Mang Miêu Cùng Đánh Chuyên Nghiệp

Chương 5

Sở Nguyên nghiêm túc nhìn khăn trải giường, xác định là không có dính lông mèo.

Con mèo này thế nhưng không có rụng lông?

Sở Nguyên nhìn thấy Miêu Miêu còn chưa tỉnh ngủ chui vào trong lòng ngực của hắn ngủ, dứt khoát đặt nó vào trong túi áo ngủ, cảnh cáo: “Về sau không được bò lên giường nữa.”

Bạch Cẩm căn bản là không nghe thấy, dùng chi trước tiếp tục ôm đầu ngủ, căn bản không cảm giác được mình đã thay đổi vị trí.

Thậm chí còn tìm vị trí thích hợp trong túi áo của Sở Nguyên, ngủ rất ngon giấc, có vẻ thập phần vô tư vô lự.

Sở Nguyên dừng lại một chút, tay chân nhẹ nhàng cởϊ áσ ngủ ra, , đem nó đặt ở trên giường ngủ, để truồng thân trên đi rửa mặt.

Hắn vẫn luôn ở một mình, đây là thói quen của hắn.

Bạch Cẩm ngủ đến mơ mơ màng màng, thấy có người đang thay quần áo ở mép giường, lập tức trừng lớn đôi mắt, lộn nhào té ngã muốn chạy trốn.

Tên biếи ŧɦái nào vậy mà ở nhà của người khác trần trụi a.

Mới vừa lăn một cái, ý thức của Bạch Cẩm liền trở lại.

Nga, cậu hiện giờ là một con mèo con, đây cũng là nhà của người khác.

Bạch Cẩm thấy con sen liếc mình một cái, thân trên còn không có mặc quần áo, thân hình thon dài cao lớn khiến Bạch Cẩm nhìn mà thèm cả mắt.

Vì cái gì lại có người lớn lên đẹp như vậy, dáng người cũng đẹp.

Nếu cậu cũng có cơ bụng như vậy thì tốt rồi!

Cho dù là đời trước, cậu cũng không có con sen nào có dáng người như vậy a, đường cong cơ bắp mạnh mẽ nhưng không quá phô trương.

Giống như mọi người hay nói, mặc quần áo thì nhìn gầy.

Sở Nguyên cảm thấy ánh mắt của mèo con quá mức nóng bỏng, theo bản năng thật nhanh mặc tốt quần áo.

Lúc này mới mang theo mèo con đi ra ngoài.

Cũng không để chuyện kỳ quái vừa rồi ở trong lòng.

Bạch Cẩm lúc bị mang đi mới che mặt, cậu vừa mới rồi là làm cái gì a.

Lần sau nhất định sẽ không nhìn.

Ô ô ô, có khi nào bị nghĩ là mottj con mèo con háo sắc không a.

Nhưng Bạch Cẩm phát hiện sắc mặt của con sen hôm nay có chút không đúng, tuy rằng trước kia cũng là mặt lạnh, nhưng hoàn toàn không có cảm giác lạnh lùng như này.

Sở Nguyên tùy tiện ăn một chút gì đó, liền mở phần mềm phát sóng trực tiếp trên TV ra xem.

Trên màn hình TV người chủ trì đang giới thiệu cuộc thi đấu hôm nay, thoạt nhìn thần sắc nhẹ nhàng, cùng cộng sự nói về thi đấu hôm nay.

Sau một hồi nói liên tục, người này mới cười giải thích nói: “Xin chào mọi người, tôi là bình luận viên hôm nay – Ngải Cạnh.”

“Tôi là bình luận viên – Trầm Yên.”

“Tôi là bình luận viên – Ân Dương, hôm nay chúng ta ở Sydney phát sóng trực tiếp thi đấu cho mọi người ở hiện trường.”

Ngải Cạnh: “Làm người ta thật sự phi thường kích động a, mỗi năm một làn, giải thi đấu quan trọng nhất, rốt cuộc chính thức bắt đầu thi đấu. Hơn nữa hôm nay còn có chút khác biệt.”

Trầm Yên: “Đúng vậy, ngày đầu tiên của giải đấu, liền có đội ngũ LPL của chúng ta, hơn nữa vẫn là chiến đội Y có tiếng trong nước. Ngải Cảnh ngươi có phải thật khẩn trương hay không a, mọi người đều biết anh là fans lâu năm của chiến đội Y.”

