Cậu Mang Thai Cá Con Của Thiếu Tướng

Chương 15

Việt Sạn nhìn thoáng qua đã nhận ra cậu vừa mới tắm xong, mặc dù ăn mặc chỉnh tề, ngay cả cúc áo cũng cài nghiêm chỉnh nhưng hơi nước trên mặt và mái tóc ướt nhẹp trong nháy mắt khiến Việt Sạn nhớ đến nội dung cậu vừa "độc thoại" xong.

Miêu tả trong văn bản rất kỳ diệu, lại cực kỳ có trí tưởng tượng, nó sẽ khiến người ta không tự chủ được mà nghĩ đến nhưng hình ảnh không nghiêm túc.

"Điện hạ." Việt Sạn nghiêm túc nói: "Xin ngài đừng suy nghĩ lung tung."

Đặc biệt, đừng yy hắn, còn yy một cách... lộ liễu như vậy.

Eno có chút khó hiểu, cậu không hề suy nghĩ lung tung mà, vừa rồi cậu vẫn luôn làm việc chính sự. Chẳng lẽ... Việt Sạn lo lắng cậu bị cuộc tấn công cách đây không lâu làm cho sợ hãi nên cố ý đến an ủi?

Như vậy thì xem thường cậu quá rồi, cậu không đến nỗi nhát gan như vậy. Nhưng mà, dù sao người ta cũng có lòng tốt.

Vì vậy, Eno lễ phép và khách sáo đáp lại: "Cảm ơn sự quan tâm."

Việt Sạn: "..."

Điều này hoàn toàn không cùng suy nghĩ nhưng hắn lại không tiện nói thẳng thắn quá, tránh làm tổn hại đến lòng tự trọng của hoàng tử điện hạ.

May mà từ khi hắn ấn chuông cửa thì tiểu điện hạ này không còn suy nghĩ lung tung nữa.

"Vậy thì, cho phép tôi cáo từ trước." Hắn nhìn Eno một cái thật sâu, hy vọng tiểu điện hạ này có thể tiếp tục duy trì... tâm hồn trong sáng.

Eno chẳng hiểu ra sao, sau khi đóng cửa lại, có chút không hiểu hành động của Việt Sạn.

Đã không hiểu thì không nghĩ nữa. Cậu không quan tâm lắm, lấy sách từ không gian ra, tiếp tục xem.

[Lần này Việt Sạn sẽ tôi...]

Mười phút sau, tiếng chuông cửa lại vang lên.

Liên tiếp hai lần xem sách bị gián đoạn, Eno bắt đầu thấy phiền rồi. Có biết mỗi lần cậu mở sách ra, phải lấy hết bao nhiêu dũng khí không hả?

Mang theo đám mây đen u ám, cậu không vui mở cửa.

Không ngờ, sắc mặt của người ngoài cửa cũng chẳng khá hơn là bao.

Việt Sạn xoa xoa trán, có vẻ rất đau đầu.

Lần này hắn không nói gì cả, thấy cửa mở thì trực tiếp tiến lên giữ chặt vai Eno, sau đó đẩy người vào phòng.

Eno bị đẩy đến mức không ngừng lùi về sau, không nhịn được ngẩng mặt nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.

Cho đến khi bị đẩy đến bên tường, Eno có chút tức giận nhưng chưa kịp nổi giận thì Việt Sạn đã lùi lại một bước, nói: "Được rồi, nghĩ đi."

Eno: ?

"Nghĩ gì?" Cậu mặt mày khó hiểu.

Việt Sạn im lặng một lát, thế mà lại nói: "Nghĩ đến tôi."

Eno há hốc mồm, trên đời này lại có người mặt dày vô sỉ như vậy!

Việt Sạn không nghe thấy tiếng lòng, nhớ lại cuộc "độc thoại" đã nghe trước đó, hắn lại buồn bã bổ sung: "Nghĩ... theo hướng nào cũng được."

Eno: ?!

Cậu trợn tròn mắt, lần này thực sự không nhịn được nữa, làn đạn trong lòng không ngừng chạy qua màn hình——

[Vô sỉ! Đê tiện! Không biết xấu hổ!]

[Quả nhiên hắn đã sớm thèm khát cậu, giống như trong sách...]

Việt Sạn: "..."

Xác định rồi, đúng là tiếng lòng.