Mang Miêu Cùng Đánh Chuyên Nghiệp

Chương 2

Nhỏ??

Nam nhân không muốn nhất là nói của mình nhỏ!

Bạch Cẩm điên cuồng giãy giụa, sĩ khả sát bất khả nhục, vì cái gì muốn xem nơi đó của cậu!

Nhưng sức lực của tiểu miêu miêu ở trước mặt Sở Nguyên là không đáng nhắc tới.

“Đừng nhúc nhích, ta xem ngươi có bị thương hay không.” Âm thanh Sở Nguyên trầm thấp hơi mang từ tính, xác nhận tiểu sửu miêu xác thật không có vấn đề gì, lúc này mới buông tay ra.

Nguyên bản bộ lông hỗ độn bị như vậy có vẻ ngã trái ngã phải, mắt thường có thể thấy được Sở Nguyên ghét bỏ.

Một người một miêu đang ở đối diện, liền nghe được bụng miêu miêu kêu lên.

Sở Nguyên đứng lên cho nó cắt đốt lửa chân tràng(tui ko biết dịch sao lun), âm trắc trắc nói: “Ăn đi, bữa tối cuối cùng.”

Lời này nói ra lúc ban đêm không bật đèn, có vẻ có chút đáng sợ.

Bạch Cẩm rùng mình một cái, dùng tốc độ nhanh hơn ăn cơm, mười phần cơm khô miêu.

Cơm no nước đủ, Bạch Cẩm mới tự hỏi về sau thì phải làm sao bây giờ.

Cậu chỉ là một cái tiểu miêu miêu, nếu sinh hoạt ở bên ngoài, khẳng định sẽ còn gặp tình huống bị chó hoang đuổi theo.

Nếu có thể tìm được một người nuôi nó thì quá tốt!

Bạch Cẩm nhìn nam nhân bên cạnh đang chơi di động, này còn không phải là có một con sen sao?

Bằng vào miêu miêu mị kực của cậu, còn có thể không thu phục được nam nhân này hay sao?

Nghĩ như vây, Bạch Cẩm cọ đến trong tầm tay nam nhân, thành công đem chính cái bụng của mình lộ ra tới: “Miêu~”

Bạch Cẩm nhìn nam nhân ghét bỏ mà cách ra xa chút.

“Vẫn là chỉ trà xanh miêu.” Nói, nam nhân mở cửa ra, chỉ chỉ bên ngoài, “Đi ra ngoài đi, trả tự do lại cho ngươi.”

Lúc nãy sau khi Bạch Cẩm gây rắc rối, nam nhân lập tức đóng tất cả các cửa là muốn trừng phạt nó.

Cuối cùng bắt được nhưng lại không đến mức cùng một tiểu miêu so đo.

Cho ăn cho uống, đã là tận tình tận nghĩa.

Bạch Cẩm không nghĩ tới, còn có người không tiếp thu miêu miêu bán manh.

Cậu làm bộ không nghe hiểu nam nhân nói gì, lại cố ý kêu vài tiếng, một bên kêu một bên hướn đến chân nam nhân cọ cọ.

Cầu xin ngươi, dưỡng ta đi.

Hiển nhiên là Sở Nguyên không nghe hiểu những lời này, chỉ cảm thấy đôi giày này là không thể muốn, dứt khoát dùng khăn giấy xách theo tiểu miêu đi ra ngoài.

Thời điểm đi qua cửa kính, Sở Nguyên dừng lại bước chân, chỉ miêu miêu hiện ở trong: “Ngươi lớn lên nhìn như vậy còn bán manh?”’

Sở Nguyên sau khi nói xong cảm thấy có chút buồn cười, chính mình cùng một cái miêu nói cái gì a, cậu lại không hiểu.

Miêu trường mao dơ hề hề có vẻ mặt mày xám tro, trảo trảo té ngã đỉnh đều có hôi, muốn nói là đặc biệt dơ cũng không phải, nhưng loại như Sở Nguyên có thói quen ở sạch khẳng định là chịu không nổi.

Bạch Cẩm khϊếp sợ, chẳng lẽ nam nhân này không biết cái gì gọi là tiềm lực cổ sao?

Trường mao, đôi mắt màu lam, khuôn mặt đáng yêu.

Miêu miêu như vậy đều là tiềm lực cổ!

Bạch Cẩm bị thả ở đường cái bên biệt thự, chung quanh đen nghìn nghịt, nơi nơi đều là cậy cối và bụi cỏ.

