Mang Miêu Cùng Đánh Chuyên Nghiệp

Chương 4

Một con mèo con xinh đẹp nhưng đáng thương a, vậy mà liền phải bị triệt sản?!

Bạch Cẩm quả thật là không thể tin vào tai của mình, như thế nào lại có người tàn nhẫn như vậy.

Phiếu cơm dài hạn của cậu là một người đẹp trai nhưng lại không có tình người a, vì cái gì lại có hứng thú với đại pi pi của cậu a.

Bạch Cẩm theo bản năng muốn chạy đi.

Bạch Cẩm cậu cho dù có làm một con mèo hoang lưu lạc, cũng tuyệt đối sẽ không nhận người này làm con sen cho cậu!

“Không cần.” Bác sĩ vội vàng nói, “Mèo con vừa mới tiêm xong vắc-xin phòng bệnh, còn không thể triệt sản.”

Bạch Cẩm!!!

Con người bác sĩ thật là tốt, cảm ơn bác sĩ đã bỏ qua cho đại pi pi của cậu!

Sở Nguyên không nghĩ là nuôi mèo lại phiền toái như vậy, muốn tiêm ba lần vắc-xin phòng bệnh, khảng cách giữa ba lần còn lâu như vậy.

Cũng không thể thuận tiện làm triệt sản.

Bác sĩ thấy Sở Thần nhíu mày, giải thích vài câu: “Mèo con hiện tại mới có hơn bốn tháng, vẫn chưa đến thời gian triệt sản. Hiện tại là tháng 10, kiến nghị là tháng tư sang năm lại đưa nó đến đây để triệt sản.”

Bạch Cẩm còn đang mừng thầm liền sửng sốt.

Nguyên lai đại pi pi của cậu là được tạm dừng thi hành hình phạt, còn có thời gian nửa năm, cậu liền phải trở thành thái giám?!

Bạch Cẩm ủ rũ, như thế nào lại có chuyện đáng sợ như vậy.

Sở Nguyên nhìn mèo con đang ngây ngốc, chỉ có thể đồng ý.

Theo đề cử của bác sĩ, Sở Nguyên lại mua sữa dê có dinh dưỡng cao thích hợp với mèo con.

Lấy những thứ này còn chưa tính.

Về đến nhà, Sở Nguyên nhìn phòng khách nguyên bản sạch sẽ giờ đây chất đầy đủ loài đồ vật cho mèo con, hít thở thật sâu.

Hắn không nên rãnh rỗi, như vậy sẽ liên không nhận nuôi con mèo này.

Sở Nguyên ném mèo con lên ghế sô pha, gọi điện thoại cho dì Vương, nhờ dì ấy lại đây hỗ trợ quét dọn một chút, tốt nhất là đem đồ vật của mèo về phân loại.

Dì Vương nhận được điện thoại còn có chút kinh ngạc, Tiểu Nguyên vậy mà nuôi mèo.

Như vậy cũng tốt, ít nhất còn có người bồi cạnh Sở thiếu.

Dì Vương nhìn thấy Bạch Cẩm, nhịn không được mà khen: “ Con mèo này thật trắng a, đôi mắt cũng thật đẹp.”

Bạch Cẩm đi ra ngoài một vòng đương nhiên là biết bản thân mình rất đẹp, ở trên sô pha giưo lên cái đầu nhỏ, , cái đuôi xinh đẹp nhẹ nhàng lay động, thật kiêu ngạo.

Vừa mới đắc ý, nhưng Bạch Cẩm nghĩ đến nữa năm sau phải triệt sản, cả ‘người’ đều không tốt.

Lập tức trở nên ủ rũ.

“Thật thông minh, chắc là nghe hiểu ta đang khen nó đi?” Dì Vương thật cao hứng, tin tưởng có con mèo đáng yêu như vậy bên cạnh bối thiếu gai, tâm tình của hắn nhất định sẽ tốt lên, “Thiếu gia, ngài cũng nên thường xuyên quay về Sở gia xem sao, cũng không thể để tiền trong nhà đều để lại cho con của hồ ly tinh kia. Nếu không thì đi viện điều dưỡng thăm mẹ ngươi a.”

Sở Nguyên làm bộ không nghe thấy, xua xua tay rồi đi lên lầu phát sóng trực tiếp.

Dì Vương nhìn bóng dáng của Sở Nguyên, dau lòng, Bạch Cẩm có chút tò mò, nghe cái người dì Vương này nói, giống như bên trong có nội tình.

