Mang Miêu Cùng Đánh Chuyên Nghiệp

Chương 3

[Là ta điên rồi hay là Sở Thần điên rồi, hắn là đang nói cái gì a?]

[Sở Thần có người yêu, Sở Thần có người yêu?]

[Ta không tin cái này là thật!!!]

Vừa rồi các fans đang thảo luận vì sao Sở Thần khong cao hứng, nghe đực câu hắn nói: “Còn biết đường về nhà, đã đi dâu, quả thật là muốn điên có được không.”

Vô thanh vô tức, Sở Thần của bọn họ vạn năm là cẩu độc thân đều muốn yêu đương?

Cả người của Bạch Cẩm càng là cứng đờ, cậu có cảm giác giống như là bị bắt quả tang nɠɵạı ŧìиɧ, làm sao bây giờ.

Phi phi phi, người và mèo là khác nhau, sao lại có ý tưởng dơ bẩn như vậy được.

“Meooo~” Bạch Cẩm làm bộ như là bản thân mình cái gì cũng không biết, hướng hắn kêu meo meo.

Sở nguyên cười nhạo: “Đừng tưởng là bán manh như vậy thì ta sẽ tha thứ cho ngươi.”

Tuy rằng là không nghĩ chính mình sẽ nuôi dưỡng nó, nhưng với con mèo con này tự ý chạy đi ra ngoài là hai việc khác nhau.

Trong lúc bọn họ một người một mèo đang đối thoại(nói chuyện), bình luận không ngừng.

Còn có người lưu lại đoạn video này sau đó đăng lên diễn đàn cùng Weibo.

“A a a a Sở Thần cũng sẽ yêu đương sao?!!”

“Tính chiếm hữu thật lớn a.”

“Ô ô Sở Thần của ta.”

Nhưng cũng có fan cẩn thận xem đi xem lại đoạn video nhiều lần, đưa ra nghi hoặc: “Các ngươi không nghe được ở phân đoạn 1 phút 20 giây, có âm thanh mèo kêu sao, Sở Thần là đang cùng miêu nói chuyện đi?”

Bình luận này vừa lên, lập tức có người cười nhạo hắn: “Sở Thần muốn yêu đương thì cs làm sao? Các fan nữ các ngươi là không muốn thừa nhận.”

Fans mới nãy?!

“Gia gia ngươi, ta là nam có được không?!”

Bởi vì đoạn đối thoại khôi hài này, không ít người thật sự đi xem lại ở thời điểm 1 phút 20 giây như fan nam nói.

Đúng thật là nghe được âm thanh của mèo kêu.

Chẳng lẽ Sở Thần đúng thật là đối thoại cùng một con mèo?!

Chờ mọi người phản ứng lại muốn vào phòng phát sóng trực tiếp của Sở Thần để hỏi xem có đúng hay không lúc đó là đang nói chuyện với meo, Sở Nguyên đã offline.

Khổ sở.

Thật muốn cột Sở Thần vào ghế phát sóng trực tiếp ba ngày ba đêm.

Sở Nguyên không biết ý tưởng đáng sợ của các fan của mình, hắn lạnh mặt nhìn tiểu sửu miêu, đang suy nghĩ nên ném nó đi như thế nào.

Vừa nãy muốn đi liền đi, bây giừo còn trở về làm gì.

Cũng giống như Sở Nguyên không biết ý tưởng các fan, Bạch Cẩm cũng không biết người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì!

Sau khi trải qua sáu bàn tay sờ mó mình, trong đầu Bạch Cẩm hiện lên một ý niệm.

Cậu nhật định phải côn lấy đùi của người này!!!

Có ai sẽ không thích vuốt mèo con đâu, có thể nghĩ là do cậu đáng yêu như vậy, mặc kệ là ai nhặt được, đều sẽ không tránh khỏi kết cục bị sờ mó.

Trừ bỏ người trước mắt này!

Từ lúc gặp đến giờ, người này chỉ dùng khăn giấy lót tay sau đó xách cậu lên.

Tuy rằng tư thế kia có chút chướng tai gai mắt, nhưng hắn sẽ không bị hủy đi trong sạch a!

Nói cách khác, người trước mắt này là người hoàn mỹ nhất để nuôi dưỡng cậu.