“Đi nhanh đi, ta sẽ không dưỡng miêu.” Sở Nguyên lãnh khốc nói.

Bạch Cẩm chỉ cảm thấy xung quanh hết thảy đều là khổng lồ, lấy thị giác của miêu miêu tới xem, tất cả đồ vạt đều là cực đại quá mức.

Cây cối bên cạnh đột nhiên rung động, Bạch Cẩm sợ tới mức run lên, bay nhanh nhảy đến tỏng l*иg ngực của Sở Nguyên, sợ tới mức run bần bật.

Sở Nguyên sửng sốt, vật nhỏ ở trong lòng ngực vẫn luôn run rẩy, móng vuốt nắm chặt hắn, nhưng lại rất có chừng mực, chỉ là dùng thịt lót lay quần áo của hắn.

Trong miệng còn không ngừng kêu miêu miêu.

Kỳ quái, một con miêu lưu lạc, còn có thể sợ hãi hoàn cảnh này sao?

Không phải Sở Nguyên tàn nhẫn muốn ném cậu, miêu này vừa nhìn chính là lưu lạc khắp nơi, hẳn là sẽ không sợ hãi bên ngoài mới đúng.

Một lát sau Bạch Cẩm mới buông tay ra.

Cậu mới vừa rồi chỉ là phản ứng theo bản năng của miêu miêu, lần này sẽ vực dậy tinh thần.

Không phải là tìm con sen khác sao? Chỉ bằng tính cách ngoan ngoãn cùng trí tuệ thông minh của cậu, nhất định sẽ tìm được con sen so với nam nhân này còn soái hơn!

Bạch Cẩm lại từ trong lòng ngực Sở Nguyên nhảy xuống, quay đầu lại nhìn thoáng qua hắn, lập tức quay lại vươn móng vuốt thử thăm dò đi phía trước.

Cậu không sợ, cậu không sợ.

Đi đường ban đêm mà thôi, cậu trước kia tiết tự học buổi tối thời điểm về nhà, không biết đã bao nhiêu lần đi đường lúc đem khuya.

Không biết sợ hãi làm Bạch Cẩm lại run run, nỗ lực lấy hết can đảm đi về phía trước.

Cậu chỉ cần tim được cho bản thân mình một cái thùng giấy nhỏ là được, vượt qua tối đêm nay, ngày mai nhất định sẽ có con sen mới!

Bạch Cẩm hít thở thật sâu, chuẩn bị chạy nhanh về phía trước.

Chân trước vừa mới nâng lên, cả người đột nhiên bay lên không trung.

Không tốt! Cậu cái này miêu miêu còn có pháp lực sao? Chẳng lẽ cậu không phải cái gì miêu miêu, thực ra là miêu yêu?

“Tính, thu lưu ngươi một đêm.”

Âm thanh nam nhân vang lên.

Bạch Cẩm thất vọng, không phải là miêu yêu, là bị người xách lên.

Từ từ, Bạch Cẩm nỗ lực ngẩng đầu đối diện với nam nhân: “Miêu miêu ~”

Tốt a, có cái phiếu cơm ngắn hạn.

Ôm ấp hôn hít mèo con mà cậu chờ mong căn bản không xuất hiện, nam nhân tìm một cái thảm không cần ném tới phòng khách: “Hôm nay liền ngủ ở chỗ này.’’

Nói xong Sở Nguyên nhận thấy không đúng, vật nhỏ này ị phân đi tiểu thì phải làm sao bây giờ?

Sở Nguyên lập tức mua một chút cát mèo.

Nhưng mua cát mèo liền phải mua chậu đựng cát mèo.

Cửu hàng thú cưng thấy Sở Nguyên khôg quen thuộc các đồ vật của mèo, lập tức nói: “ Miêu miêu nhà ngài vừa mới đưa về sao? Bằng không mua chút đồ ăn cho mèo đi, tiện cho việc cho ăn.”

Sở Nguyên xác thật lười phải làm giăm bông để cho miêu: “Hảo.”

“Còn có đồ chơi cho mèo, có thể tăng tiến cảm tình của chủ nhân với sủng vật.”’

Thời điểm đám người đưa đồ vật tới, Sở Nguyên lạnh mặt.

Nuôi mèo một ngày liền yêu cầu đồ vật nhiều như vậy, quá phiền toái.