Nghe xong lời nói của nữ bình luận, Ân Dương cũng cười theo, chuyện Ngải Cạnh là fans của chiện đội Y rất nhiều người đều biết.

Cho nên hôm nay cố ý mới hắn đến làm bình luận viên cho trạn thi đấu này.

Ân Dương nói tiếp: “Tin tưởng lấy thực lực của chiến đội Y, trận đấu nhỏ này nhất định có thể thắng, liền xem có phải là thắng thật dứt khoát lưu loát hay không.”

Ân Dương nói ra tiếng lòng của rất nhiều người xem trong nước.

Rốt cuộc chiến đội Y trong nước có thể coi là vô địch, chính là khoảng thời gian trước có chút vấn đề, lúc này mới tranh thủ ở giải thế giới giãy giụa một chút.

Nhưng hiện tại đánh giải khu vực Wild Card, cơ bản là không thành vấn đề.

Trầm Yên cũng bình luận viên lâu năm, cười tiếp tục giới thiệu cho mọi người: “Phổ cập khoa học một chút cho những ngừi lần đầu xem thi đấu. Chiến Thần Liên Minh của chúng ta tổng cộng có bốn khu lớn, Châu Âu, Châu Mỹ, Hàn Quốc và nước ta. Ngoài bốn khu vực lớn còn có các khu vực nhỏ, như là Thái Lan loại này gọi chung là khu Wild Card, thực lực cùng phát triển league đều không bằng tuyển thủ bốn khu lớn.”

“Đúng vậy, giống như trầm Yên nói. Cơ bản là mười mấy năm thi đấu Chiến Thần Liên Minh, liền không có đội ngũ nào của bốn khu lớn bị đánh bại bởi Wild Card. Như vậy cũng quá mất mặt, có đúng không Ngải Cạnh?” Vẻ mặt Ân Dương nhẹ nhàng, phi thường tự nhiên, “Trên thực lực cá nhân của tuyển thủ, chiến đội Y của chúng ta ở toàn cầu đều là đứng đầu.”

Không phải là bọn họ tự đại mù quáng, mà là do chênh lệch thực lực cá nhân quá rõ ràng.

Nhưng chỉ có Ngải cạnh muốn nói lại thôi, thấy Ân Dương hỏi mình mới mở miệng: “Kỳ thật ta có chút lo lắng. Thực lực cá nhân của chiến đội Y tự nhiên là không cần phải nói. Chính là không có Sở Thần, mọi người đều biết hắn vừa là chỉ huy vừa là người đi rằng trong đội, là nhân vật phi thường quan trọng. Wild Card lần này đội ngũ phong cách rất phù hợ với phiên bản, có lẽ là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Nhắc tới Sở Thần, bình luận liền nổ tung.

Nhưng đối với lời giải thích của Ngải Cạnh không có ai tin.

Bốn khu vực lớn thua Wild Card?!

Đang nằm mơ a.

Không đánh lại không chỉ mất mặt, còn ném mặt mũi của bốn khu lớn.

Ân Dương an ủi mấy câu, làm giảng hòa: “Lúc này mới có thể nhìn ra có phải là fans thật sự hay không, Ngải Cạnh ngươi lo lắng quá rồi.”

Ba người bình luận nói chuyện hài hước, hơn nữa ba người con là bạn hồi nhỏ, những lời bọn họ nói tiếp theo cũng rất có ý tứ.

Bạch Cẩm đặc biệt tò mò Sở Thần mà bọn họ nói là ai, bình luận cùng bình luận viên nhắc tới Sở Thần này đều mang theo sự kính nể.

Chính cậu cũng từng chơi qua trò chơi tương tự như trò này, biết trong trò chơi đoàn đội thì vị trí chỉ huy quan trọng như thế nào.

Có một số chiến đội không có chỉ huy, như vậy chẳng khác nào như mất não, đoàn chiến kông đoàn kết, có thể từ đội ngũ hạng đầu rớt xuống đội ngũ hạng ba.

Càng đừng nói Sở Thần này còn là người đi rừng.

Địa vị càng là không bình thường.

Nhưng bốn khu lớn đánh cùng Wild Card, nếu ở thế giới cậu mà nói.