Đối mắt Bạch Cẩm phát sáng, chủ động ngồi bên cạnh người này, đầu nhỏ lông xù xù đảo quanh trong tầm tay của người đàn ông.

Cậu đã dùng chiêu bán manh của mình.

Sau bốn năm phút, Bạch Cẩm cảm giác đầu mình choáng váng.

Không thể nào, mèo cũng sẽ không đứng vững vì như vậy sao?

Sau đó Bạch Cẩm liền ngã nhào vào đùi nam nhân, trên đùi còn mang theo cơ bắp.

Ô ô ô cậu cũng muốn có cơ bắp như vậy!

Tuy rẳng cảm giác nằm trên đùi rất thoải mái, nhưng không thể chiếm tiện nghi của người ta.

Bạch Cẩm lặng lẽ di chuyển, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Sở Nguyên.

Vẽ mặt của ngừi này vẫn lãnh khốc vô biểu tình, đối với động tác của cậu không có phản ứng.

Sở Nguyên từ trước đến này chưa gặp con mèo nào ngốc như vậy.

Có thể đem chính mình làm đến choáng váng.

Con mèo này không phải là thiểu năng đi?

Ôm cái ý tưởng này, trong nhóm bạn bè Sở Nguyên bổ sung thêm một câu trong tin tức nhận nuôi mèo, có thể là mèo bị thiểu năng, nhận nuổi cẩn thận.

[CY: Trong nhà có một con mèo xấu xí màu trắng đi vào, thực xấu, ai muốn nhận nuôi có thể liên hệ với tôi.]

Đây là tin nhắn hôm qua Sở Nguyên nhắn trong nhóm bạn bè.

Bên dưới có không ít người trả lời lại, nhưng đều bị miêu tả của Sở Nguyên dọa.

[Bình Duệ: Sở Thần, tốt xấu cũng thêm cái ảnh chụp a!]

[Long đội: Xấu là xấu cỡ nào?]

[Mạc Tử Lâm: Sở Thần, mèo có xấu ta cũng muốn nuôi!]

[Kỳ Phàm: Mạc Tử Lâm câm miệng, một mình đi đấu hình thức huấn luyện đi.]

Những tin nhắn phía dưới đều là hỏi Sở Nguyên muốn cái ảnh chụp.

Một người cảm thấy mèo có xấu cũng không xấu quá đi, vẫn là có ý muốn muốn nhận nuôi, Bình Duệ lại càng là trực tiếp nói với Sở Nguyên là chính mình muốn nhận nuôi.

Bình Duệ là Giám đốc chiến đội – chiến đội Y trước kia của Sở Nguyên.

Nhìn thì có vẻ là muốn nhận nuôi mèo, thực tế là đang tim cơ hội nói chuyện với Sở Nguyên, khuyên hắn mùa giải sau quay về tiếp tục thi đấu.

Nhưng Bình Duệ thấy Sở Nguyên bổ sung thêm một câu, có thể là mèo bị thiểu năng, lập tức muốn rút lui.

Chẳng lẽ là loại không biết chôn cát mèo, ban đêm phải chơi parkour, còn cắn chủ nhân sao/

Một câu mèo bị thiểu năng.

Khuyên lui mọi người bạn bè của Sở Nguyên.

Không được không được, mèo bị thiểu năng để lại cho Sở Thần là tốt nhất.

Ngay cả Bình Duệ cũng cắn răng kiếm cớ không nhận nuôi con mèo này, cuối cùng có lương tâm mà nói với Sở Nguyên: “Sở Thần ngươi chú ý một chút, mèo bị thiểu năng có khả nắngex không dùng chậu cát mèo!”

Sở nguyên thu hồi di động, mang ghẻ mặt ghét bỏ mà nhìn tiểu sửu miêu đang thấy ngôi sao bay đầy trên đầu, chậm một tiếng: “Phải làm sao bây giờ? Cũng chưa có người nà muốn nhận nuôi ngươi.”

Bạch Cẩm còn không biết chính mình không duyên không cớ mà nhiều thêm một cái ô danh, đang tận lực dùng cái đầu nhỏ lông xù xù cọ vào lòng bàn tay của người đàn ông.

Mới còn được vài cái, thay nam nhân vẫn dứt khoát lưu loát lấy tay ra.

“Tính, vẫn là ta nuôi dưỡng ngươi đi”

Mèo bị thiểu năng mà ném cho người khác là không tốt.