Bạch Cẩm hông thể tin được hai mắt của mình, hai cái rương to đều là đồ vật của cậu! Hơn nữa Bạch Cẩm có loại xúc động muốn chui vào rương.

Giống như là phản ứng bản năng trong máu.

Bên kia Sở Nguyên còn đang lâyd đò chơi cho mèo cùng thức ăn mèo cho cậu, Bạch Cẩm đã chui vào chỗ sâu nhất trong rương ngủ rồi.

Tay Sở Nguyên đang ở trong rương lấy đồ vật dừng một chút, vừa mới người của cửa hàng thú cưng có nói, này vẫn chỉ là tiểu nãi miêu, thời gian ngủ dài là bình thường.

Thảo, hắn không cần những tri thức vô dụng này.

Ngày mai liền mang đồ vật cùng mèo đều cùng nhau đuổi ra khỏi nhà.

Sớm biết chỉ nuôi mèo một ngày mà phiền toái như vậy, còn không bằng cho nó ở ngoài tự sinh tự diệt.

Bất quá Sở Nguyên nhớ tới tiểu sửu miêu thử tihs mà đi ra ngoài, toàn bộ cơ thể run run rẩy rẩy, nhìn đáng thương vô cùng.

Sở Nguyên liếc mắt nhìn tiểu sửu miêu một cái.

Mỗi ngày làm một việc tốt, ngày mai sẽ gặp việc tốt.

Sáng sớm hôm sau.

Bạch Cẩm tỉnh lại còn có chút mê mang, nhìn xem hết thảy xung quanh mới nhớ tới.

Hắn đã là cái tiểu miêu miêu.

Hơn nữa vẫn là không ai muốn tiểu miêu miêu.

Bạch Cẩm nhìn nước mà nam nhân đã chuẩn bị cho cậu, uóng trước no lúc sau, nhìn vào cửa kính bắt đầu chải vuốt bộ lông lộn xộn, còn có móng vuốt nhỏ dơ hề hề.

Không rửa không biết, rửa một cái bị dọa nahyr dựng.

Một chén nước trở nên đen tuyền, Bạch Cẩm mới sạch sẽ lên, vừa định vẩy lông, lại sợ hãi làm nước vung đầy phòng, trộm đi đến bên ngoài dùng sức vẩy lông.

Mới vừa đi vài bước, Bạch Cẩm bị chấn kinh rồi.

Phía sau biệt thự, thế nhưng có một cái bể bơi!

Bạc Cẩm chậm rãi đi đến gần, chậm rãi rửa sạch những dơ bẩn trên người, tiếp tục dùng trảo trảo chải lông.

Cậu hôm nay muốn tìm con sen mới, cần thiết phải đem bản thân mình xử lý đến xinh xinh đẹp đẹp.

Sở Nguyên ngủ đến giữa trưa thì đi xuống lầu, chính giữa sô pha có tiểu miêu thuần trắng trường mao đang híp híp mắt nằm phơi nắng, cái mũi lỗ tai phấn phấn, xinh đẹp rụt rè dựa vào bên gối ôm, bởi vì hắn đến gần, chậm rãi mở to đôi mắt.

Đôi mắt màu alm mang theo lười biếng do vừa mới tính giấc.

“Miêu.”

“Thời gian một buổi tối, ngươi là đi chỉnh dung?” Sở Nguyên khϊếp sợ, cái này vẫn là con mèo con xấu xí hôm qua sao?

Bạch Cẩm nhìn con sen, cao hứng lại miêu một tiếng.

Xem đi, đều đã nói cậu là tiềm lực cổ.

Sở Nguyên sờ sờ cằm: “Không tồi, như vậy tương đối tốt để đưa nuôi.”

Bạch cẩm bán manh lùi về móng vuốt.

Quả nhiên là con sen lâm thời, vô tình vô nghĩa, vô cớ gây rối!

Thấy mèo con không để ý tới hắn, Sở Nguyêncungx không tức giận, hắn hôm nay tính toán mở phát sóng trực tiếp, rốt cuộc là ngày hôm qua đã cho các fan leo cây.

Nhưng nhiều them một con mèo, tổng là muốn suy xét nó.

Sở Nguyên nhìn đồ vạt bên cạnh mua tới, mở miệng: “Tính, Lại tha cho ngươi một ngày.”

Không công phu đem nó đưa đi ra đi.