Cơ bản là giống như ngược đồ ăn, bảo đảm trong 25 phút có thể kết thúc trận đấu. Bình thường một ván trò chơi giải thích cơ bản đều là ba bốn mươi phút.

Bạch Cẩm vui vẻ xem, cậu mỗi lần xem thi đấu đều là nhiệt huyết sôi trào, thậm chí nghĩ tới nếu mình ngồi ở trên sân thi đấu thid sẽ có cảm giác như thế nào.

Đáng tiếc là khi đó cậu mới học cao trung, thật sự rất ít chơi trò chơi.

Trên màn hình cuộc thi đấu đã bắt đầu, Bạch Cẩm đặt đầu trong tầm tay của Sở Nguyên, độ cao này vừa vặn tốt.

Sở Nguyên vô ý thức msf sờ sờ đầu Bạch Cẩm, đôi mắt không di chuyển chớp mắt mà xem thi đấu.

Ân Dương cuối cùng giới thiệu: “Trận đấu chia làm ba ván thắng hai, ván thứ nhất là chiến đội Y bên màu lam.”

Gần ba giờ qua đi.

Chiến đội Y lấy 2-1 mà giành được thắng lợi.

Trận thi đấu này rốt cuộc cũng kết thúc, Bạch Cẩm xem đến trợn mắt há mồm.

Đây là thực lực của chiến đội Y?! Cũng cùi bắp quá đi, thời điểm đoàn chiến lần đầu lấy ba đánh năm, bị AD của người ta lấy ba mạng.

Từ lúc này chiến đội Y đánh rất gian nan.

Hàn toàn không biết rõ suy nghĩ của bọn họ, đặc biệt là đường giữa và đi rừng, toàn bộ hành trình đều tim người đánh nhau, giống như đối với thực lực của bản thân rất tự tin.

Sau khi chiến đội Wild Card thăm dò được điểm này, thường xuyên một người câu cá, bốn người chờ ở xung quanh.

Nếu không phải chiến đội Y có TOP cùng AD ngăn cơn sóng dữ, đến cuối cùng khẳng định sẽ thua.

Quan trọng nhất là chiến đội Wild Card thật sự rất gà, kỹ thuật theo không kịp.

Nếu đổi lại là đội ngũ bình thường, phỏng chừng chiến đội Y thật sự sẽ thua.

Bach Cấm vừa định aem bình luận sẽ mắng như thế nào, con sen trực tiếp đóng bình luận lại, hiển nhiên là mắt không thấy tâm không phiền.

Chẳng lẽ con sen là fans của chiến đội này?

>>

Thảm quá đi.

Bạch Cẩm đều có thể tưởng tượng được người xem sẽ trào phúng chiến đội Y như thế nào.

Tuy rằng là thắng, nhưng thắng như vậy cũng quá gian nan.

Thắng được vẫn là Wild Card.

Giới chuyên nghiệp bản chất là hâm mộ kẻ mạnh.

Chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngườ liền sẽ có vô số fans.

Còn nếu ngươi là đồ ăn.

Ngại ngùng, vẫn là mong ngươi rời đội.

Tuy rằng Bạch Cẩm cũng cảm thấy có một số fans quá cực đoan, nhưng hoàn cảnh chính là như vậy.

Cơ bản fans Esports đều là như vậy.

Bạch Cẩm thấy con sen muốn xem điện thoại, lập tức nhảy lên!

Không thể xem ứng dụng mạng xã hội! Nếu fans của chiến đội Y lúc này mà xem diễn đàn cùng tin tức Weibo, khẳng định sẽ tự bế.

Bị mắng đến tự bế.

Bạch Cẩm động tác nhảy quá mau trước khi cậu kịp suy nghĩ, vừa lúc dẫm lên màn hình điện thoại của Sở Nguyên, trượt một cái cả thân mình liền đυ.ng vào trên bụng Sở Nguyên.

Tay Sở Nguyên cầm điện thoại không chắc, điện thoai trực tiếp rơi trên mặt đất.

“Lạch cạch.”

Âm thanh thành thúy khiến Bạch cẩm theo bản năng nhìn qua.

Thảo thảo thảo, điện thoại bị rớt.

Còn rớt xuống mặt đất, hơn nữa còn không có thảm!!!