Nếu là người lớn lên ở thành phố S, lền biết địa vị của Sở gia ở đây.

Cha ruột của Sở Nguyên là Sở Đàm Hùng, là nhà giàu số một ở thành phố S.

Nhưng hắn lại là loại bỏ vợ bỏ con, đạo đức cá nhân lại là khiến người ta không dám nói.

Năm đó Sở Đàm Hùng cưới con gái duy nhất của Sài gia là Sài Tư Dư, hai người xem như là môn đăng hộ đối, mọi người đều khen bọn họ là duyên trời tác hợp, trai tài gái sắc.

Ai biết Sở Đàm Hùng cưới Sài Tư Dư, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ bạch nguyệt quang năm đó.

Thậm chí trước lúc Sài Tư Dư sinh, vị bạch nguyệt quang kia liền sinh ra một đôi song sinh, con của tiểu tam còn lớn hơn con của chính thất một tuổi.

Nguyên bản những chuyện này Sài Tư Dư cũng biết, nhưng vị bạch nguyệt quang kia ở lúc Sài Tư Dư vừa sinh con xong, ở thời điểm ở cữ mang theo cặp song sinh tìm tới cửa.

Việc này làm mất hết mặt mũi của tiểu thư Sài gia, lúc ấy tức giận liền đuổi Sở Đàm Hùng đi.

Ai biết Sở Đàm Hùng không biết liêm sĩ, dứt khoát công khai hai đứa con riêng, dù sao Sài gia lúc đó như mặt trời lặn Tây Sơn, hắn mới không có sợ.

Sài Tư Dư hận cái người lòng lang dạ sói này đến chết, cha mẹ và người trong Sài gia đều khuyên nàng ly hôn, nhưng Sài Tư Dư chính là không chịu, nàng nói bản thân không có khả năng nhường vị trí đó cho tiểu tam. Chính là phải làm Sở phu nhân chính quy, nàng con sống một ngày, tiện nhân kia vĩnh viễn là tiểu tam.

Loại thái độ này đã chọc giận Sở Đàm Hùng, hai người tan ra trong không vui, tra tấn lẫn nhau hai mươi năm.

Sở Nguyên mở máy tính ra nhưng vẫn chậm chạp không phát sóng trực tiếp, thẳng đến khi bàn tay bị mèo con ăn vạ.

“Meooo~” Bản năng của Bạch Cẩm phát hiện tâm tình của Sở Nguyên không tốt, muốn đi đến bồi bên cạnh hắn.

Quan trọng nhất chính là, dỗ tốt con sen, nói không chừng liền không cần phải triệt sản.

Cậu hiện tại dù chỉ là một con mèo, nhưng cũng không nghĩ muốn làm một con mèo thái giám!

Sở Nguyên không nghĩ vật nhỏ này lại rất có linh tính, thế nhưng lại biết đi đến đây để an ủi hắn.

Lúc này cũng không muốn chơi game, dứt khoát tra cách nuôi mèo ở trên mạng, chơi game còn muốn phương pháp, nuôi mèo khẳng định cũng có yêu cầu.

Bạch Cẩm cũng nhìn xem, cậu hiện tại mới biết được mình phải uống nhiều nước, nếu không sẽ dễ dàng sinh bệnh!

Miêu Miêu đã biết, Miêu Miêu sẽ chăm uống nước!

Nhưng nội dung bên dưới lại làm cho Bạch Cẩm chấn kinh.

[Tri thức nuôi dưỡng mèo, triệt sản]

Mọi người đều biết, phiền não lớn nhất của việc nuôi mèo trong nhà chính là mèo phát tình, quá trình phát tình rất phiền, cho nên ở thời điểm mèo đủ tuôi, cần thiết triệt sản cho nó.

Như vậy đối với mèo, với chủ nhân đều là trăm lợi không hại.

Những người nuôi mèo ngàn vạn không nên không đành lòng, cự tuyệt triệt sản cho mèo, mọi người nhớ kỹ sao ~

Phía dưới giới thiệu một chút yêu cầu cần chú ý khi triệt sản cho mèo!

A a a như thế nào sẽ có account marketing viết về triệt sản a.

Bạch Cẩm vừa định nhảy lên bàn dẫm bàn phím, liền bị Sở Nguyên trực tiếp ngăn lại, đoạn nội dung này phi thường có ích, hắnphair lưu lại mới được.

Bạch Cẩm bị bắt phải nghiêm túc xem triệt sản cho mèo như thế nào, chợt cảm thấy phía dưới háng có chút lạnh làm sao bây giờ.

