Nhưng Việt Sạn đi bên cạnh lại rõ ràng nghe thấy trong lòng cậu đang gào thét——
[Bảy ngày bảy đêm cái con khỉ ấy! Đã bảo là đừng liên tưởng nữa mà, không được, hôm nay không thể xem nữa...]
Chân Việt Sạn khựng lại, suýt nữa là đạp hụt bậc thang.
Bảy ngày bảy đêm...
Khóe miệng hắn giật giật, giả vờ như không nghe thấy gì.
Sau khi xuống quân hạm, Việt Sạn liền kịp thời kéo giãn khoảng cách, làn đạn trong lòng Eno cũng cuối cùng biến mất.
Tổng bộ chỉ huy tiền tuyến được thiết lập tại căn cứ quân sự Thương Lam tinh, nơi này gần nhất với vành đai tiểu hành tinh của Tinh hệ Thứ Tám.
Vì chiến tranh vẫn chưa kết thúc, mọi người ở tiền tuyến lúc nào cũng phải căng thẳng thần kinh, không có nhiều sức lực tiếp đãi đoàn đại biểu.
Nhưng lần này người đến dù sao cũng là hoàng tử, phó tổng chỉ huy căn cứ suy nghĩ một chút, vẫn để mấy chục binh lính xếp hàng ở quân cảng chào đón, tiện thể còn bắn mấy phát pháo chào mừng.
Điều này thực sự có hơi đơn sơ, không nói đến những người trong đoàn đại biểu, ngay cả La Nguyên Kiệt cũng là quân nhân mà còn vô thức nhíu mày.
Y không phải cảm thấy tiền tuyến không đúng, dù sao họ cũng không dễ dàng, y lo lắng tiểu hoàng tử sẽ tức giận.
Y đã hộ tống rất nhiều đoàn đại biểu hoàng gia, lần đón tiếp này... có thể coi là đếm ngược. Nếu người phụ trách đoàn đại biểu vẫn là Hope thì chắc chắn gã sẽ ngay lập tức trở mặt.
Thực ra, nếu vẫn là Hope thì tốt rồi. Việt Sạn sẽ không nể nang đoàn đại biểu, nếu thực sự gây chuyện thì chắc chắn Hope sẽ phải chịu thiệt.
Nhưng tiểu hoàng tử thì...
Nói thật, La Nguyên Kiệt rất có ấn tượng tốt với vị tiểu điện hạ này, thật lòng không muốn cậu phải khó xử.
Nhưng mà, rõ ràng là y nghĩ nhiều rồi, Eno căn bản không để ý đến vấn đề nhỏ như quy cách đón tiếp.
Sau khi xuống quân hạm, Eno nhớ đến dự định trước đó, cũng không vòng vo, trực tiếp nói với Việt Sạn: "Việt chỉ huy, ta có thể tham quan đội cơ giáp một chút được không? Đúng rồi, các anh có tiện tiến hành mấy trận đấu đối kháng cơ giáp không? Ta muốn thử nghiệm một chút hiệu suất cơ giáp của các anh."
Cậu trực tiếp như vậy cũng có lý do, dù sao trong sách chỉ viết kết cục của cuộc chiến này, ngay cả thời gian cụ thể của trận chiến cuối cùng cũng không có.
Tuy cuốn sách này có cốt truyện không đứng đắn, chỉ có chút nội dung này, vẫn là lúc "cậu" và "Việt Sạn" lái xe, dùng cách hồi tưởng viết ra một cách qua loa. Nếu cậu không nắm bắt thời gian thì lỡ như xảy ra vào tối nay thì sao?
Việt Sạn nghe xong thì đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn cậu.
La Nguyên Kiệt trong lòng thở dài, lại lo lắng cho Eno.
Điều này còn không bằng phàn nàn về quy cách đón tiếp, ít nhất vì thân phận hoàng tử, Việt Sạn có thể sẽ không so đo nhưng nếu nhúng tay vào quân vụ thì không thể không quản.
Phó tổng chỉ huy Lâm thiếu tướng đứng bên cạnh, thấy vậy cũng lắc đầu trong lòng, cho rằng Việt Sạn chắc chắn sẽ từ chối Eno.