Sở Nguyên bị chọc thiếu chút nữa muốn cười, con mèo ngu ngốc này đột nhiên xông đến làm gì, là muốn hắn ôm?

Chờ hắn nhặt điện thoại từ dưới đất lên, nụ cười trên mặt nháy mắt tắt đi.

Cũng không biết con mèo ngốc này dùng góc độ gì đâm vào, màn hình bị vỡ thành mạng nhện.

“Ngươi rất lợi hại.” Sở Nguyên xách mèo ngốc lên, “Nói đi, bồi thường như thế nào?”

Bạch Cẩm trợn tròn mắt, cậu chỉ là không muốn con sen xem diễn đàn cùng Weibo, như vậy tâm tình sẽ càng không tốt.

Từ buổi sáng Bạch Cẩm đã cảm thấy quanh người Sở Nguyên là áp suất thấp.

Cậu lần này cũng không dám kêu ra tiếng, trong lòng tất cả đều là áy náy.

Sở Nguyên bị mèo lăn lộn, nhưng thật ra đã quên đi vừa mới xem thi đấu tức giận.

Hắn chưa bao giờ nghĩ chiến đội Y có thể đánh nghẹn khuất như vậy, làm cho chiến đội Wild card trêu chọc.

Đây là chiến đội mà hắn nhìn trưởng thành.

Lúc ấy Nhậm tổng chủ của chiến đội Y đổi nghề, hắn lén dùng tiền mua quyền sở hữu chiến đội, việc này chỉ có chủ trước biết, vẫn luôn giúp hắn giữ bí mật này.

Sau đó vinh nhục của chiến đội này cùng hắn càng them chặt chẽ.

Từ một đội ở tiệm net đánh thành đệ nhất chiến đội trong nước, Sở Nguyên đã dùng thời gian hai năm.

Hiện tại chiến đội Y mất mặt trước toàn thế giới, trong lòng Sở Nguyên cũng không dễ chịu.

Nguyên bản là không khí bi thương.

Tất cả đều bị con mèo ngốc này đánh vỡ.

Sở Nguyên cho rằng con mèo ngốc này sẽ tiếp tục bán manh, không nghĩ tới là nó lại đáng thương vô cùng mà ngồi ở một góc sô pha, giống như là đã biết sai.

Thậm chí còn mang theo chút áy náy?

Mèo sẽ còn có biểu tình hổ thẹn?

Sở Nguyên: Khẳng định là mình suy nghĩ nhiều.

“Tính, chỉ là cái điện thoại mà thôi, khong đáng bao nhiêu tiền.” Sở Nguyên xách mèo lại, “Bán mình trừ nợ đi.”

Nói xong Sở Nguyên liền cười, mèo ngốc này là hắn nuôi, trừ nợ hay không nó đều phải bán mình.

Bạch Cẩm thở phào nhẹ nhõm, âm thầm nhứo kỹ chuyện này, sau này nhất định sẽ bồi thường cho con sen.

Tuy là hắn nói điện thoại không đáng bao nhiêu tiền, nhưng bạch Cẩm thấy điện thoại kia còn mới, hình như còn là laoij mới nhất.

Ô ô ô con sen của cậu thật tốt.

Sở Nguyên vuót mèo, trong lòng cũng thấy khá hơn.

Chiến đội Y ván tiếp theo đánh như thế nào mặc kệ bọn họ, dù sao mình cũng đã không cùng đội với họ.

Mắt thấy con sen lại nhìn lên màn hình xem phỏng vấn tuyển thủ chiến đội Y, hiển nhiên là còn không cao hứng.

Nhìn đội chủ nhà của mình mất mặt xác thật rất khó chịu.

Hơn nữa trước đó con sen còn chơi trò chơi này, hẳn là rất thích.

“Ta lên sân khấu so với bọn họ còn mạnh hơn.”

Đây là câu nói cuối cùng của Sở Nguyên trước khi tắt TV.

Bạch Cảm càng thêm đau lòng, ai kông có ước mơ Esports.

Xem ra con sen cùng cậu là giống nhau, đều muốn thi đấu đáng tiếc là hiện thực ngăn cản bước chân bọn họ.

Ngăn cản mình đi thi đấu là học tập.

Vậy ngăn cản con sen là gì, vì hắn lớn lên đẹp trai?