!!!

Bạch câm khϊếp sợ, cậu rốt cuộc bằng kỹ thuật bán manh của mình, chinh phục được người lạnh lùng trước mắt sao?

Ô ô ô quả nhiên mèo con bán manh là rất hữu dụng.

Không ai có thể phớt lờ sự đáng yêu của mèo con!

Bạch Cẩm nghĩ rất tốt đột nhiên trong bụng phi thường không thoải mái.

Giống như là, muốn ị phân.

Bạch Cẩm sửng sốt, cậu là một con mèo con, một lát đi xong còn phải chôn phân cho chính mình??!

Cậu không thể tiếp thu việc này!!!

Nhưng bụng thật sự khó chịu không thể nhịn được, Bạch Cẩm chỉ có thể cắn răng đi tìm chậu cát mèo giải quyết vấn đề khó nói này.

Cậu đi chưa được hai bước, liền thấy phiếu cơm ngắn hạn mới chuyển thành phiếu cơm dài hạn đi theo phía sau cậu, mặt như đang suy nghĩ gì đó.

Mặt Bạch Cẩm đỏ lên, sao có thể giải quyết vấn đề khó nói trước cái người luon lạnh mặt này chứ!

Cậu có thể nhịn, nhưng là bụng nhịn không nổi.

Bạch Cẩm nhắm mắt lại thôi miên chính mình, cậu chỉ là một con mèo, một con mèo con.

Sau khi Bạch Cẩm giải quyết xông vấn đề khó nói liền lập tức vọt tới bên ngoài rửa trảo trảo của mình, cậu là một con mèo chỉ thích sạch sẽ.

Ai biết là vừa mới quay trở lại, liền thấy phiếu cơm dài hạn vè mặt hài lòng, trong miệng còn nói cái gì đó, đáng tiếc là cách quá xa, Bạch Cẩm không nghe thấy.

Nếu quyết định nuôi dưỡng mè con, Sở Nguyên chuẩn bị mang mèo con đi bệnh viện thú cưng tắm rửa làm kiểm tra.

Nguyên bản là thời gian nghỉ ngơi, tất cả đều bị một con mèo quấy rầy.

Đến bệnh viện thú cưng, Bạch Cẩm thở phào nhẹ nhõm, xem ra người này thật sự là muốn nuôi cậu, không uổng công hai ngày này cậu bán manh.

Bác sĩ thấy Sở Nguyên, trở nê khϊếp sợ mở lớn đôi mắt.

Đây là Sở Thần đang sống sờ sờ?!

Nhưng hiện tại là thời gian khám bệnh, bác sĩ cố nén lại kích động, hỏi tình huống của mèo con trước.

“Nhìn rất khỏe mạnh, một lát lấy máu làm kiểm tra tỉ mỉ, không có vấn đề gì liền tiêm vắc-xin phòng bệnh là được.”

Bác sì một bên nhìn mèo con, một bên nói: “Tên của ngài cùng tên của mèo con là gì, tôi phải ghi lại một chút.”

Tuy là nói như vậy, Nhưng bác sĩ đã ghi hai chữ Sở Nguyên ở chỗ chủ nhân của mèo.

Ô ô ô Đây là Sở Thần a, trò chơi Chiến Thần Liên Minh nổi tiếng toàn cầu, Sở Thần lại là đại thần đỉnh lưu của trò chơi này, phàm là người chơi qua trò chơi này không ai là không biết hắn.

Sở Nguyên không chút để ý, mở miệng: “Tôi tên là Sở Nguyên, còn mèo con...”

Sở Nguên ghét bỏ liếc nhìn mèo con một cái rồi nói: “Tiểu sửu miêu?”

Bác sĩ kém chút nữa liền cười thành tiếng: “Mèo con này cảu ngài thật ra không có xấu, gọi là Cháuie, là chủng loại trong nước. Hiện tại nó vẫn còn nhỏ, chờ sang năm lông mọc thêm liền trở nên đặc biệt xinh đẹp.”

Nhắc tới mèo con, bác sĩ đĩnh đạc mà nói, nhìn thấy Sở Thần cùng mèo con trong l*иg ngực của Sở Thần đều đang nhìn mình, lập tức vực dậy tinh thần: “Chausie loại đẹp nhất là toàn thân màu trắng, dôi mắt xanh lam. Trước kia tôn sừng là hai màu mắt, nhưng mèo loại này lại dễ dàng điếc tai. Cho nên giống mèo Chausie của ngài là loại đỉnh cấp.”