Xem xong trang này, Bạch Cẩm cảm thấy cả ‘người’ đều không tốt.

Cậu muốn tự bế một lát.

Nhưng vừa mới nhắm mắt lại, trong đầu đều là bác sĩ cầm kéo hướng cậu cười hắc hắc.

A a a thật đáng sợ!!!

Bạch Cẩm hiện tại xem nơi nào cũng cảm thấy không an toàn, đành phải dính sát vào người sống duy nhất trong biệt thự này.

Sở nguyên có chút bất đắc dĩ, sau khi từ bệnh viện thú cưng trở về đã được vài tiếng đồng hồ, dì Vương quét dọn vệ sinh xong đã về nhà, Mèo con vẫn là đi theo bên người hắn, một bước dều không rời.

Rõ ràng là buồn ngủ, nhưng chỉ cần hắn động đậy một chút, nó liền lậ tức trợn tròn đôi mắt, sợ hắn đi mất.

Chẳng lẽ mèo tiêm xong vắc-xin phòng bệnh sẽ không có cảm giác an toàn?

Tay Sở Nguyên cứng đờ mà duỗi lại, mất tự nhiên mà sờ sờ sau lưng bạch Cẩm, theo da lông bóng loáng mà sờ đi xuống.

Lòng bàn tay Sở Nguyên khô ráo ấm áp, đây là bàn tay được vô số account markting khen, càng là ngón tay làm mê muội vô số fans.

Có chút fan nam đều khen tay Sở Nguyên đẹp.

Quan trọng nhất là hắn đã dùng bàn tay này tạo ra vô số kỳ tích trên sân thi đấu.

Hiện tại có chút cứng đờ mà chậm rãi vuốt lông mèo.

Lông mèo mềm mại màu trắng mang theo mũi hương của sữa tắm, làm tâm tình của ngườ ta trở nên yên ổn.

Tâm tình bị nhiễu loạn bởi những lời nói của dì Vương thế nhưng kỳ dị được chữa khỏi.

Những chuyện xấu của Sở Đàm Hùng cùng hắn không có quan hệ, đi đến viện điều dưỡng Sài Tư Dư khẳng định sẽ oán giận, hơn nữa Sài Tư Dư cũng xem hắn không vừa mắt.

Chỉ cần hắn đi qua, chính là liên tục oán giận.

Trước kia Sở Nguyên đã từng khuyên nàng ly hôn, nhưng căn bản đều vô dụng.

Nghĩ đến những chuyện đó làm tâm tình của Sở Nguyên trở nên bực bội.

“Meooo~” Bạch Cẩm được vuốt thật sự rất thoải mái, động tác của Sở Nguyên không nặng không nhẹ, làm cậu thực thoải mái đến muốn đi ngủ.

Không đúng.

Cậu lại không phải thật sự là mèo, vì cái gì bị vuốt thoải mái sẽ chủ động lộ ra cái bụng?!

Bạch Cẩm ngây ngẩn cả người, vãn là sửng sốt vì động tác lộ ra cái bụng cảu mình.

Chẳng lẽ cậu xuyên qua thành mèo, có tập tính của loài mèo?!

A a a cậu không thể tiếp thu chuyện này.

Sở Nguyên nhìn mèo con chủ động lộ ra cái bụng mềm mại, cũng có chút giật mình.

Hắn xem thông tin trên mạng nói, mèo chủ động lộ ra cái bụng có nghĩa là tín nhiệm đối với chủ nhân.

Con mèo này có vẻ dễ nuôi, hắn cũng không có làm cái gì, mèo con thật ngoan ngoãn.

Sở Nguyên vuốt sau lưng của mèo con đã thuận tay, đột nhiên đυ.ng đến cái bụng mềm mại của nó còn có chút không dám tin tưởng.

Quá mềm, giống như là đám mây bằng bông.

Trách không được có nhiều người thích vuốt mèo như vậy, hoá ra là có cảm giác như thế này.

Vuốt được một lúc thì mèo con ôm lấy cánh tay hắn, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, có chút ngốc.

“Về sau ngươi gọi là Miêu Miêu, nghe có hiểu không?” khóe miệng Sở Nguyên kiều kiều, không biết bản thân mình cùng một con mèo nói cái gì, nó lại nghe không hiểu, “Ai nói ngươi cả ngày kêu miêu miêu, ồn muốn chết.”

Bạch Cẩm rốt cuộc biết được nguồn gốc của cái tên miêu miêu này!

