Cậu Mang Thai Cá Con Của Thiếu Tướng

Chương 16

Sau khi lùi ra xa mười mét——

Lại xác định được, khoảng cách vượt quá mười mét thì không nghe thấy tiếng lòng nữa.

"Cảm ơn." Việt Sạn khom người, thuận tay giúp đóng cửa lại.

Làn đạn trên màn hình trong lòng đột ngột dừng lại, Eno: "..."

Chẳng hiểu ra sao, chẳng lẽ bị bệnh thần kinh?

Eno cảm thấy hành động của vị Việt chỉ huy này thật kỳ lạ và khó hiểu, trước là cố ý đến "an ủi" cậu, sau đó lại bảo cậu "nghĩ đến hắn", cuối cùng lại chẳng nói gì, đóng cửa rồi đi.

Đây là đang biểu diễn "Show hành vi kỳ lạ của con người" sao? Hay là muốn gây sự chú ý của cậu?

Eno nhíu đôi mày thanh tú, khổ sở nghĩ ngợi, bất kể những gì viết trong sách có phải sự thật hay không, cậu đều không muốn dính dáng gì đến Việt Sạn.

Nghĩ xong, cậu lại lấy sách ra, tiếp tục "nghiên cứu" một cách nghiêm túc.

Lần này không có ai đến làm phiền nữa, đám mây đen cũng ngoan ngoãn lơ lửng trên đầu cậu.

Ba tiếng du hành giữa các tinh tế không phải là ngắn nhưng cũng không phải là quá dài, cộng thêm thời gian trì hoãn trước đó, Eno vẫn chưa "nghiên cứu" xong cuốn sách thì tàu chiến đã đến cảng.

Cậu tiếc nuối bỏ sách vào không gian, đứng dậy mặc áo khoác, lại chỉnh sửa cẩn thận một lần nữa mới bước ra khỏi phòng nghỉ.

Khi Việt Sạn đi đến cửa quân hạm, hắn đã nhìn thấy cậu ngay.

Lý do không có gì khác, tiểu điện hạ này mặc một bộ lễ phục hoàng gia màu trắng vàng, cổ áo còn thắt một chiếc khăn choàng nhỏ màu trắng trông rất trang trọng, dáng người thẳng tắp, đứng giữa đám binh lính mặc trang phục tác chiến của quân đội vũ trụ quả thực là quá nổi bật, như chúng tinh phủng nguyệt vậy.

Đừng nói chi đến việc, trên đầu cậu còn lơ lửng một đám mây đen... biết phóng điện.

Việt Sạn mặt không biểu cảm rời mắt đi, nếu không phải tận tai nghe thấy, hắn thực sự không dám tin, một tiểu hoàng tử xinh đẹp, quý giá và kiêu ngạo như vậy, lại trong lòng... yy hắn

Tất nhiên, những tiếng lòng đó có chút kỳ lạ, ví dụ như nội dung quá chi tiết, còn sử dụng nhiều biện pháp tu từ, nghe có vẻ giống như... đang đọc thuộc lòng một tác phẩm văn học có màu sắc.

Việt Sạn đoán, có lẽ tiểu hoàng tử đã đọc tiểu thuyết tình yêu nào đó, vì hắn còn nghe đối phương nghĩ đến những điều như "cốt truyện bắt đầu rồi", "giống như trong sách" các kiểu.

Ước chừng là sau khi đọc xong sách, thiếu niên xuân tâm nhộn nhạo, không nhịn được tự đưa mình vào nên có chút đắm chìm quá đà.

Chỉ không biết, tại sao tiểu hoàng tử lại đưa cả hắn vào trong cốt truyện?

Chẳng lẽ... cậu thích hắn sao?

Trán Việt Sạn giật mạnh một cái, lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ.

Không cần thiết phải suy đoán những điều này, bất kể tiểu hoàng tử nghĩ gì, đều không liên quan đến hắn.

Hắn chỉ hy vọng đối phương có thể yên tĩnh, không làm yêu quái, thành thật đi thăm hỏi, thị sát xong thì dẫn theo đoàn đại biểu rời đi, đừng giống như những người phụ trách đoàn đại biểu trước kia, động một chút là gây rối cho tiền tuyến.