“Nhưng hôm nay tiêm vắc-xin phòng bệnh, không thể tắm rửa cho nó.”

Sở Nguyên đầy mặt không thể tin, liền nó, còn là loại đỉnh cấp?

Tuy rằng hôm qua sau khi xử lý sạch sẽ thì đẹp lên không ít, nhưng cũng không có khoa trương như vậy đi.

“Ngài chuẩn bị đặt tên cho nó là cái gì?” Bác sĩ hỏi lại.

Sở Nguyên nghĩ đến tiểu sửu miêu cả ngày đều kêu miêu miêu, trực tiếp đặt tên: “Miêu Miêu. Sở Miêu Miêu.”

Bạch Cẩm vừa mới nghe bác sĩ khen cậu đẹp a!

Hơn nữa cái tên Miêu Miêu này, giống như cũng không có sai?

So với những cái tên kỳ quái khác thì đã rất tốt rồi.

Quan trọng nhất chính là, cậu rốt cuộc biết được tên người nuôi cậu là gì.

Sở Nguyên, tên cũng rất dễ nghe.

Bạch Cẩm được hộ sĩ đưa đi vào, cậu rốt cuộc cũng không phải thật sự là mèo, biết đây là tốt cho cậu, căn bản không giãy giụa, ngoan ngoãn.

Các khách hàng bên cạnh nhìn thấy như vậy đều hâm mộ.

“Mèo của nhà ta chỉ cho ta ôm, người khác ôm một chút liền muốn cắn người, con mèo này thật ngoan.”

“Đúng vậy, đúng vậy, mỗi lần muốn tắm rửa đều giống như đánh giặc. Thật hâm mộ a.”

“Con mèo này mottj chút cũng không sợ người a.”

Mặt Sở Nguyên càng nghe càng đen.

Nhìn xem mèo của nhà người ta, căn bản sẽ không đi lung tung, còn không cho người khác ngoài chủ nhân ôm.

Sở Nguyên gọi hộ sĩ lại: “Lại kiểm tra một chút, con mèo này có phải hay không bị thiểu năng.”

Thiểu năng?!

Bạch Cẩm không thể tin vào lỗ tai của chính mình.

Cậu một cái thanh thanh bạch bạch, là mèo con hoạt bát đáng yêu, thế nhueng lại bị hoài nghi là thiểu năng?!

Cậu còn đang khϊếp sợ vì lời nói của Sở Nguyên, tiểu tỷ tỷ hộ sĩ che lại tai của cậu, đối với người bên trong nói: “Lại thêm một hạng mục, kiểm tra hành vi xem có vấn đề hay không.”

Lời nói của chị gái hộ sĩ tuy rất uyển chuyển! Liền là nàng đã che lại tai của cậu!

Cậu cũng là vẫn nghe được a, muốn kiểm tra xem cậu có phải là bị thiểu năng hay không.

Sao lại đối với mèo con tàn khốc như vậy.

Sau một tiếng rưỡi, Bạch Cẩm được đưa ra ngoài.

Bác sĩ cũng đã thành công có được chữu ký của Sở Thần, vui vẻ mà xem kết quả kiểm tra: ‘Phi thường khỏe mạnh, chính là có chút gầy, ăn một chút thịt tươi bổ sung liên tốt. Vắc-xin phòng bệnh cũng đã tiêm tốt, ba ngày sau lại đến tiêm bổ sung, trí lực cũng không có vấn đề gì.”

Nghe bác sĩ sửa lại án sai cho mình, Bạch Cẩm nước mắt lưng tròng, trong lòng tràn ngập cảm kích.

Cẩm ơn bác sĩ đại nhân đã trả lại trong sạch cho miêu miêu!

Bất quá Bạch Cẩm nước mắt lưng tròng chủ yếu là do tiêm vắc-xin phòng bệnh quá đau, trở lại trong tay Sở Nguyên liên hướng vào trong l*иg ngực của hắn.

Miêu miêu muốn tự bế.

Sở Nguyên gật đầu, xách mèo con ra, hỏi một vấn đề cuối cùng: “Có thể thuận tiện triệt sản cho nó hay không?”

Triệt sản?!