Thế nhưng là ghét bỏ cậu vẫn luôn kêu miêu miêu.

Kia còn không phải muốn làm ngươi vui vẻ, ngươi vui vẻ, mới có thể làm con sen cho ta a!

Bạch Cẩm đương nhiên nói không nên lời câu này, chỉ có thể lại kêu miêu miêu vài tiếng.

Nhưng kêu một chút thì âm thanh của Bạch Cẩm biến điệu.

Cậu xác định, con sen này là biếи ŧɦái!!!

Sở Nguyên cũng cảm thấy không thích hợp, hắn lúc mới bắt đầu vuốt bụng của mèo con chỉ là nhẹ nhàng sờ hai cái, lúc sau thuận tay sờ tiếp, chỉ là cảm thấy trên bụng của Miêu Miêu có mấy cái nhô lên, rất là kỳ quái.

“Đây là cái gì? Không phải là khối u đi?” Sở nguyên vừa mới nói xong, trong lòng lập tức phủ nhận.

Hôm nay vừa đi bệnh viện thú cưng, nếu có vấn đề bệnh viện sẽ báo.

Sở Nguyên lại sờ hai cái, cảm giác nhô lên càng rõ ràng.

Bạch Cẩm thét chói tai chạy trón, cả người nóng như lửa đốt.

Mẹ ơi, cậu có khả năng không phải là mèo, nhưng Sở Nguyên thật sự không phải là con người!!!

Sở Nguyên sao lại có thể sờ đầu ti của mèo con!!! Cậu là mèo đực a.

Bạch Cẩm lúc này nếu là người, khẳng định toàn thân hồng thấu, đáng tiếc cậu chỉ là mèo, cái đuôi bi dọa dựng lên thẳng đứng, toàn thân run bần bật xông vào một căn phòng.

Ngươi không cần đi lại đây a.

Ô ô ô còn tưởng là tránh né được sáu bàn tay thì lúc sau liền có thể nhẹ nhàng, như thế nào còn có đại ma đầu khi dễ mèo như thế này a.

Sở Nguyên bị dọa bởi phản ứng của Miêu Miêu, lên mạng tra một lúc mới biết hắn vừa rồi là sờ trúng cái gì.

Thảo, tính sai.

Thẳng đến lúc Sở Nguyên cảm thấy buồn ngủ, còn thấy Miêu Miêu trốn ở phía sau tấm rèm, mở to đôi mắt xem trộm hắn.

Bạch Cẩm không nghĩ tới chính mình hoảng quá không chọn đường, thế nhưng lại chạy vào phòng của đại ma đầu, cậu lúc này chạy trốn còn kịp không?

“Lại đây.” Sở Nguyên giữa thói ở sạch và cho Miêu Miêu lên giường làm ra lựa chọn, thả một cái đệm bên cạnh cho Miêu Miêu.

Thấy Miêu Miêu không đi tới, mày Sở Nguyên khẽ nhíu lại: “Sẽ không sờ ngươi.”

Bạch Cẩm bán tín bán nghi, lựa chọn giữa sàn nhà lạnh băng và cái đệm, lựa chọn cái đệm lông xù xù.

Nhưng cậu nằm trên cái đệm, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Sở Nguyên, chỉ cần hắn lại đây, cậu liền lập tức chạy trốn.

Chính là không ở bên người Sở Nguyên, cậu sẽ gặp ác mộng.

Nhắm mắt lại đều là cái kéo để triệt sản, răng rắc răng rắc, một đao một cái đại pi pi.

Cậu thật là một con mèo con đáng thương.

Sở Nguyên cùng mèo con đối diện một lúc, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

Con mèo này giống như là nghe hiểu hắn nói chuyện?

Chẳng lẽ nó không phải là bị thiểu năng, mà là một con mèo thiên tài?

“Không hổ là mèo mà ta nuôi, là một cái thiên tài.”

Sở Nguyên nói xong liền tắt đèn, hô hấp đều đều, thực mau liền tiến vào mộng đẹp.

Bạch Cẩm lăn lộn một ngày, rốt cuộc không chống đỡ được cái đầu nhỏ, ghé vào trên đẹm mà ngủ.

Nhưng ngủ ngủ, Bạch Cẩm tìm đựơc nguồn nhiệt càng thoải mái, chui đầu hướng vào bên trong, tiếp tục ngủ say.

Thẳng đến ngày hôm sau bị Sở Nguyên xách lên.

“Ai cho phép ngươi bò lên giường?”