Cậu Mang Thai Cá Con Của Thiếu Tướng

Chương 17

Nhưng rất tiếc, Eno đến tiền tuyến là để can thiệp vào quân vụ, chắc chắn không thể để hắn toại nguyện.

Vừa rồi khi "nghiên cứu" sách, Eno đã nghĩ xong, lát nữa xuống quân hạm, việc đầu tiên cậu phải làm là thị sát lực lượng vũ trang cơ giáp, sau đó để binh lính đánh vài trận đấu đối kháng cơ giáp, thử nghiệm hiệu suất của cơ giáp.

Bởi vì trong sách có viết, trận chiến cuối cùng "Quân đội Đế Quốc thảm bại, mười vạn cơ giáp đều bị tổn hại".

Eno nghi ngờ, nếu tình hình thực sự phát triển như vậy thì rất có thể vấn đề nằm ở cơ giáp.

Là vũ khí tác chiến đơn binh tối tân nhất của thời đại tinh tế, cơ giáp lại không phải là xe giấy, có thể tùy tiện va chạm là hỏng. Đế Quốc thảm bại đến mấy cũng không thể phá hủy hết cơ giáp được.

Phân tích như vậy, cậu đột nhiên tràn đầy chờ mong đối với cuộc thị sát sắp tới, trong mắt cũng sáng lên, thấy Việt Sạn thì còn chào hỏi một tiếng.

Cậu vốn muốn thúc giục đối phương nhanh lên, dù sao trên quân hạm chỉ có hai người có thân phận cao nhất, lại là người phụ trách đoàn đại biểu và căn cứ tiền tuyến, lẽ ra nên cùng nhau xuống quân hạm.

Nhưng sau khi cậu chào hỏi xong, Việt Sạn vừa rồi còn bình thường đi đến của quân hạm thì đột nhiên dừng bước, thậm chí còn lui về sau một bước không quá rõ ràng.

Eno: "..."

Cậu mặt đầy dấu chấm hỏi, thầm nghĩ, mình đáng sợ vậy sao?

Trên thực tế, Việt Sạn chỉ ước lượng khoảng cách giữa họ có thể nhỏ hơn mười mét rồi, mới vô thức lùi lại, dù sao hắn cũng không thích nghe tiếng lòng người khác.

Nhưng rất nhanh hắn lại cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, tiểu hoàng tử không phải lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện đó, cũng không cần phải luôn giữ khoảng cách.

Nhưng mà, Eno vừa mới xem xong n cảnh miêu tả bằng chữ về cảnh giường chiếu của hai người... lúc này lại nhìn hắn, trong đầu vô thức hiện lên đủ loại từ ngữ trong sách.

Vì thế, khi Việt Sạn đến gần——

[Chân dài, eo thon, mặc quần áo thì gầy, cởϊ qυầи áo thì có...]

[Có thật là lên giường sẽ hóa thành cỗ máy vĩnh cửu không?]

[Nam mô A Di Đà Phật, đạo pháp tự nhiên tâm bất động phong bất động... không được liên tưởng, không được liên tưởng, nhanh chuyển sự chú ý đi! Cấp cấp như luật lệnh...]

Việt Sạn: "..."

Hắn bỗng có chút buồn cười, mặc dù vừa nghe thấy thì có chút đau đầu nhưng nghe đến câu sau thì tâm trạng lại chuyển thành bất lực, thậm chí còn cảm thấy... tiểu hoàng tử có chút đáng yêu.

Thôi bỏ đi, hắn so đo với một đứa trẻ đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết làm gì?

Nhưng mà, tiểu hoàng tử đã thành niên rồi chứ? Không lẽ kỳ dậy thì đến hơi muộn.

"Điện hạ, mời." Trên mặt hắn không chút biểu cảm, động tác lịch sự mời Eno xuống tàu trước.

"Việt thiếu tướng, mời." Eno lịch sự đáp lại một cử chỉ "mời".

Cậu cũng rất bình tĩnh, dù sao cũng là xuất thân từ hoàng tộc, lễ nghi giáo dưỡng đều rất tốt, ngay cả nụ cười cũng không bắt bẻ được chút sai sót nào.