống, bộ y phục trắng bị bụi bẩn trên nền đất làm bẩn, y bắt đầu duỗi tay cởi bỏ đai lưng bên hông của Ma Tôn Dạ Phượng. Y chưa bao giờ phải hầu hạ người khác thay quần áo cả, bởi vậy mà tới tới lui lui mất nửa ngày mới cởi được đai lưng ra.

Ma Tôn Dạ Phượng cũng không nóng vội gì hết, hắn hưởng thụ cảm giác được Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền quỳ gối hầu hạ trước người hắn. Rõ ràng là Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền đã rất cố gắng cởi đai lưng ra nhưng tay chân lại luống cuống. Y vừa bối rối vừa lo lắng, ngay cả gò má tái nhợt của y cũng ửng đỏ lên vì hoảng loạn, cả sự trốn tránh trong cặp mắt phượng kia nữa, tất cả đều rất đáng yêu.

Sau khi thưởng thức đủ rồi, Ma Tôn Dạ Phượng tự mình móc dươиɠ ѵậŧ trong qυầи ɭóŧ mình ra. Một cây dươиɠ ѵậŧ thô dài khoảng chừng 20cm lập tức bật ra, đỉnh qυყ đầυ của dươиɠ ѵậŧ đập thẳng vào khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền.

“Thanh Huyền, ngươi còn không mau liếʍ dươиɠ ѵậŧ của ta đi. Vì là ngươi nên ta mới nhân từ đến vậy đó, nếu nam sủng khác dám loay hoay tới lui trước mặt ta như thế thì ta đã dùng roi ma đánh hắn toạc cả da rồi…” Ma Tôn Dạ Phượng lạnh lùng nói.

Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền cảm nhận được xúc cảm của dươиɠ ѵậŧ đang cọ trên má trái mình. Y cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, hai má trắng nõn của y lập tức hơi ửng hồng lên. Vùng má trái bị đỉnh qυყ đầυ dươиɠ ѵậŧ chọc vào lại càng đỏ hơn.

Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền do dự một lát, sau khi xây dựng tâm lý vững vàng cho bản thân xong, y mới há miệng ngậm dươиɠ ѵậŧ thô to với chiều dài khoảng 20cm, đường kính khoảng 5cm ở dưới háng của Ma Tôn Dạ Phượng vào miệng mình từng chút một.

“Ư ư… ư ư…”

Miệng của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền ngậm lút cán dươиɠ ѵậŧ, dươиɠ ѵậŧ vừa thô vừa dài, đỉnh qυყ đầυ đặt ở chỗ sâu nhất trong yết hầu của y như muốn cắm thẳng vào trong dạ dày vậy. Cảm giác này khiến cho y cảm thấy buồn nôn, y có cảm giác muốn nôn nhưng lại không nôn ra được cái gì.

Đây là lần đầu tiên Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền thổi kèn cho người khác, mấy đời trước của A Tâm cũng chỉ có A Tâm dùng miệng giúp y chứ chưa từng có chuyện ngược lại.

Do đó, kỹ thuật thổi kèn cho người khác của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền cũng rất kém…

“Nhép nhép… nhép nhép…”

Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền ngậm lấy cây dươиɠ ѵậŧ dưới háng của Ma Tôn Dạ Phượng, y bắt đầu dùng khoang miệng ướt đẫm để kí©ɧ ŧɧí©ɧ đè ép dươиɠ ѵậŧ. Sau đó, y dùng môi lưỡi mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ vào, đầu lưỡi ướŧ áŧ đỏ hồng của y liếʍ láp lên thân dươиɠ ѵậŧ. Y đã rất cố gắng liếʍ láp rồi nhưng dươиɠ ѵậŧ trong miệng vẫn không có dấu hiệu cứng lên.

Tại sao lại như vậy, trước kia lúc A Tâm liếʍ cậu nhỏ của y, y đã cứng lên rất nhanh mà?

Chẳng lẽ Ma Tôn Dạ Phượng là một tên bị bệnh liệt dương? Nếu nói như vậy thì để một cây dươиɠ ѵậŧ thô dài như vậy mọc dưới háng hắn cũng đáng tiếc quá…

Thời gian nửa nén hương trôi qua.

“Thanh Huyền, kỹ thuật thổi kèn của ngươi kém thật, về sau phải học nhiều hơn. Lần đầu tiên không thể tránh khỏi việc chưa quen, liếʍ dươиɠ ѵậŧ của nam nhân thêm vài lần nữa, kỹ năng dùng miệng của ngươi sẽ tốt hơn.”

Ma Tôn Dạ Phượng thật sự không thể chịu đựng nổi kỹ thuật thổi kèn kém cỏi của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền. Hắn chế nhạo Thanh Huyền vài câu, sau đó bắt đầu ấn đầu Thanh Huyền xuống bằng một tay. Dươиɠ ѵậŧ thô to dưới háng hắn bắt đầu thọc vào rút ra trong miệng Thanh Huyền, hoàn toàn sử dụng miệng của y như âʍ đa͙σ của nữ nhân.