Tuy rằng phiếu cơm ngắn hạn nói như vậy, nhưng Bạch Cẩm vẫn quyết định ra ngoài đi dạo.

Làm một con mèo cũng phải có ý thức nguy cơ, ai biết phiếu cơm ngắn hạn khi nào thì ném cậu.

Nghĩ như vậy, Bạch Cẩm thấy nam nhân ăn xong cơm trưa đi chơi game, lén lút từ trong viện chạy đi ra.

Sở Nguyên vừa mới mở phát sóng trực tiếp liền thấy hình ảnh theo dõi.

Quả nhiên là mèo, căn bản là nuôi không thân.

[Sở Thần làm sao vậy, giống như đang sinh khí.]

[Vừa mới còn hảo hảo a, như thế nào đột nhiên sinh khí.]

[Có phải là vì chuyện trận chung kết toàn cầu hay không, lễ khai mạc ngày hôm qua, hôm nay liền phải đánh vòng loại.]

[Đừng đoán mò, hảo hảo xem phát sóng trực tiếp.]

[Giống nhưu làm Sở Thần cùng chúng ta hỗ động a.]

[Xem tâm tình của Sở Thần đi.]

Bạch Cẩm chuồn từ biệt thự đi ra ngoài, không dám đi quá xa.

Nơi này là khu biệt thự, dân cư thưa thớt, bất quá vừa đi được vài bước, liền nghe được vài tiếng cảm thán kinh ngạc.

“Tiểu miêu miêu thật xinh đẹp a.”

“Thiên a, thật sự hảo bạch, đôi mắt thật xinh đẹp. Vì cái gì ta ở trên người một con mèo nhìn ra khí chất?”

Ba người trẻ tuổi đi tới gần, hai nam một nữ, thấy miêu miêu không chạy, càng là cẩn thận đi tới gần.

“Các ngươi mang đò ăn sao?”

Bạch Cẩm:!

Đây mới là thái độ chính xác đối với miêu miêu xinh đẹp!

Bạch Cẩm phát hiện bọn họ không có ác ý, dứt khoát ngồi xổm tại chỗ đợi bọn họ đi lại đây, bảo trì rụt rè kiêu ngạo của miêu miêu, dem bọn họ ba người liệt vào danh sách khảo sát đối tượng tạm thời.

Tạm thời khảo sát đối tượng 1, trước tính thử sờ sờ đầu miêu miêu, thấy Bạch Cẩm không có phản kháng, bàn tay tội ác lập tức liền duỗi lại đây.

Bạch Cẩm:!!!

Cậu không có phản ứng, các đối tượng còn lại cũng cừng nhau sờ tới.

Ba người, sáu bàn tay, làm miêu miêu căn bản vô pháp phản kháng.

“Quá đáng yêu, quá ngoan! Ta muốn nuôi nó!”

“Đừng cùng ta đoạt, ta nuôi!’

“Nhà các ngươi nuôi mèo sao? Vẫn là cho ta đi, mẹ của ta cũng thích miêu miêu.”

Ba người tranh chấp, ai cũng không chịu buông tay.

Bạch Cẩm khóc không ra nức mắt, đừng xoa lại xoa muốn trọc lông a!

Lúc bọn họ ba ngươi còn đang tranh nhau, Bạch Cẩm lập tức từ lòng bàn tay bọn họ thoát đi ra.

Cúi chào! Giang hồ không gặp lại!

Chờ Bạch Cẩm trở lại biệt thự, âm thầm hạ một cái quyết định trọng đại.

Hắn muốn phiếu cơm lâu dài! Tuyệt đối không thể là thích vuốt mèo!

Ô ô ô bị sáu bàn tay đồng thời sờ mó là cái cảm giác gì, các ngươi có biết không?

Trong lòng Bạch Cẩm còn sợ hãi, cọ cọ cọ chạy lên trên lầu, phiếu cơm ngắn hạn soái khí căn bản là không cho nó một ánh mắt, giống như nó căn bản là không tồn tại.

Ai, muốn người này, hắn là phiếu cơm dài hạn thì tốt rồi.

Bạch Cẩm trộm ghé vào mặt sau màn hình, cái đuôi lay động nhoáng lên, có vẻ phá lệ thích ý.

“Còn biết về nahf? Đã đi đâu?”

Sở Nguyên cười lạnh, xem Bạch Cẩn theo bản năng phát run.

Miêu miêu cái gì cũng không biết, miêu miêu chỉ là một con tiểu miêu miêu.