Chương 3: Sư Tôn thanh cao lạnh lùng được đồ đệ đeo khuyên vυ'
Da mặt Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền mỏng, y biết hôm nay Ma Tôn Dạ Phượng sẽ sử dụng mình. Vì thế, hai má của y bắt đầu hơi ửng hồng lên, y ngoan ngoãn đi qua rồi cúi đầu đứng ở bên giường, không nói lời nào.
“Trước khi cung phụng ta, ta cho đầṳ ѵú của ngươi đeo thứ tốt này…”
Thấy Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền ngoan ngoãn đi tới, Ma Tôn Dạ Phượng ôm y vào lòng rồi cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên bờ môi hồng hào của y. Sau đó, hắn thâm nhập vào trong, hai người trao nhau một nụ hôn dài nóng bỏng nồng nhiệt, hơi nóng ở giữa môi răng hai người hòa vào nhau.
“Ư ư…” Miệng Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền bật ra tiếng nức nở, khóe miệng y không thể khống chế mà tràn ra một dòng nước bọt lóng lánh. Cánh môi dưới hồng hào của y bị dính nước miếng, khi ánh nước dần mất đi, cánh môi hình thoi càng có vẻ thêm hồng hào.
“Ta sẽ xỏ hai cái khuyên vυ' vào hai bên đầṳ ѵú của ngươi, để ngươi chính thức trở thành nam sủng của ta…”
Sau khi kết thúc nụ hôn, khóe môi Ma Tôn Dạ Phượng cũng dính một chút nước miếng. Hắn cong khóe môi và ôm lấy eo của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền bằng một tay. Hắn cười với vẻ xấu xa, nói xong thì lập tức lấy một cái hộp gỗ đã chuẩn bị từ trước ra.
“Tự cởi hết y phục ở nửa người trên xuống đi, để lộ ra hai đầṳ ѵú trước ngực ra.”
Ngồi trong lòng Ma Tôn Dạ Phượng, Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền ngoan ngoãn làm theo lời hắn nói. Y cởi bỏ đai lưng bên hông mình rồi cởi y phục mặc trên nửa thân trên ra, bả vai trắng ngần, xương quai xanh xinh đẹp, cơ ngực rắn chắc, đầṳ ѵú đỏ bừng, vòng eo mảnh khảnh,... cũng dần lộ ra từng chút một.
Vào giờ khắc này, Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền ngồi ở trên đùi của Ma Tôn Dạ Phượng, y phục màu trắng ở nửa thân trên của y đã được cởi hết. Y phục màu trắng rũ xuống giữa không trung, mái tóc đen nhánh như thác nước rũ xuống ở trên vai y. Y cụp mắt đợi Ma Tôn Dạ Phượng tiến thêm một bước chơi đùa cơ thể mình.
“Đây là ngân châm dùng để xỏ khuyên vυ', có thể sẽ hơi đau đấy, ngươi phải kiên nhẫn một chút.”
Ma Tôn Dạ Phượng thấy Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì lập tức buông lỏng cánh tay vẫn đang ôm chặt lấy eo y như gông cùm xiềng xích ra. Hắn mở cái hộp gỗ đã được chuẩn bị sẵn từ trước ra, trong hộp gỗ có hai cây ngân châm và có thêm hai cái khuyên bạc.
Lấy một cây châm bạc từ bên trong hộp gỗ ra, Ma Tôn Dạ Phượng dùng ngón tay xoa nắn đầṳ ѵú bên trái của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền rồi kéo mạnh. Đầṳ ѵú y nhanh chóng sưng đỏ và dựng thẳng lên, cứng ngắc như một viên đá nhỏ.
“…” Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền cụp mắt xuống. Đôi mắt phượng của y nhìn xuống đầṳ ѵú bên trái đã bị đùa giỡn tới mức sưng đỏ lên của mình. Đầṳ ѵú y tê rần, quầng vυ' hồng phấn xung quanh núʍ ѵú cũng đã bắt đầu to lên một cỡ.
“Ta sắp xỏ vào rồi đấy, ngươi cố chịu một chút.” Lời nói của Ma Tôn Dạ Phượng nghe rất dịu dàng, nhưng động tác trên tay hắn thì lại không dịu dàng chút nào. Tay phải trắng nõn với khớp xương rõ ràng của hắn cầm lấy một cây ngân châm, ngân châm sắc bén đâm mạnh, xuyên qua đầṳ ѵú của y.
“…” Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền khẽ nhíu mày nhưng không rên lấy một tiếng.
Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền cảm nhận được sự đau đớn nơi đầṳ ѵú trái do bị ngân châm đâm mạnh. Ngân châm thô dài đâm từ bên đầṳ ѵú này sang bên kia của đầṳ ѵú đó, đâm tới đau đớn thấu tim. Nửa người trên của y run lên khe khẽ, suýt chút nữa y đã nhảy bật ra khỏi lòng Ma Tôn Dạ Phượng rồi, thoát ra khỏi cái cảm giác tra tấn người khác này.
Ma Tôn Dạ Phượng cũng cảm nhận được sự ngoan ngoãn của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền. Hắn rất hài lòng về chuyện này, nhưng khi nghĩ tới nguyên nhân Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền nhẫn nhịn chịu đựng trước mặt hắn như vậy là vì sợ hắn làm cho tên phàm nhân thấp kém Triệu Vô Tâm hồn siêu phách lạc…
Nghĩ tới việc này, trong lòng Ma Tôn Dạ Phượng lại nổi lên ý đồ ác độc muốn tra tấn Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền.
Ma Tôn Dạ Phượng cố tình dùng tay phải trắng nõn với khớp xương rõ ràng của hắn nhéo ngân châm. Hắn linh hoạt xoay tròn ngân châm để nó chuyển động bên trong đầṳ ѵú trái của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền. Hai bên của đầṳ ѵú đều chảy ra máu tươi chói mắt, máu uốn lượn chảy dọc xuống da thịt trắng nõn của y tạo thành một đường dấu vết mập mờ.
“A a a… A a…!” Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền thật sự không thể chịu được việc Ma Tôn Dạ phượng cố ý xoay tròn ngân châm để tra tấn đầṳ ѵú trái của y. Đầṳ ѵú y chảy máu đầm đìa, đau đớn thấu tim nơi đầṳ ѵú khiến khóe môi y bật ra một tiếng kêu thảm thiết.
“Kêu hay thật.”
Ma Tôn Dạ Phượng mãn nguyện nghe tiếng rêи ɾỉ không chút rụt rè phát ra từ miệng Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền, hắn cảm thấy rất hài lòng nên tâm trạng cũng sung sướиɠ hẳn. Hắn cũng không tiếp tục cố ý tra tấn đầṳ ѵú bên trái đã sưng đỏ đẫm máu của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền nữa. Hắn cắm cây ngân châm thô dài kia vào phần thịt mềm trong đầṳ ѵú, vị trí cây ngân châm đâm xuyên qua cũng không lệch chút nào.
“Tiếp theo là đầṳ ѵú còn lại.”
Nói xong, Ma Tôn Dạ Phượng lấy cây ngân châm còn lại trong hộp gỗ ra. Đầu tiên, hắn vươn hai ngón tay xoa nắn đầṳ ѵú bên phải của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền rồi kéo mạnh. Đầṳ ѵú nhanh chóng bị lôi kéo tới sưng đỏ và dựng thẳng lên như một quả anh đào chín đỏ.
“Ư ư… Ư ư…” Môi mỏng hồng hào của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền bật ra một tiếng kêu yếu ớt nhưng không rụt rè như trước nữa. Đôi mắt phượng đen nhánh của y rũ xuống nhìn đầṳ ѵú bên phải của mình bị đùa giỡn tới mức sưng lớn đỏ bừng, đầṳ ѵú sưng to hơn một cỡ.
Ma Tôn Dạ Phượng cầm cây ngân châm thô dài thứ hai trong tay, cây ngân châm xỏ vào đầṳ ѵú phải đỏ bừng của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền. Hình ảnh cây ngân châm thô dài đâm xuyên từ đầṳ ѵú bên này sang đầu bên kia cực kỳ tàn nhẫn đẫm máu nhưng lại dâʍ đãиɠ đẹp đẽ.
“A a a… A a đau…!” Khóe môi mỏng hồng hào của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền tràn ra một tiếng kêu giống như tiếng rêи ɾỉ thảm thiết. Y phục nửa người trên của y đã cởi hết ra, y phục màu trắng rũ trong không trung. Vòng eo mảnh khảnh của y đang run rẩy, một mảng da thịt trắng nõn trước ngực y cũng lộ ra, hai đầṳ ѵú hồng nhạt lần lượt bị từng cây ngân châm thô dài đâm xuyên qua và chảy máu, một màu máu đỏ tươi mà chói mắt.
“Thanh Huyền, ngươi như thế này cũng đẹp quá đi. Cơ thể của ngươi trời sinh đã thích hợp chịu ngược đãi, ngươi nói xem có đúng hay không?”